Cửa biển Ba Lạt, so với gần 2 năm trước, nơi đây đã được củng cố vô cùng chắc chắc, sâm nghiêm vô cùng, Hoàng Ái Quốc vừa bước xuống, Bùi Văn Khuê dẫn đầu, cung kính:
“ Tham kiến Hoàng Thái Tử.”
Hoàng Ái Quốc gật đầu:
“ Không cần khách sáo vậy.
Chúng ta vào trong.”
Không lâu, tất cả đông đủ, Bùi Văn Khuê đáp:
“ Thưa Thái Tử, chúng thần định từ đây sẽ chia làm ba, hai nhánh Bộ binh sẽ đánh sang hai bên, thu phục xung quanh, tạo phòng tuyến bảo vệ vững chắc.
Nhánh Tấn công thì tiến hành Thuỷ Bộ, ngược dòng Nhị Hà tiến lớn.
Tới vùng giao Phủ Kinh Bắc và huyện Thọ Xương sẽ chia làm ba.
Nhánh thứ nhất tiến vào Đại Hồ, nhánh thứ hai đánh chiếm Đàn Nam Giao, nhánh thứ ba tiến vào Hồ Hoàn Kiếm.
Qua đó hình thành ba thế vây công Vương phủ(phủ Trịnh Tùng).
Sau khi chiếm được, nhánh bộ binh sẽ tiếp tục đánh vào cửa Nam, Thuỷ Binh của ta tiến sông Tô Lịch đánh vào cửa Đông.
Qua đó bắt lại Hoàng Thành.”
Xem một lượt, Hoàng Ái Quốc gật đầu;
“ Kế sách của mọi người hoàn hảo, tôi cũng sẽ không xen vào.
Giờ chúng ta cần một thứ mệnh trời, để tụ lòng dân.”
Nghe thế Phạm Ngạn trầm tư:
“ Thưa Thái Tử, chúng ta không phải chỉ cần dâng ngọn cờ ‘Phù Lê Diệt Trịnh’?”
Hoàng Ái Quốc cười:
“ Đó là cần, nhưng chưa đủ?”
Sau đó chậm rãi trình bầy kế hoạch, nhìn một lượt, ba người cung kính:
“ Thái Tử anh minh! Thái Tử anh minh!”
*
Những ngày sau, quan binh chia thành từng tốp nhỏ tốp nhỏ khoảng 100 người, tản ra xung quanh, cướp bóc chả những kẻ nhà giàu chia cho người nghèo.
Nên dân chúng đói khát, họ cũng không quan tâm gì, ai cho họ ăn là họ vui, thế là số lượng người tụ tập về Ba Lạt càng đông.
Bùi Văn Khuê cũng cho người xây dựng các dãy nhà cho mọi người ở, cùng phát cháo.
Ba ngày sau, Hoàng Ái Quốc đứng trước ba quân, cao giọng:
“ Hỡi các người lính.
Năm xưa giặc Minh chà đạp dân ta, Thái Tổ vâng mệnh trời dẫn dắt toàn bộ dành lại quyền độc lập.
Nhà Lê ta từ khi cai trị, dân chúng ấm lo, lãnh thổ mở rộng khôn nguôi.
Nhưng công cao thì gió lớn, vua Hiến Tông tiếp nối đời trước đưa dân chúng tới bờ ấm lo thì bị do làm việc quá độ mà qua đời.
Vua Duy Mục tiếp đời cha, sáng tối lo dân.
Nhưng chưa đầy 1 năm bị anh trai, trưởng tử vua Hiến Tông vốn bị phế làm thứ dân hại chết, xưng Uy Mục Đế.
Mạc Đăng Dung nhân loạn, giết toàn bộ tôn thất, xưng Vua, thành lập Nguỵ Triều Mạc.
Nhà Lê vốn có lòng dân, được các Công Thần phò tá, dần dần phục hưng.
Nhưng giờ Trịnh Tùng công cao lấn chủ, muốn noi gương Mạc Đăng Dung tiếm ngôi.
Hắn giam lỏng Phụ Hoàng và hoàng đệ, ta dù chạy ra cũng bị truy sát, may có các công thần như Kế quận công Phan Ngạn, Tráng quận công Ngô Đình Nga, Mỹ quận công Bùi Văn Khuê, Nguyễn Đình Thế ( dòng dõi Cương Quốc Công) giúp đỡ.
Ta mới có thể may mắn.
Nay trước trời, trước đất, ta xin đăng vị Hoàng đế, hiệu xưng Thái Bình.
Cùng mọi người dâng cao ngọn cờ ‘Phù Lê diệt Trịnh.’”
Ba quân vội vã quỳ xuống:
“ Hoàng Thượng vạn tuế vạn vạn tuế! Hoàng Thượng vạn tuế vạn vạn tuế!”
Bỗng lúc này, một tiếng nổ long trời lở đất ở khi rừng, ánh lửa bập bùng.
Mọi người xôn xao:
“ Chuyện gì đó? Chả nhẽ Thiên phạt?”
“ Hừ.
Chắc có kẻ phá hoại?”
Hoàng Ái Quốc mỉm cười:
“ Trẫm một lòng vì dân, không thẹn với trời với đất.
Mọi người đi theo ta, biết đâu sẽ là chuyện vui.”
Dứt lời, tuốt gươm cầm đuốc lăm lăm tiến lên.
Quân lính cũng chậm rãi bước theo.
Càng tiến vào càng hoang vắng, Hoàng Ái Quốc vẫn chậm rãi bước, càng đến gần, tiếng nổ càng rõ, cát bụi mịt mù.
Nhưng khi tới gần dát thì bụi dần tan, đâu có thấy tảng đá, chỉ thấy một cụ già râu tóc bạc phơ tay cầm thanh kiếm dáng dấp đạo cốt tiên ông.
Mọi người kinh sợ lùi lại, chỉ có Hoàng Ái Quốc vẫn đứng nguyên chỗ cũ.
Tiên ông cất tiếng sang sảng:
“ Ta là sứ giả của Ngọc Hoàng.
Trong các ngươi ai là hậu duệ nhà Lê, hãy đến đây nhận lệnh.”
Hoàng Ái Quốc bỏ gươm, chắp tay tiến đến gần tiên ông, đáp:
“ Thưa tiên ông.
Tôi là Lê Duy Từ, Hoàng Thái Tử, hậu duệ vua Lê Thái Tổ.”
Tiên ông đáp:
“ Đây là Thuận Thiên Kiếm, ngươi hãy thay Trời hành đạo cứu giúp muôn dân.
“
Phía dưới, một con rùa đang ngậm Kiếm.
Hoàng Ái Quốc quỳ xuống cầm lấy, rồi chậm rãi lui lại.
Một tiếng nổ nữa vang lên cát bay mù mịt, bụi tan, tiên ông lại biến mất.
Toàn bộ vây quanh, nhìn đây đúng là Thuận Thiên Kiếm trong truyền thuyết.
Toàn bộ cúi xuống
“Bệ hạ vạn tuế vạn vạn tuế! Bệ hạ vạn tuế vạn vạn tuế!”
Đêm hôm đó, Hoàng Ái Quốc cũng dùng mật viết:
“ Lê Duy Từ vi vương.” lên lá Bồ để, cho kiến đục theo vết mật, rồi thả lá rừng xuống sông cho trôi về xuôi.
Chỉ trong nửa tháng khởi sự, tính cả dân số nghĩa quân đã lên đến 15 vạn.
Bắt đầu tiến hành.
*
Kinh thành Thăng Long, sự khởi binh nhanh chóng truyền đến nhìn thế mạnh hơn rất nhiều so với các cuộc khởi nghĩa khác, Trịnh Tùng lập tức cho gọi toàn bộ tướng lĩnh lại, cau mày:
“ Các ngươi đã đoán được kế hoạch của bọn chúng chưa? Có mối liên hệ với Mạc Kính Cung không?”
Hoàng Đình Ái đáp:
“ Tên Bùi Văn Khuê là hậu duệ Cung Vương Lê Khắc Xương, trước Nguyễn quận công( Nguyễn Kim) không phò, nên bỏ theo nhà Mạc.
Được nhà Mạc vô cùng trọng dụng, nhưng sau Mạc Mậu Hợp tham muốn vợ y, nên bỏ về với chúng ta.
Giờ Mạc Kính Cung biết trọng kẻ tài, lại thêm Lê Duy Từ trốn thoát, đứng về, nên bọn chúng mới về.”
Nguyễn Hoàng tiếp:
“ Lần này, theo ta tính bọn chúng chắc chắn sẽ ngược dòng sông Nhị Hà tiến lên.
Chúng ta cần chặn đánh chúng ở vùng giao Kinh Bắc.
Đồng thời, thần xin cấp tốc kéo quân xuống vùng Ba Lạt, đánh cho đám người này chạy trốn.
Lần này, chúng ta cần một mẻ hốt gọn.”
Những người khác nhao nhao cho ý kiến, Trịnh Tùng xem một lượt, đáp:
“ Tốt.
Vậy, Hoàng Đình Ái, ngươi qua vùng Sơn Nam, cắt đứt giao hợp giữa quân Mạc và Bùi Văn Khuê.
Ta sẽ đích thân chỉ huy Thuỷ binh đón đánh trên sông Nhị Hà.
Nguyễn Hoàng, ngươi tiến xuống vùng Ba Lạt, bằng mọi cách có thể bắt được Lê Duy Từ và phá tan vùng đó.
Lần này diệt một cách sạch sẽ, ổn định sẽ kéo lên Cao Bằng, diệt sạch tàn dư họ Mạc, thống nhất giang sơn.”
“ Rõ.
Đức Chúa anh minh.
Đức chúa anh minh.”
Toàn bộ đồng thanh.
Sau đó, nhanh chóng số lượng quân huy động ào ạt.
Đồng thời dân số ven sông, cũng được di dời, tránh khói lửa chiến tranh ảnh hưởng.
Nguyễn Ôn hay tin cũng đem toàn bộ lợi nhuận của Thần Tiên Quán đến hiến, ngoài ra cũng xin đi.
Nhưng Ngọc Trinh đang có mang, Trịnh Tùng nói:
“ Đám người này không đáng lo.
Con ở nhà chăm Ngọc Trinh cùng phụ Trịnh Tráng lo hậu cần.
Hậu cần có tốt thì quân lính mới an tâm mà đánh.”
“ Vâng.” Nguyễn Ôn đáp.
*
Bên kia, Mạc Kính Cung cũng nhận được thư của Bùi Văn Khuê, cho gọi triều thân lại, cao giọng:
“ Các khanh thấy đề nghị thế nào?”
Trần Thiết đáp:
“ Thưa bệ hạ, chúng ta có thể tin, và cách Trịnh Tùng đang làm có thể rất hợp.Trách là Mạc Thái Tổ năm xưa hơi vội vã.”
Mạc Mậu Hiền nói:
“ Thần đồng ý.
Dù sao Bùi Văn Khuê trước là do tướng Nguyên Quyện đề cử, trách là trách vua Mạc Mậu Hợp sa đoạ.
Bệ hạ mấy nay, bệ hạ đã cho thấy sự đồng lòng và yêu quý người dân, nên có thể tin được.”
Mạc Kính Cung gật đầu:
“ Trần Thiết, ngươi ở lại bảo vệ Kinh thành và Quốc Mẫu ( mẹ Mạc Mậu Hợp), ta sẽ giả dạng theo Mạc Mậu Hiền tới Ba Lạt gặp Bùi Văn Khuê, giống năm xưa Lý Thái Tổ từng ba lần tới núi Tiêu Sơn, mời thiền sư Vạn Hạnh.”
Mấy người muốn khuyên bảo, nhưng nhìn ánh mắt của Mạc Kính Cung đáp:
“ Bệ hạ anh minh! Bệ hạ anh minh!”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...