Đệ Nhất Đế Quốc


[ Đã qua 30 chương, mong mọi người đánh giá tạm 5*, để leo top.

Cũng như đề cử, bình luận.

Nếu có nhiều, mình sẽ tranh thủ viết nhiều hơn.

Cảm ơn.]
Trong thời buổi giải trí thiếu thốn, tin tức về Tiên Tửu lập tức trở thành một đề tài hot, ngay sau khi kết thúc buổi triều, các quan viên kéo nhao tới Thiên Hương Lầu khoa trương về thứ Tiên Tửu, một quan văn còn hứng khởi, làm bài thơ:
“ Một chén rượu lên vạn chén tình/ Đậm đà ngào ngạt tựa thiên xa./Bát Tiên cùng lắm là như vậy/ Thế gian thử hỏi ai như ta.”
Điều này càng khiến những người không được uống, lòng ngưỡng mộ không thôi.

Đúng lúc này, Hoàng Ái Quốc cầm quạt phe phẩy, nói:
“Ta nghĩ Ôn công tử được biếu, và mang ra mời, chắc chắn thứ này nguồn cung là có, chẳng qua hiếm chút.

Chúng ta chờ qua tuần, có nơi sẽ bầy bàn mà thôi?”
Tên kia khinh khỉnh:
“Đó là ngàn vàng khó cầu.

Đám thương nhân các ngươi có tiền, cũng đừng mơ mà hưởng?”
Hoàng Ái Quốc cười:
“ Ngài dám cá không.

Ta đoán cùng lắm là 25-30 quan 1 lít.”
Tên kia thực cũng không dám mạnh miệng, bởi đúng là đừng nói tiền với Thương nhân.

Nhưng những tên khác nhao nhao:
“ Mẹ nó 25-30 quan còn kêu rẻ?”
“ Đúng thế, thứ đó may ra có kẻ ngu mới bỏ ra mua?”
Hoàng Ái Quốc lắc đầu:
“ Đắt thì mới thể hiện được bộ mặt.

Kẻ nào không mua thì khi bán đừng có đến?”
Đào Tứ nghe Hoàng Ái Quốc nói, híp mắt suy nghĩ, nếu quả thực như lời miêu tả, thì ở quốc gia (nhà Minh) cũng không có, hắn nếu nhanh chân, độc quyền có thể kiếm một mẻ, nhìn Hoàng Ái Quốc cười:
“ Haha.

Vị huynh đài quả là hợp ý ta.

Nếu không ai mua.


Ta bao hết.”
Sau đó, cả hai cùng nhau dùng rượu.

Ở những nơi khác cũng tương tự.

Chúng giống như hiệu ứng lặp mà các nhà quảng cáo thường dùng trên TV.

Dần dà cái giá 25-30 quan/1 lít được mọi người cộng đồng chấp nhận.

Mà Hoàng Ái Quốc đang nhìn những báo cáo, khảo sát thị trường, nụ cười tươi như hoa, nói:
“Quả nhiên chúng ta đánh giá thấp sức tiêu phí của đám này.

Mai ngươi qua phủ Dương Quốc Công, bảo Nguyễn Chiến cùng đi vận hàng tới.”
“ Vâng.” Hoàng Kha đáp.
*
Khi bên ngoài xôn xao, thì kẻ mở màn là Nguyễn Ôn, mới từ trong ôn nhu hương thức dậy.

Nhìn người ngọc kề bên, hạ bộ có một nụ hoa đỏ thắm, Nguyễn Ôn lòng cảm thấy mãn nguyện.

Khẽ vuốt ve thân thể trơn bóng, nhẹ hôn lên trán, nói:
“Ta sẽ khiến nàng là người hạnh phúc nhất thế gian.”
Dứt lời mặc lên y phục, đi ra ngoài.

Khi cánh cửa khép, Ngọc Trinh mới sợ sệt he hé mắt, nhìn hạ bộ, khuôn mặt đỏ ửng, chậm rãi dùng kéo cắt lấy, bỏ vào hộp gỗ, tim đập rộn ràng.

Không lâu, nha hoàn bước vào, phụ giúp thay đồ.

Cuối cùng bước ra, trên bàn ăn thực hiện việc tú ân ái.

Chiều muộn, Nguyễn Ôn cùng Ngọc Trinh sắm sửa lễ vật, đi tới phủ chúa.
*
Trước đây, Trịnh Tùng gả con gái cho cũng là vì mưu lợi.

Thứ nhất, thưởng cho kế hoạch hoàn hảo.

Thứ hai, nể mặt Hoàng Đình Ái.

Thư ba, cho đám phía dưới thấy, chỉ cần cống hiến hết mình, thì có hy sinh thì đời sau cũng được hưởng phúc.


Nhưng từ hành động hôm qua trên lễ đường, ấn tượng của Trịnh Tùng về Nguyễn Ôn dần tăng cao.

Vừa nhìn thấy, cười:
“ Haha.

Hai đứa đã đến đó à.

Không có ai, ngồi xuống đi.”
Nguyễn Ôn cùng Ngọc Trinh an vị.

Trò chuyện bâng quơ vài câu, Ngọc Trinh nói:
“Thưa phụ thân, con vào có chút chuyện muốn nói với mẫu thân.”
Trịnh Tùng nhẹ gật đầu, một nô tỳ chậm rãi đỡ Ngọc Trinh vào trong.

Khi không còn ai, Nguyễn Ôn mới nói:
“Phụ thân, hôm qua rượu uống có được không ạ?”
Trịnh Tùng đáp:
“ Tuyệt.

Đó là thứ hảo tửu, lần đầu ta mới được thưởng thức.

Dù thèm, cũng chưa lỡ uống.”
Nguyễn Ôn nói:
“ Vâng, hôm nay, con cũng đến để nói với người việc này.

Thứ rượu hôm qua mang đến quả thực là Tiên Tửu.

Cầu cũng khó được.

Nhưng thứ nhẹ hơn chút, khoảng 30-40 độ thì cũng không quá quý.

Thấy mọi người hôm qua phản ứng rất tốt.

Con định sản xuất bán đại trà..”
Rồi chầm chậm nói về cách bán như nguyên liệu sẽ do phủ chúa phụ trách thu mua, lợi nhuận thì chia theo cổ tức (giống Hoàng Ái Quốc ưng lắm.)…Trịnh Tùng lặng yên rồi nghe, quả là người có thể làm đại sự, rất nhanh hiểu được cái hay của phương án.


Càng khiến hắn hài lòng là số phần cổ tức của bản thân cùng Ngọc Trinh cộng lại, nắm quá bán, gần như nắm chắc quyền quản lý xưởng Rượu.

Nhưng một hồi khẽ nhíu mày, bởi số lượng chia cho các nhà khác quá ít.

Mà họ Trịnh liệu
Hôm nay con đến để nói chuyện này.

Sau đó lần lượt đưa món cổ tức lợi tức ra.

Trịnh Tùng ưng lắm, bởi nếu cộng cả phần cho Ngọc Trinh ra thì cũng có thể khiến hắn nắm quá bán.

Nhưng dù sao có cơ nghiệp này là do hắn biết nắm nhân tâm, chia quá ít thì cũng sợ các nhà cũng không vui, đáp:
“ Những việc trên thì ta không ý kiến.

Nhưng tỷ lệ cổ phải chia lại? 100 cổ chia cho các nhà quá ít.”
Nguyễn Ôn trầm ngâm:
“ Thưa phụ thân, con xin phép thay mặt vợ, mỗi người sẽ trích ra 50 cổ, tổng 100 cổ, để phong thưởng cho những binh sĩ có công.

Dù mỗi người chỉ có 1 cổ, nhưng lợi ích sơ tính là gấp 100 lần, chắc chắn ai cũng sẽ vui, ủng hộ.

Đám thế gia kia dù có phản đối, cũng ngoan ngoãn mà nhận.

Chưa kể, nếu cần có thể tiến hành phát hành thêm cổ?”
Trịnh Tùng gật đầu khen:
“ Tốt.

Ta cũng không muốn mang danh ép người..

Hệ thống tửu lầu của phủ sẽ giao vợ chồng hai ngươi nắm.

Sau có quý tử thì sẽ chuyển giao cho nó, coi như qua ta tặng.”
“ Vâng.” Nguyễn Ôn đáp rồi đi ra ngoài.

Khi không còn ai, Trịnh Tráng từ phía sau bước ra, Trịnh Tùng nhìn đứa con mà mình đầy cưng chiều, nói:
“Con thấy kế hoạch của Nguyễn Ôn thế nào?”
Trịnh Tráng đáp:
“ Thưa phụ thân, kế sách tương đối tuyệt.

Nếu đúng như ước tính, thu 100 lần lợi nhuận, thì chúng ta có thể giải quyết được eo hẹp về kinh tế.

Nhưng con nghĩ, chúng ta có thể ép giá lên, moi móc từ những đám thế gia, dù sao đồ là chúng ta độc quyền?”
Trịnh Tùng lắc đầu:
“Con cần phải nhìn thứ là.

Đây là khảo sát giá mà Nguyễn Ôn đã thực hiện.


Rượu hèm, rượu thường là phân khúc bình dân, giá rẻ, lấy số lượng bù giá cả.

Còn Tiên Tửu đi đường quý, số lượng ít nhưng chỉ cần bán là kiếm lời.

Đắt quá ít người mua, giá trên 1 chút mức chấp nhận là được.

Còn nguồn hàng trong tay ta, muốn kiếm lời, thì hạn chế hàng, cho người bán qua tay.

Cái thứ đó là đơn giản.”
Trầm ngâm, tiếp:
“ Nguyễn Ôn từ năm nay rất để phát triển, gần như thay đổi hoàn toàn, con có đoán sao không?”
Trịnh Tráng đáp:
“ Thưa phụ thân, trước đây khi người hứa gả Ngọc Trinh, con đã cho người đi thăm dò.

Thì Nguyễn Ôn không phải trí giả giả ngu mà do bị Dương Quốc Công ép sai hướng.

Ai cũng nói con nhà tông không giống lông cũng giống cánh.

Dương Quốc Công lấy võ lập nghiệp, nên từ nhỏ đã ép Nguyễn Ôn tập luyện hăng say.

Không có tài năng, nên Nguyễn Ôn đành phải cần cù bù thông minh.

Sau khi vợ chồng Dương Quốc Công đột ngột qua đời, Nguyễn Ôn buông thả, cuối cùng tìm được hứng thú trong kinh doanh, Còn phương thức sản xuất rượu thì do tên Hoàng Ái Quốc trình bầy.

Con đã từng gặp một lần thì thấy kẻ này có tài, bói toán cũng nổi tiếng trong giới thương nhân, có xưng danh ‘Thần cơ diệu toán’, truyền nhân của Trạng Trình.

Cha hắn là người quen cũ của Dương Quốc Công, binh nạn nhà cửa phá nên đến Kinh thành nương tựa.”
Trịnh Tùng gật đầu:
“ Được.

Việc phối hợp với Nguyễn Ôn, ta giao cho con.

Sau này tương lai gia tộc đặt trọng trách lên con.

Tiểu Xuân chỉ giỏi đánh đấm, không quá ưa suy nghĩ, khó mà làm được đại nghiệp.”
Trịnh Tráng hiểu ý, trong lòng kinh hỉ, cung kính:
“Cảm tạ phụ thân tin tưởng.

Con và Xuân đệ, sẽ phối hợp, giữ cho cơ ngợi họ Trịnh ta muôn đời bền vững.”
Trịnh Tùng gật đầu hài lòng.

Buổi tối một bữa cơm đầm ấm diễn ra..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui