Lưu dân muốn vào hàng rào tị nạn có khó không? Theo Vương Phú Quý nói, bốn mươi năm sống trên đời chỉ gặp qua bốn người thành công tiến vào hàng rào, đều là bà con xa với mấy nhân vật lớn.Nếu có ai muốn nhờ vào thân phận thân phận tiến vào hàng rào, cũng phải ở lại thị trấn một thời gian, chậm rãi chờ cơ hội.Ngay cả bà con xa của nhân vật lớn còn chật vật như vậy, Lạc Hinh Vũ dựa vào cái gì nói ba vé là ba vé? Nếu ngươi thật sự lợi hại như thế, ngươi cũng không cần dựa vào binh sĩ tư nhân để đi qua hàng rào số 112.
Cứ trực tiếp điều binh sĩ tư nhân hộ tống ngươi chẳng tốt hơn à?Cứ tưởng người khác là kẻ đần, ai dè mình mới là người đần.Nhâm Tiểu Túc cảm thấy Lạc Hinh Vũ quá ngây thơ.
Dù hắn là lưu dân nhưng cũng đâu phải kẻ không hiểu chuyện đời.
Đổi lại một người dẫn đường khác, có lẽ họ sẽ tin, có điều Nhâm Tiểu Túc thì không.Nếu Nhâm Tiểu Túc đồng ý với điều kiện của nàng, đợi Lạc Hinh Vũ tiến vào hàng rào rồi lấy gì nói nàng ta sẽ làm đúng giao hẹn? Lạc Hinh Vũ có thể qua cầu rút ván mà.Nói thật, đối với hai người Lưu Bộ và Lạc Hinh Vũ, Nhâm Tiểu Túc chẳng có chút hảo cảm nào.Giữa trưa, mọi người ăn xong đều khát nước.
Có điều bình đựng nước và thức ăn của họ đều để lại ngoài hẻm núi cả rồi.
Hoặc nói đa số bình nước đều bị đám Hứa Hiển Sở bắn nát.Hứa Hiển Sở nhìn về phía Nhâm Tiểu Túc:- Tìm nguồn nước ở đâu?Lúc này cung điện tuyên bố nhiệm vụ:“Nhiệm vụ: Hướng dẫn mọi người tìm nguồn nước.”- Chỉ có thể tìm sông ngòi hoặc thu thập sương sớm trên lá cây.Nhâm Tiểu Túc không chút che dấu nói:- Bất quá ta không đề nghị các ngươi tới gần bờ sống.
Theo ta phán đoán, sông ngòi cách đây khá xa.
Các ngươi ráng nhịn một chút, sáng mai đi tìm sương sớm.Hứa Hiển Sở gật gật đầu:- Cảm ơn.“Điểm cảm tạ tới Hứa Hiển Sở: +1!”Nhâm Tiểu Túc đợi một hồi lâu, hắn hiếu kỳ nói thầm trong đầu:“Ban thưởng của ta đâu?”Kết quả cung điện chẳng thèm để ý tới hắn, Nhâm Tiểu Túc buồn bực không hiểu ra sao.Dường như cung điện cảm thấy nhiệm vụ lần này quá dễ nên không muốn thưởng điểm cho Nhâm Tiểu Túc, hoặc cơ chế phán định có thay đổi gì đó.Sau nửa ngày, âm thanh cung điện vang lên trong đầu Nhâm Tiểu Túc:“Nhiệm vụ hoàn thành: thưởng 1 điểm sức mạnh.”Nhâm Tiểu Túc sững sờ một chút, nhiệm vụ hoàn thành.
Chỉ là khác với hắn nghĩ, lại còn nhận được điểm sức mạnh.Lúc trước Nhâm Tiểu Túc nghĩ cung điện có thể tự động cân đối sức mạnh và tốc độ của hắn.
Kết quả hiện tại tốc độ mới là 4.1 mà sức mạnh đã là 7.5.Khả năng hoàn thành thêm vài nhiệm vụ, sức mạnh của Nhâm Tiểu Túc sẽ gấp ba lần người bình thường.Lúc này trên người Nhâm Tiểu Túc còn hai bình nước mà hắn đổi nửa con cá lấy.
Thứ đồ này không giấu được, chung quy túi áo khoác không đủ lớn.Đột nhiên Lưu Bộ nói với Nhâm Tiểu Túc:- 1000 đồng một chai, bán cho ta.Nhâm Tiểu Túc liếc mắt nhìn hắn:- Không bán.- 2000 đồng!Lưu Bộ vội vàng nói:- 2000 đồng bán không? Ta thật sự rất khát!Nhâm Tiểu Túc thấy Lưu Bộ thật có phần bưu hãn.
Hắn nhìn Lưu Bộ rồi nói:- Nơi này tiền không có tác dụng.
Giá trị thức ăn nước uống cao hơn nhiều, muốn uống nước thì tự ra bờ sông tìm đi.Lúc này Lưu Bộ rất tức giận, có điều hiện tại hắn đã không còn là nhân vật cao cao tại thượng trong hàng rào.
Hắn hiểu rõ dọc đường này Nhâm Tiểu Túc có tác dụng hơn hắn nhiều.
Nếu hai người họ phát sinh tranh chấp hoặc không thể điều hòa mâu thuẫn.
Dựa vào tính cách Hứa Hiển Sở, hắn sẽ chọn vứt bỏ Lưu Bộ chứ không phải Nhâm Tiểu Túc.Thời điểm vừa rời khỏi hàng rào, Lưu Bộ còn nghĩ lưu dân sống là vì hàng rào.
Người trong hàng rào vĩnh viễn cao cao tại thượng, bất quá bây giờ hắn đã tỉnh ngộ không ít.Nhâm Tiểu Túc cầm lá cây lau tay sạch sẽ, xong việc liền quyết đoán đi tìm Vương Lỗi hỏi han ân cần để lấy thêm cảm tạ tệ.Chỉ là cảm tạ tệ sao có thể dễ lấy như vậy.
Sau một thời gian, Vương Lỗi cảm thấy thái độ của Nhâm Tiểu Túc với mình có điểm lạ, cho nên mấy lời cảm ơn này không lòi ra tí cảm tạ tệ nào…Nhâm Tiểu Túc thấy nói mãi không có cảm tạ tệ thì quyết đoán tha cho Vương Lỗi, lúc này hắn đã có 84 cảm tạ tệ.Buổi chiều, Hứa Hiển Sở liếc mắt nhìn sắc trời:- Chỗ này không thích hợp cắm trại, phải tìm chỗ đất cao một chút để phòng ngừa dã thú đột kích.
Mọi người kiên trì đi thêm một đoạn nữa nhé.Nhâm Tiểu Túc đồng ý với lời đề nghị này của Nhâm Tiểu Túc.
Chỗ này mổ heo nướng thịt nhiễm đầy máu rất nguy hiểm.
Ban đêm kiến trùng có thói quen ra khỏi tổ kiếm ăn, nhìn qua như không có gì nhưng sập tối đây sẽ là mối họa khôn lường.Chẳng phải lúc trước con chuột bị bỏ đã biến thành một cỗ xương trắng đó ư.Hứa Hiển Sở đi tới bên cạnh cáng cứu thương, nói với Nhâm Tiểu Túc:- Tới khiêng với ta.Nhâm Tiểu Túc không vui:- Mắc gì ta phải khiêng hắn?Hứa Hiển Sở:- ???Vương Lỗi:- ???Nhâm Tiểu Túc nhìn Lưu Bộ nói:- Ngươi tới khiêng đi, nếu không ta sẽ chém ngươi.Lúc này Lưu Bộ thiếu chút nữa ói máu, tên này bị bệnh tâm thần gì vậy?!Một màn này khiến những người khác không khỏi sững sờ.
Họ thầm cảm thấy Nhâm Tiểu Túc bị tâm thần phân liệt, bằng không sao trở mặt nhanh như thế? Buổi sáng là ai vừa bảo dám đoạt người với hắn hắn sẽ chém người ta?Hứa Hiển Sở không muốn lãng phí thời gian nữa, hắn nói:- Trừ nữ nhân, mỗi người thay phiên khiêng cáng.
Sẽ có lúc các ngươi bị thương, đến lúc đó hẳn các ngươi cũng không muốn mình chết vì chẳng ai muốn khiêng mình chứ?Đột nhiên Nhâm Tiểu Túc cảm thấy Hứa Hiển Sở là người rất lý trí.
Dù trong đội có xảy ra chuyện gì đi nữa hắn đều tận lực kéo mọi người về quỹ đạo cần có.Trên đường đi có vài binh sĩ bắt đầu vô tình hay hữu ý dán mắt lên người Lạc Hinh Vũ.
Thậm chí khi nàng đi ngang qua còn dùng tay làm như lỡ đụng vào người nàng.
Bất quá mỗi lần như thế Lạc Hinh Vũ đều sớm phát hiện mà né tránh, sau đó đám tư binh cười rộ lên một cách bỉ ổi.Theo lý thuyết, hẳn quan hệ giữa Lưu Bộ và Lạc Hinh Vũ rất tốt.
Có điều Lưu Bộ thấy một màn này lại thủy chung không lên tiếng.
hắn nào dám đi lên tự rước lấy nhục trước đám tư quân này!Lạc Hinh Vũ nếm mùi thất bại ở chỗ Nhâm Tiểu Túc và Hứa Hiển Sở nên hiện tại có chút mờ mịt.
Nàng không biết phải làm thế nào mới tốt, chỉ có thể chủ động né tránh mà thôi.Mà đám tư quân này vì lọt vào hoàn cảnh sống nay chết mai mà bắt đầu giải phóng cho con quái vật trong tâm của họ.Bất quá Nhâm Tiểu Túc cũng không muốn quản chuyện người khác.
Trên đường đi hắn phân vân không biết lần sau dùng Đồ Phổ có may mắn học được kỹ năng cao cấp của Dương Tiểu Cận không.Kết quả khi Nhâm Tiểu Túc ngẩng đầu tìm kiếm thân ảnh Dương Tiểu Cận, lại thấy nàng đang cầm súng chĩa vào đầu một người lính.
Dương Tiểu Cận quay đầu nói với Nhâm Tiểu Túc:- Lấy súng của hắn ta đi..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...