Nhâm Tiểu Túc đào ổ mối lên không phải để ăn.
Hắn tiếp tục men theo dấu chân của con nai đi về phía trước, đi được vài phút thì nghe được tiếng nước chảy.Càng tới gần sông, Nhâm Tiểu Túc càng cảnh giác.
Tuy đã chạng vạng tối nhưng vẫn có động vật tụ tập bên bờ sông uống nước.
Nhâm Tiểu Túc phải cảnh giác vì vạn nhất có dã thú tới trễ, vừa vặn đụng phải hắn thì sao…Bất quá may mắn hắn không xui xéo như vậy.Nhâm Tiểu Túc mở bao lá ra rồi thả chúng và chiếc lá xuống dòng sông.
Lúc này dòng nước chảy không xiết, bằng không Nhâm Tiểu Túc lại phải nghĩ cách thả đống kiến này lên tảng đá.Ngay sau đó, hắn cầm cốt đau tổ kiến trên lá cây đẩy ra xa lòng sông rồi bắt đầu giơ cành cây kiên nhẫn chờ.*Nôm na là Nhâm Tiểu Túc buộc chiếc lá vào cành cây rồi thả xuống sông như 1 cái cần câu, kiến trên lá là mồiĐêm nay ánh trăng sáng ngờ, bằng không sợ rằng Nhâm Tiểu Túc sẽ không thấy rõ xung quanh có gì.Kiến chúa và ổ kiến chậm rãi trôi dạt xuống hạ du sông.
Nhâm Tiểu Túc đi dọc theo bờ, đột nhiên, một bóng đen bơi qua ổ kiến khiến mặt nước gợn sóng.
Đồng thời, một con cá lớn há miệng nuốt chửng tổ kiến.Thế nhưng nó vừa há miệng ra, Nhâm Tiểu Túc đã kéo cành cây về!Nhâm Tiểu Túc từng dùng cách này để câu cá.
Có thể tốc độ và sức mạnh của hắn so với lúc đó chênh lệch không ít nên khi ấy phải làm nhiều lần mới có một lần thành công.Hiện tại không giống vậy, trước kia hắn chậm hơn cá, còn bây giờ động tác hắn nhanh hơn chúng nhiều!Nhâm Tiểu Túc nhanh chóng thu hồi cành cây, con cá đen lớn liên tục giãy dụa nhưng vô ích.
Hắn cảnh giác tránh xa một tí.
Dường như huyết dịch con cá kéo tới không ít thứ.
Vô số bóng đen di động chậm rãi ngoi lên từ dưới sông ngòi.Nội tâm Nhâm Tiểu Túc có chút kinh nghi, những bóng đen đó là cá ư? Hắn trực tiếp cắt đôi bụng con cá kia, dứt khoát ném hết nội tạng của nó xuống dưới sông.Nhâm Tiểu Túc không thể cầm con cá về nơi đồn trú, như vậy sẽ khiến xung quanh có mùi máu.Chỉ một ít vụn bánh đã kéo nai tới, nếu là mùi máu tươi thì không biết sẽ kéo tới thứ gì.
Tuy nói nơi này hiện không có mấy loài động vật như gấu, có điều cảnh giác một chút vẫn tốt hơn.
Với lại, muốn nướng cá cũng phải lọc nội tạng ra.Một khắc sau, con sông như sôi trào, bóng đen vô số đua nhau cướp đoạt đống nội tạng đầy máu kia.
Thậm chí còn có con ăn thịt đồng loại nữa.Một khi con cá nào bị thương, nó lập tức trở thành miếng mồi ngon cho những con còn lại.Đây là mảnh sông tàn khốc cỡ nào chứ.
Nếu một người rơi xuống sông thì không biết chuyện gì sẽ xảy ra nữa?Đột nhiên Nhâm Tiểu Túc sững sờ, vì hắn phát hiện đột nhiên đàn cá kia hốt hoảng chạy sạch.
Nhâm Tiểu Túc không chút do dự xoay người rời đi, là vật gì mới khiến đàn cá kia sợ hãi, chỉ sợ đó là thứ Nhâm Tiểu Túc không thể trêu vào.Một đường trở về nơi cắm trại, Nhâm Tiểu Túc thầm nghĩ, rốt cuộc hoang dã đã phát sinh chuyện gì.Vì sao dã thú tiến hóa mà nhân loại lại chẳng nhận ra?Không đúng, không phải không có!Trương Bảo Căn bỗng có năng lực siêu nhiên, chẳng phải chính hắn và Lục Nguyên đều không giống trước kia à?Khi mọi người thấy Nhâm Tiểu Túc mang theo một con cá quay về thì cả bọn đều sửng sốt.
Buổi chiều họ còn chê cười Nhâm Tiểu Túc, vì họ biết Nhâm Tiểu Túc không mang theo lương khô.
Hắn chỉ mặc một cái áo choàng lớn chứ chẳng có tí hành lý gì.Cho nên khi Lưu Bộ bảo Nhâm Tiểu Túc tự xử thì tất cả mọi người đều vui sướng trên nỗi đau của người khác.
Họ đều không thích Nhâm Tiểu Túc, chung quy bỗng dưng trong đám người xuất hiện một lưu dân khiến họ không được tự nhiên, chỉ là họ lại không phát hiện ra không được tự nhiên chỗ nào.Nhưng bây giờ thì sao, thời điểm họ ăn đồ đóng hộp thì Nhâm Tiểu Túc đang nướng cá thơm lừng…Lần này vào rừng, Nhâm Tiểu Túc mang về một cái chén thiết cùng một chuôi cốt đao và hộp diêm.
Đây là nhu yếu phẩm cần thiết cho việc sinh tồn nơi hoang dã.Diêm cũng không cần thiết lắm, có điều hắn không có kỹ năng nhóm lửa, mang theo diêm có thể tiết kiệm được chút công sức.
Có ai muốn tự ngược đãi chính mình đâu, mà hộp diêm cũng nhỏ gọn nữa…Lưu Bộ ngửi được mùi cá thơm lừng thì khịt mũi:- Ha ha, chỉ là một con cá thôi mà.Đột nhiên, Nhâm Tiểu Túc nghe được âm thanh thông báo từ cung điện:“Nhiệm vụ: Có đồ tốt phải chia sẻ cho người khác.”Nhâm Tiểu Túc sững sờ nửa ngày, hắn cần xiên cá tới bên Lưu Bộ.
Ánh mắt Lưu Bộ sáng lên, rụt rè nói:- Làm sao, muốn mời chúng ta ăn cá hả? Cũng không phải không được…- Nghĩ gì thếNhâm Tiểu Túc nói:- Ta chỉ tới cho ngươi nhìn kỹ hơn, chia sẻ chút niềm vui với ta.Lưu Bộ:- ? ? ?"Nhiệm vụ hoàn thành, ban thưởng 1 điểm tốc độ."Tốt rồi tốt rồi, nội tâm Nhâm Tiểu Túc vui vẻ hẳn lên, chia sẻ cũng có nhiều loại nha!Lưu Bộ thẹn quá hóa giận:- Nhâm Tiểu Túc, ngươi tưởng ta sẽ ăn cá của ngươi à?Nhâm Tiểu Túc nhìn con cái dài gần nửa thước, chỉ một người ăn không hết thì quay sang nói với Lưu Bộ:- Nửa con cá đổi lấy ba bình nước.Lưu Bộ không chút do dự:- Được!Sở dĩ Nhâm Tiểu Túc đổi nước là vì hiện tại muốn lấy nước rất phiền.
Nguyên bản hắn tính tới con sông đó múc nước, kết quả bị hù tới chạy về.Nhâm Tiểu Túc cũng có thể tìm lá thông lấy nước, có điều gạt từng hạt nước thì quá chậm, không bằng dùng thứ còn thừa của mình đổi lấy nước còn tiện hơn.Ba bình nước, tối nay một bình, hai bình uống dọc đường- Tới tới tới, mọi người cùng nhau ăn cá nào.Lưu Bộ cầm nửa con cá đổi được từ chỗ Nhâm Tiểu Túc đi tới.
Chỉ là khiến Lưu Bộ không ngờ tới là hắn, Hinh Vũ và Dương Tiểu Cận còn chưa kịp ăn thì đám binh sĩ kia đã cầm cá phân chia tốt rồi.- Này…Lưu Bộ khó xử nhìn về phía Lạc Hinh Vũ, hắn không ngờ đám binh sĩ này lại ích kỷ như thế!Lúc này, Nhâm Tiểu Túc ngồi một mình nhóm lửa, những người khác vây quanh một đống lửa khác, hai bên như hai thế giới khác nhau, phân biệt rõ ràng.Chỉ là đột nhiên, Dương Tiểu Cận đi tới ngồi đối diện Nhâm Tiểu Túc, bình tĩnh nói:- Cá.Nhâm Tiểu Túc kinh ngạc nhìn cô gái nói như chuyện hiển nhiên trước mắt, hắn lại không tìm được lý do gì để cự tuyệt cô nàng.Ánh sáng từ đống lửa chập chờn vây quanh cô gái, Nhâm Tiểu Túc thầm nghĩ, có phải cô gái nào trong hàng rào cũng xinh đẹp thế này không.Bất quá, cô nương nhà người ta cầm súng trên tay không tời.
Đối diện với một người có kỹ năng súng ống hoàn mỹ, hắn đặc biệt sợ nha!Trước giờ Nhâm Tiểu Túc chưa từng ăn cướp của người khác, cũng chưa từng bị người khác cướp cái gì, đây vẫn là lần đầu tiên đó!- Cho ngươi hai phần, hai phần đó!Nhâm Tiểu Túc cố gắng chịu đựng nói..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...