Tạm thời đổi ngũ không thể xuất phát vì phải đợi thay đổi sĩ quan.Dù sĩ quan chỉ là chức nhỏ nhưng nói đổi là đổi chứng tỏ lực ảnh hưởng của Lạc Hinh Vũ trong hàng rào không nhỏ.
Vừa rồi Lạc Hinh Vũ âm thầm nhìn cô gái đội nón kia đều rơi hết vào tầm nhìn của Nhâm Tiểu Túc.Rốt cuộc cô gái đội nón kia là người phương nào?Nhâm Tiểu Túc bỗng nhiên nói:- Mọi người đều là đồng đội, ta còn chưa biết tên mọi người nha.Một người trong dàn nhạc cười lạnh nói:- Chúng ta không phải đồng đội của lưu dân, ngươi chỉ là người dẫn đường thôi, đừng có tỏ vẻ quen biết như vậy.Nhâm Tiểu Túc tỉ mỉ đánh giá người này, nội tâm bắt đầu nghĩ tới trên đường có nơi nào phù hợp tiễn hắn lên đường không….Lưu dân trong thị trấn và người bên trong hàng rào là hai phía đối lập.
Đối với những người có nước da trắng nõn ăn nói văn nhỏ kia, lưu dân rõ ràng là một bọn dơ bẩn man rợ, có điều chuyện này càng thể hiện rõ sự khác biệt giữa hai bên.Đó chính là thái độ đối với cuộc sống.Nhâm Tiểu Túc làm thế nào mà sống tới hiện tại? Những người này sống sung sướng an nhàn trong hàng rào thế nào? Hoàn cảnh sinh hoạt sẽ tạo ra một người…Lúc này một sĩ quan đi ra từ trong hàng rào.
Người này đi thẳng tới phòng khám bệnh.
Thời điểm tới trước mặt mọi người hắn mở miệng nói:- Trung úy của sở dịch vụ, Hứa Hiển Sơ.Thẳng tới lúc này, mọi người mới bắt đầu tự giới thiệu bản thân.
Bất quá Nhâm Tiểu Túc không nhớ kỹ người khác, hắn chỉ nhìn chằm chằm vào thành viên dàn nhạc đã trào phúng mình khi nãy.Nghe được tên này tự giới thiệu:- Ta là người đại diện của tiểu thư Lạc Hinh Vũ, tên là Lưu Bộ.Nhâm Tiểu Túc ghi nhớ cái tên này.Đột nhiên, cô gái đội nón nói:- Dương Tiểu Cận, Cận trong hoa dâm bụt.Nhâm Tiểu Túc sừng sỡ một chút.
Nguyên lai cô gái này gọi là Dương Tiểu Cận.
Không biết vì Nhâm Tiểu Túc cảm thấy cái tên này nghe rất êm tai.Không thể không nói, thứ duy nhất giống nhau giữa lưu dân vào người trong hàng rào là ai cũng phải có tên.Người trong hàng rào lần lượt tên là: Hứa Hiển Sở, Lưu Bộ, Lạc Hinh Vũ, Vương Tòng Dương, Dương Tiểu Cận...Ngươi nghe tên họ mà xem Hứa Hiển Sở, Lưu Bộ, Lạc Hinh Vũ, Vương Tòng Dương, Dương Tiểu Cận...Nhìn tên của người trong thị trấn xem: Vương Phú Quý, Vương Đại Long, Lý Phát Tài, Lý Hữu Tiễn...Tên người trong trấn nghe qua loa biết bao nhiêu!Bất quá hiện tại Nhâm Tiểu Túc hiểu rõ chức phận của đám người này rồi.
Lưu Bộ là người đại diện của Lạc Hinh Vũ, cũng là người quản lý của cả dàn nhạc.
Mọi thứ trong dàn nhạc đều thuộc quyền kiểm soát của hắn.Lần này năm chiếc xe việt dã cùng một chiếc bán tải có cốp xe chứa đầy nhu yếu phẩm được lấy ra sử dụng.Mà Hứa Hiển Sở phụ trách quản lý công tác an toàn cho đoàn xe.Nguyên bản Nhâm Tiểu Túc cho rằng Dương Tiểu Cận sẽ phụ trách gì đó.
Thế nhưng từ đâu tới cuối Dương Tiểu Cận như người ngoài cuộc, chẳng làm gì cả.Dựa theo giới thiệu của Lạc Hinh Vũ với Hứa Hiểm Sở, Dương Tiểu Cận là bạn của nàng.
Kỳ thật vừa lúc tới hàng rào số 12 tham quan.Lúc này Nhâm Tiểu Túc thầm nghĩ, có quỷ mới tin ngươi!Giới thiệu xong, mọi người lần lựa leo lên xe.
Hành trình lần này có tổng cộng 19 người, cộng thêm Nhâm Tiểu Túc là 20 người.
Vì thế năm chiếc việt dã là đủ chỗ.Kết quả lúc Nhâm Tiểu Túc lên xe, bỗng nhiên Lưu Bộ nói:- Ngươi bẩn như vậy cũng muốn ngồi lên xe, tới xe bán tải ngồi đi.Nhâm Tiểu Túc cũng không phản bác.
Chung quy hắn cũng không nên phân cao thấp với người chết?Nhâm Tiểu Túc lên xe xong, tiếng động cơ xe rền vang bên tai, thị trấn lùi dần về phía sau.Thời khắc Nhâm Tiểu Túc rời đi, nội tâm còn có chút luyến tiếc.
Tuy nơi này khá bẩn lại tồi tàn, nhưng cũng là nhà của hắn mấy năm rồi.Ngay lúc Nhâm Tiểu Túc đang cảm khái, hắn chợt nghe tiếng hoan hô vang lên:- Rốt cuộc Nhâm Tiểu Túc cũng đi rầu.- Về sau chúng ta được giải phóng rồi!- Ha ha, thời gian đau khổ đã kết thúc!Nhâm Tiểu Túc im lặng quay đầu lại.
Chính là Lý Hữu Tiễn và Vương Đại Long dẫn theo một đám học sinh vỗ tay chúc mừng..Những người khác cũng không biết cảm giác của mình là gì.
Hiện tại Nhâm Tiểu Túc là bác sĩ duy nhất của thị trấn, bây giờ hắn đi rồi.Có điều với đám học sinh lại khác.
Chúng biết sắp tới mình dễ thở hơn rồi.Giờ khắc này, chúng quên mất sự đáng sợ của Nhâm Tiểu Túc…Bỗng nhiên có một hán tử lao tới trong đám người vây xem, đó là Lý Phát Tài, cha của Lý Hữu Tiến.Lý Phát Tài kéo con gái về nhà:- Ngươi không muốn sống nữa hả?Lý Hữu Tiến buồn bực:- Cha sợ cái gì, Nhâm Tiểu Túc đi rồi mà!Lý Phát Tài đau đớn nói:- Thế nhưng hắn vẫn có thể quay về!- Vạn nhất hắn không về được thì sao.Lý Hữu Tiễn cãi:- Không phải hoang dã nguy hiểm lắm à?- Ngươi thì biết cái gì.Lý Phát Tài nắm tay Lý Hữu Tiến cô nương càng thêm chặt:- Đám người kia có thể không thể không về những hắn có thể.
Về sau không có phép ngươi trù người khác chế, nghe rõ không!Lý Hữu Tiễn bảo Nhâm Tiểu Túc có thể không về chẳng khác nào trù hắn chết.Kỳ thật mọi người trong thị trấn đã chết lặng với chuyện sống chết rồi.
Cảm giác cái chết là chuyện rất bình thường.Nhưng giao vào lòng một đứa trẻ suy nghĩ này, tương lai suy nghĩ bám rễ thì không biết nó sẽ trưởng thành thành người thế nào.Đám người Lạc Hinh Vũ nghe thấy tiếng hoan hô thì mở cửa sổ xe quay đầu nhìn lại.
Tuy không biết đám người này có thù oán gì với Nhâm Tiểu Túc.
Tóm lại họ biết rõ đám người đang chúc mừng vì Nhâm Tiểu Túc rời đi…Lưu Bộ ngồi kế bên tài xế nói thầm:- Nhân duyên tên này thế nào mà khi hắn rời đi người ta lại chúc mừng như thế…Lạc Hinh Vũ ngồi phía sau cười nói:- Sau khi quay về nghe ngóng thêm về tên này đi.
Ta muốn muốn hắn đã làm gì trong thị trấn.- Hinh Vũ, ngươi tìm hiểu hắn là gì.Lưu Bộ khinh thường nói:- Chỉ là một tên lưu manh trong thị trấn thôi.
Nếu không phải chúng ta cần người dẫn đường thì hắn là sao liên quan gì tới chungs ta? Đây là kiếp trước hắn tu luyện được pháp khí, kết quả còn không biết quý trọng.Trên xe chỉ có Dương Tiểu Cận thủy chung không nói một lời, dường như đang tự hỏi gì đó.…Ở cửa học đường, Tiểu Ngọc Tỷ vịn vào hàng rào nhìn về cuối nơi cuối con đường trong thị trấn.
Nàng chỉ thấy Nhâm Tiểu Túc và chiếc xe kia chậm rãi biến thành một chấm đen nhỏ.Sau đó nàng quay đầu đi tới hậu viện học đường cầm một cái khăn dính nước rồi vào phòng lau trán cho Nhan Lục Nguyên đang hôn mê bất tỉnh.Trương tiên sinh và lão Vương ở tiệm tạp hóa đã giúp họ mua thuốc hạ sốt.
Tiểu Ngọc Tỷ thì ở bên chiếu cố Nhan Lục Nguyên.Lúc này Nhan Lục Nguyên nhíu mày, tựa hồ đang mơ thấy gì đó không tốt.
Tiểu Ngọc Tỷ ôn nhu vuốt trán Nhan Lục Nguyên, nhẹ giọng nói:- Yên tâm đi Lục Nguyên, nhất định hắn sẽ trở về..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...