Binh sĩ Khánh thị đứng đúng vị trí của mình.
Chỉ thây xe bọc thép của họ được trang bị súng ống đầy đủ.
Khánh Chẩn bĩnh tĩnh ra lệnh họ nổ súng.
Từ cây súng hạng nặng phun lửa như lôi đình gào thét.
Vô số viên đạn tầm đại nhanh chóng đan chéo như một tấm lưới, cứng rắn tạo thành một đợt phong bão với vật thí nghiệm!Vô số vỏ đạn rơi xuống từ xe bọc thép.
Chỉ nửa phút sau, xung quanh xe bọc thép vàng óng do vỏ đạn phủ kín con đường.Chỉ thấy đám vật thí nghiệm vốn không sợ súng đạn thì hiện nay thân thể không ngừng bị xuyên thủng.
Còn bị lực xung kích to lớn đánh bay, văng ra xa rồi rơi xuống đất.
Sau đó bị nổ thành một bãi thịt nhão.Nguyên bản nơi này là phòng ốc đếm không hết.
Dưới sự càn quét của súng hạng nặng, nay chẳng khác nào bột phấn thổi cái là bay.Từng tòa nhà không ngừng sụp đổ, như núi lở.Một vài vật thí nghiệm trốn trong đó vì chúng không ngờ đạn hồng lưu có thể phá hủy phòng ốc.Nhâm Tiểu Túc không chạy trốn nữa, hắn kinh ngạc nhìn một màn huyết tinh bạo lực này.
Có lẽ đây cũng là lý do vì sao con người từng trở thành sinh vật cai quản thế giới, vũ khí do nền văn minh nhân loại chế tạo ra khiến quỷ thần cũng phải kinh sợ.Từng chiếc xe bọc thép rít gào mới là dã thú hung mãnh chân chính.
Lực lượng từng viên đạn bộc phát y như sự kinh khủng của biển độngĐây chính là súng máy hạng nặng chỉ có Khánh thị sở hữu.
Thân súng là một hộp sắt.
Ngoại hiệu của loại súng này là Sơn Nghiêng, ý chỉ có thể khiến cho núi sập.Lúc này, Nhâm Tiểu Túc thấy từ thân súng có mấy ống sắt nối vào trong xe bọc thiếp.
Đây hẳn là thiết bị đông lạnh khiến nòng súng không bị quá nóng.Khánh Chẩn đứng giữa đường, lẳng lặng nhìn vật thí nghiệm phải lùi bước trước vũ khí nóng của văn minh nhân loại.
Đám vật thí nghiệm cường hãn bất cần kia cuối cùng cũng biết sợ.Lúc này, mọi người chợt phát hiện ở một mái nhà phía xa xa có một vật thí nghiệm đứng thẳng lạnh lùng nhìn bọn họ.
Khánh Chẩn chẳng chút sợ hãi đối mặt với nó.La Lam cười nói với Nhâm Tiểu Túc:- Thấy không, một nửa binh sĩ đó là bộ hạ cũ của ta ở hàng rào 113.
Lợi hại không!Nhâm Tiểu Túc không nói gì.
Nguyên lai Khánh Chẩn đã thu nạp binh sĩ thất lạc của La Lam.
Hai huynh đệ này luôn giữ liên lạc.
Bằng không khi La Lam thấy xe bọc thép có biểu tượng Khánh thị sẽ chẳng vui mừng đến thế.Vật thí nghiệm bắt đầu lùi lại.
Âm thanh Khánh Chẩn lạnh lùng vang lên:- Không cần đuổi theo.Mọi người đều hiểu, nếu chiến đấu ở đây, súng máy hạng nặng của họ lợi hại.
Có điều triển khai truy kích, chiến đấu giữa đường phố thì số binh sĩ này vẫn chưa đủ.Hơn nữa đây là hàng rào do Lý thị quản lý.
Khánh thị không cần giúp Lý thị tiêu diệt đám vật thí nghiệm này, để Lý thị tự xử lý đi thôi.Khánh thị từng nắm giữ 21 hàng rào.
Có điều qua động đất Cảnh Sơn, nay chỉ còn 19.Hiện giờ người Khánh thị đều mong những hàng rào khác tổn thất tòa hàng rào, như thế mới công bằng.Khi vật thí nghiệm rút lui về nội thành, La Lam mới đặt mông ngồi dưới đất:- Mau lấy cho ta chút nước.Chỉ thấy vài binh sĩ khiêng mấy thùng nước sạch từ trong xe xuống.
Sau đó phân phát cho La Lam và những chiến hữu mấy cái chén.Khánh Chẩn nhìn La Lam cười nói:- Ta đã nói ngươi ăn điểm tâm sáng xong thì rút lui đi.
Kết quả ngươi không nghe, lại ngấp nghé thành quả nghiên cứu của Lý thị.
Vì thứ đồ chơi kia mà chịu tội, có đáng không?- Ngươi không biết đâu.La Lam uống miếng nước rồi nói tiếp:- Lý thị đã nghiên cứu được kỹ thuật Kết nối nơ ron thần kinh.
Về sau họ không lập trình người máy nano thao tác nữa, có thể dùng não bộ con người điều khiển người máy, kỹ thuật này rất quan trọng.
Ngươi nghĩ một chút mà xem, việc có thể điều khiển người máy nano thực hiện những thao tác phức tạp thì kinh khủng tới mức nào.Khánh Chẩn cười nói:- Trên thế giới, kỹ thuật quan trọng còn nhiều lắm.
Đó không phải thứ chúng ta cần.
Nếu chỉ có kỹ thuật, không có người biết chế tạo người máy nano thì chúng ta giữ kỹ thuật này có ích gì.- Chúng ta có thể bán cho tập đoàn khác mà.La Lam tùy tiện nói, hắn chỉ vào Dương Tiểu Cận:- Ngươi nhìn đám người Dương thị đi, họ cũng muốn thứ đồ chơi này.
Chúng ta trực tiếp bán cho họ.Khánh Chẩn chuyển ánh mắt lên người Nhâm Tiểu Túc và Dương Tiểu Cận.Hắn nói với Nhâm Tiểu Túc:- Lúc trước là ngươi cứu anh trai ta.
Ta đã nói ta nợ người một nhân tình.- Nhân tình này trả rồi.La Lam nhanh chóng nói:- Ta đã thay ngươi trả!Nhâm Tiểu Túc không vui:- Lần này ta lại cứu vài binh sĩ của ngươi đó.La Lam cũng không vui:- Có cứu cũng là Hứa Hiển Sở nhà người ta cứu, liên quan gì tới ngươi?Nhâm Tiểu Túc:- …Trong nhất thời, Nhâm Tiểu Túc không tìm được lời nào để phản bác.
Lúc này bỗng nhiên La Lam kinh ngạc nói:- Ồ, Hứa Hiển Sở đang ở đâu? Ảnh tử của hắn đâu mất rồi?Dương Tiểu Cận bình tĩnh nói:- Hắn sợ bị các ngươi bắt nên chạy rồi.Nhâm Tiểu Túc phụ họa:- Đúng, chạy mất rồi.Khánh Chẩn nói với người bên cạnh:- Từ hôm nay trở đi không được truy bắt Hứa Hiển Sở.
Tập đoàn Khánh thị và hắn hết nợ nần.Nói xong, Khánh Chẩn nhìn Dương Tiểu Cận:- Tại sao Tên Côn Đồ lại nhắm vào ta?Chính ngươi xây dựng cứ địa thử nghiệm vũ khí hạt nhân.
Chẳng phải bản thân ngươi tự rõ ư?Âm thanh lạnh lùng của Dương Tiểu Cận vang lên.Nhâm Tiểu Túc rất muốn nói với cô nàng này, hiện tại người đối phương hơi nhiều, nàng đừng nên tranh luận với họ chứ…Kết quả Khánh Chẩn cười nói:- Cứ địa đó ta không hề biết.
Chỉ vì ta phát hiện ra mà ta phải chết?Dương Tiểu Cận bình tĩnh nhìn hắn:- Ngươi có ý đồ nắm giữ những thứ nhân loại không nên có.
Thế giới sẽ vì thế mà hủy diệt, ngươi đang đùa với lửa.Khánh Chẩn lắc đầu:- Vậy thì hạt nhân tồn tại là sai lầm ư? Đó là sai lầm của nhân loại.
Ngươi không biết ánh sáng màu lam từ lò phản ứng hạt nhân đẹp thế nào đâu.
Đây là món quà mà thế giới ban tặng cho con người.- Con người không nên nắm giữ sức mạnh có thể tự hủy diệt mình.Dương Tiểu Cận cố chấp.- Hẳn chúng ta đã vì việc nhỏ mà bỏ qua việc lớn…Khánh Chẩn nghiêm túc nói:- Nếu có được một nhà máy hạt nhân, ngươi có biết chúng ta có thể tạo ra bao nhiêu năng lượng không?Lúc này, Khánh Chẩn cho người lấy một thiết bị chiếu sáng ra:- Nếu có gì xảy ra, năng lực hạt nhân có thể khiến bóng đèn này chiếu sơn hơn hai mươi năm.
Đây là sức mạnh của năng lượng hạt nhân.- Nhưng nếu hạt nhân lần nữa bị dùng cho chiến tranh thì sao?Dương Tiểu Cận bình tĩnh hỏi.Khánh Chẩn cười:- Hạt nhân cũng có thể dùng để chấm dứt chiến tranh.
Kỳ thật ngươi nói hay ta nói thì bên kia cũng không hiểu.
Hôm nay đối mặt với vật thí nghiệm, chúng ta là chiến hữu, nhưng sau này ta vẫn luôn chuẩn bị sẵn để “đón tiếp” Tên Côn Đồ đại giá quang lâm.
Mọi người không cần hạ thủ lưu tình.Nói xong, bỗng nhiên hắn ném cho Dương Tiểu Cận một ổ cứng HDD lấy từ chỗ của Đường Chu:- Đây là thứ Dương thị các người muốn.
Ngươi có nghĩ qua chưa, hiện tại người máy nano chỉ dùng để chữa bị.
Thế nhưng nếu kết hợp với kỹ thuật Kết nối nơ ron thần kinh và áp dụng vào quân đội sẽ thành bộ dáng gì? Chẳng lẽ Dương thị muốn đạt được kỹ thuật này không vì chiến đấu?.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...