Dù họ có vũ khí nóng cường đại thì một khi vòng tuyến bị vật thí nghiệm xuyên qua.
Chiến sĩ sẽ không thể sống sót.Có binh sĩ nổ súng bắn vật thí nghiệm.
Kết quả những vật thí nghiệm này nhanh trí né tránh, muốn bắn trúng chúng khó khăn vô cùng.Đột nhiên, một thương binh nhào lên, ôm hai chân vật thí nghiệm, trong tay cầm lựu đạn.Một tiếng ầm vang lên, cả thương binh kia lẫn vật thí nghiệm nổ tung.
Nhâm Tiểu Túc phát hiện dù là vật thí nghiệm cũng không gánh được uy lực của lựu đạn!Bốn vật thí nghiệm tấn công phòng tuyến của Khánh thị chết hết ba đầu, điều này khiến đám Đường Chu có thời gian thở dốc.Điều khiến Nhâm Tiểu Túc động dung là, trước khi chết, ánh mắt của thương binh kia cực kỳ bình tĩnh, không có cảm giác bi tráng hay lẫy lừng gì, phảng phất đây chỉ là nhiệm vụ hắn cần hoàn thành mà thôi.Nhâm Tiểu Túc khó hiểu, Khánh thị để lại cho hắn quá nhiều dấu hỏi.Nhâm Tiểu Túc nhìn những vật thí nghiệm còn lại, chúng đang đuổi theo hướng xe việt dã rời đi.
Vật thí nghiệm chạy như điên rồi phóng tới phía trước.Trong chớp mắt vật thí nghiệm va chạm với xe việt dã, Nhâm Tiểu Túc có thể thấy được xe bị móp vào.
Một khắc sau, xe việt dã dần trở nên loạng choạng rồi lật ngang, còn vật thí nghiệm thì chẳng bị tổn hại gì!Vật thí nghiệm văng xuống đất lại bò dậy lắc lắc đầu, tiến tới xé rách lớp lưới sắt bao bọc thân xe, cứ như muốn phá vỡ chiếc xe vậy.Lúc này, Nhâm Tiểu Túc không thể quan sát nữa, đã có 4 vật thí nghiệm bao vây họ, nhào về đám Nhâm Tiểu Túc!Nhâm Tiểu Túc rống to:- Trần Vô Địch, ngươi bên phải!Vừa dứt lời, trong tay Nhâm Tiểu Túc đã nắm chặt hắc đao.
Thanh đao phảng phất như xuất hiện từ không khí.Trong khoảnh khắc, hắc đao chém về phía vật thí nghiệm bên trái.
Vật thí nghiệm chẳng khác nào đậu hũ bị hắc đao chặt đứt!Vương Phú Quý đang hoảng hốt thấy một màn như thế liền sửng sốt.
Thì ra Nhâm Tiểu Túc thật sự là siêu phàm giả!Bất kể là tốc độ hay sức mạnh của Nhâm Tiểu Túc cũng vượt qua phạm trù của nhân loại!Kỳ thật, lúc đối mặt với vật thí nghiệm Nhâm Tiểu Túc cũng chẳng hoảng hốt.
Vì hắn đã sớm đối chiến với thứ này.
Hiện tại thấy bốn vật thí nghiệm cũng chẳng khác gì lần trước.
Chỉ là bây giờ có thêm Trần Vô Địch giúp hắn chia sẻ áp lực.
Thậm chí Nhâm Tiểu Túc còn không gọi ảnh tử ra chiến đấu!Thứ duy nhất Nhâm Tiểu Túc lo lắng là quá trình chiến đấu có thể khiến đám Nhan Lục Nguyên bị thương.
Chung quy khi đối mặt với vật thí nghiệm, đám Nhan Lục Nguyên không cách nào chống đỡ nổi.Trong khoảnh khắc Nhâm Tiểu Túc giơ tay chém xuống, một đầu vật thí nghiệm bị chặt đứt.
Hắn hô to với đám Vương Phú Quý:- Các ngươi chạy về phía trước đi!Dù là Vương Phú Quý hay Khương Vô và học sinh, thậm chí cả Nhan Lục Nguyên cũng bị bộ dáng kinh khủng của vật thí nghiệm hù cho sợ.Rõ ràng vật thí nghiệm là con người, có tay chân, mắt mũi miệng!Thế nhưng dù là hành vi hung ác hay trạng thái bạo lực của chúng lại chẳng khác nào loài dã thú.Nhâm Tiểu Túc thấy đám người không có phản ứng thì rống to:- Chạy mau!Lúc này, Nhan Lục Nguyên là người đầu tiên kịp thời lấy lại phản ứng:- Đi, đừng ở lại đây cản tay cản chân anh ta!Vương Phú Quý chạy theo Nhan Lục Nguyên.
Trong đầu vẫn vang vọng điều Nhan Lục Nguyên vừa nói.
Dường như bọn họ chẳng giúp được gì cho Nhâm Tiểu Túc, dù Vương Phú Quý có súng.Nhâm Tiểu Túc thấy đám Nhan Lục Nguyên liều mạng chạy mới có chút thả lỏng, nhưng nguy cơ vẫn chưa được giải trừ!Phải biết sau lưng có vô số vật thí nghiệm bị Đường Chu và chiến sĩ tập đoàn tạm thời chặn đứng.
Có điều phòng tuyến của họ đã bị đột phá, không thể chống đỡ được lâu.
Mắt thấy phòng tuyến của Đường Chu đã dần rời rạc, dân chạy nạn phía sau cùng nhóm vật thí nghiệm đã xông vào trận địa của họ!Nhâm Tiểu Túc cau mày, dù Đường Chu cản được một hồi thì đám Tiểu Ngọc Tỷ có thể chạy bao xa?E rằng mọi người chạy không lâu cũng bị đám vật thí nghiệm đuổi kịp.Nhâm Tiểu Túc nhìn đám vật thí nghiệm còn lại.
Dường như đồng bọn vừa bị chém giết nhanh gọn khiến chúng có chút chần chờ.
Vì thế chúng chậm chạp chưa tiến lên công kích.
Ngược lại từ từ lùi về sau.Mà Nhâm Tiểu Túc cũng không tính dây dưa với chúng.
Hắn nhìn về phía Trần Vô Địch, kết quả vừa thấy Nhâm Tiểu Túc liền sửng sốt.Chỉ thấy hai vật thí nghiệm ở phía đó đã chết.
Trần Vô Địch dẫm lên người chúng, một tay tùy ý khiêng kim cô bổng trên vai, bày ra bộ dáng cực kỳ hổ báo…Điều này khiến Nhâm Tiểu Túc thật bất ngờ.
Vì lúc trước Trần Vô Địch không cản được đạn hoàn toàn nên trong tiềm thức hắn cảm thấy Trần Vô Địch cũng không lợi hại như thế.Bây giờ nhìn lại, e rằng giá trị vũ lực của đối phương cao hơn hắn tưởng nhiều.Đáng tiếc vừa rồi hắn không rảnh xem Trần Vô Địch chiến đấu, cho nên không cách nào ước định tỉ mỉ được.Chỉ nghe Trần Vô Địch nói:- Từ nay về sau một vạn năm, các ngươi phải nhớ kỹ tên ta.
Ta là…Nhâm Tiểu Túc tức giận ngắt lười:- Đừng làm màu nữa!- A.Trong nháy mắt biểu tình trang bức của Trần Vô Địch biến mất.Đột nhiên Nhâm Tiểu Túc nghe được có ai hô gì đó.
Âm thanh truyền tới từ trong xe việt dã!Cứu? Hay không cứu?Bên trong xe là La Lam của Khánh thị.
Khánh thị lại muốn dồn hắn vào chỗ chết.
Lúc này Nhâm Tiểu Túc không động thủ với La Lam đã là tốt lắm rồi.
Sao có thể cứu hắn?Không đúng, cứu được!Bất quá trước khi cứu người, Nhâm Tiểu Túc ưu tiên ném vật thí nghiệm hắn vừa chém ra xa xa.
Chúng quy dấu vết chặt ngang quá rõ, nếu La Lam thấy được, khả năng sẽ nhận ra hắn mới là người trong Cảnh Sơn!Dù sao La Lam cũng không biết bên ngoài rừng có vài vật thí nghiệm.
Nhâm Tiểu Túc sẽ bảo chỉ có hai con, đều do Trần Vô Địch giết.Làm xong hết thảy Nhâm Tiểu Túc mới xông tới.
Nhìn qua khe nứt của xe, Nhâm Tiểu Túc thấy bên trong đầy máu tươi.
Một thân ảnh to mọng đang chống cự với vật thí nghiệm, có điều rất nhanh sẽ tèo.Thân ảnh to mọng kia là La Lam.
E rằng hai người khác vì bảo vệ La Lam đã bị vật thí nghiệm giết chết.
Máu trong xe là của bọn họ.Lúc này, Trần Vô Địch đúng lúc xông tới, hai cánh tay nắm hai bên vết nứt, hét lên một tiếng rồi cứng rắn mở toang xe ra!- Động thủ.Nhâm Tiểu Túc nói với Trần Vô Địch, chỉ thấy Trần Vô Địch nhận được mệnh lệnh nên đập thiết bổng vào sau đầu vật thí nghiệm.
Huyết dịch màu vàng nhạt văng tung tóe lên mặt La Lam..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...