Đệ Nhất Cuồng Phi Tuyệt Sắc Tà Vương Sủng Thê Vô Độ


Thật đáng giận!
Thật ngây thơ..

Hoa Hi yên lặng chửi thầm trong lòng.
Mới nhìn đã thẹn thùng như thế, nếu hôn hắn một chút.

Liệu hắn có nổi điên lên không?
Nghĩ đến đây, Hoa Hi bỗng nhiên nổi hứng, nghiêm túc nhìn Già Nhược hỏi: "Tôn thượng, ta có thể hôn ngươi một chút hông?"
"Cái, cái gì?" Già Nhược lắp bắp hỏi lại, hắn không nghe rõ.
Không chờ hắn phản ứng, Hoa Hi đã thò đầu qua chụt lên mắt hắn.
Chẹp, quả nhiên vừa mềm vừa láng, thật muốn cắn một miếng.
Già Nhược trợn tròn mắt, gương mặt nhanh chóng đỏ lên.

Hắn nhanh chóng lui về sau, giống như cừu con gặp sói xám.
"Ngươi, ngươi!"
Nàng dám!
Trong lòng dâng lên cảm giác không tên, làm hắn mặt đỏ tai hồng, hoảng loạn không dứt.
Hoa Hi bị phản ứng từ hắn chọc cười.

Sau vài tiếng cười to thì có gắng nín cười, lần nữa nghiêm túc mở miệng nói.
"Tôn thượng lớn lên đẹp đến nỗi có thể thay cơm.

Ta lỡ không ngăn được miệng.


Nếu tôn thượng muốn trừng phạt, ta cũng có thể để ngươi hôn một cái."
Nói xong nàng thật sự thò mặt lại gần.

J
Già Nhược nắm chặt cái gối dựa như vật bảo mệnh, bảo vệ chính mình.
"Ta không cần hôn ngươi!"
"Có quan hệ gì? Tôn thượng sống tới chừng này tuổi, chẳng lẽ chưa từng bị thiếu nữ nào hôn qua?" Hoa Hi trêu chọc cười nói.
Nếu đổi lại giới tính, quả thực giống du côn đùa giỡn thiếu nữ nhà lành.
"Hừ! Chuyện giữa nam nữ trần gian, không sạch sẽ!" Già Nhược thở phì phì quệt mặt.

Dùng sức lau vài cái chỗ nàng hôn qua, bộ dạng cực kỳ ghét bỏ.
Hoa Hi buồn cười.

Người Thần tộc, đều là một đám cấm dục?
"Oh? Chẳng lẽ Thần tộc không sinh sản con cháu đời sau?"
"Thần tộc ra đời, đều do thiên địa dựng dục, tạo hóa mà thành.

Ai giống Nhân tộc các ngươi, như thế, như thế.." Già Nhược nói nói, hô hấp hơi loạn.
Chỗ bị nàng hôn qua như đang dần nóng lên.
"Nhân tộc thì sao?"
"Sư phụ dạy dỗ từng dạy dỗ ta.

Hồng trần khổ loạn, dày vò vì tình.

Người dạy ta không thể hãm sâu đó, chỉ có vứt bỏ thất tình lục dục, mới có thể trở thành vô thượng chân thần!" Già Nhược nói ra đống đạo lý lớn lao.

Nghe hắn nói như thế, Hoa Hi không nhịn được hỏi: "Sư phụ ngươi là Đế Quân, là chúa tể Thần giới.

Chẳng lẽ hắn không có thần hậu?"
Già Nhược vừa nghe, lập tức cười lạnh: "Sư phụ là người cửu thiên chí tôn.

Trên đời làm sao có nữ nhân nào có tư cách đứng bên cạnh hắn!"
Hoa Hi bĩu môi, quả thật sư phụ như thế nào thì sẽ dạy ra đồ đệ thế đó.
Vị Đế Quân kia chẳng biết mấy vạn tuổi, thế mà chưa có vợ.

Chữ "nhẫn" chắc chắn đã luyện tới cảnh giới cao nhất rồi, nàng bội phục!
Đúng lúc này, bên ngoài xe ngựa vang lên tiếng người.
"Điện hạ, xe ngựa phía trước quá nhiều, chắn hết cả đường đi, chỉ sợ nhất thời không vượt qua được."
"Vậy từ từ đi." Một giọng nói nhẹ nhàng yếu ớt, nhu hòa và mang theo vài phần khàn khàn thốt lên.

Nói được vài tiếng đã thấp giọng ho khan.
Nghe do giọng nói này, Hoa Hi giật mình.

Nàng từ bỏ việc đấu võ mồm với hắn, nhẹ nhàng xốc một góc màn xe lên.
Đúng lúc chiếc xe ngựa dừng lại bên cạnh họ.

Vị công tử trong xe ngựa bên kia cũng vén màn xe lên, lộ ra nửa gương mặt tái nhợt tiều tụy, nhưng không cách nào che giấu nét đẹp làm người kinh diễm.
Người xinh đẹp trên đời có hàng ngàn hàng vạn, nhưng luôn có một người, dung mạo của hắn luôn đánh trúng tim ngươi.
Không kiềm chế được mà..

Bị hấp dẫn.
Đôi mắt nhu hòa sạch sẽ giống lúc tuyết tan vào tháng ba, lại giống nước suối chảy từ núi cao xuống.

Loại trừ sự sầu muộn của mùa xuân, chỉ còn là ôn hòa làm người tan chảy..

trừ bỏ nhợt nhạt xuân sầu, liền chỉ còn lại có hóa khai ôn hòa.
Lông mi trải đều như cánh quạt, tạo thành bóng râm nơi mí mắt .


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận