Đệ Nhất Cuồng Phi Tuyệt Sắc Tà Vương Sủng Thê Vô Độ


Edit- beta: Công tử như họa

"Trước mắt hai người các ngươi trong học viện Thánh Quang, là người mạnh nhất và yếu nhất."

Già Nhược nghiêng đầu nhìn bọn họ, khoé miệng nở ra một nụ cười sung sướng, "Ngày nhàm chán như vậy, bản tôn rất muốn nhìn xem trong thực lực tuyệt đối, kẻ yếu có thể sinh tồn bằng cách nào."

Nói xong, mọi người dưới đài đều hít một hơi sâu, đây..
Rõ ràng là để cho cường giả ức hiếp kẻ yếu.

Thực lực của Thái Tử tất nhiên không cần phải nói nữa, ngược lại Mặc Hoa Hi kia đúng là xui xẻo!

Thấy Già Nhược tôn thượng cười vô hại, như một tiểu hài tử đơn thuần không rành thế sự, trong đôi mắt trong veo loé lên vài tia hứng thú.


Khuôn mặt quá mức xinh đẹp kia, khiến cho người khác tuyệt đối không sinh nổi một tí phản cảm.

Mấy cao thủ của Huyền Vân Tông đi theo sau hắn trong lòng không khỏi lặng lẽ đồng tình với Hoa Hi: Tiểu nữ kia nhất định là đã đắc tội Già Nhược tôn thượng, không thì làm sao có thể bị đối xử ác như vậy?

Đừng thấy bộ dạng thiếu niên tốt bụng của Già Nhược tôn thượng, thật ra hắn..
Ay, nói ra, những nhân tài này hàng năm ở bên hắn là ngậm lấy giọt nước mắt cay đắng!

Hoa Hi mím môi, suy nghĩ nếu đấu với Long Càn Ngọc, thì được mấy phần thắng?

Nếu chỉ so tài kỹ năng cơ bản, phần thắng đó của nàng có lẽ rất cao, nhưng nếu cộng thêm tiên thuật, nàng..
Thua không cần nghi ngờ.

Hơn nữa hiện tại cũng không phải thời cơ tốt để triển lộ thực lực, nàng không phải Mặc Hoa Hi đơn thuần, thầm nghĩ nếu đạt được thực lực có thể sẽ được Mặc gia coi trọng.

Trái lại, Hoa Hi không muốn ở lại Mặc gia một chút nào, nhưng lúc này nàng vẫn chưa thể một mình vượt qua thực lực của Dị Giới Đại Lục, cũng không có cách nào thu xếp đám người Độc Cô Phượng, nên tạm thời cần Mặc gia che chở.

Nhưng trước đó, tiết lộ thực lực của mình chỉ là ý định tệ nhất của nàng, đám người của Mặc gia biết rất rõ, nếu có giá trị lợi dụng, không ép cạn một phần sức lực cuối cùng của cô cũng sẽ không cam tâm!

Lát nữa đối mặt với Long Càn Ngọc, có thua cũng không sao?

Nàng vẫn còn suy nghĩ, Long Càn Ngọc bên kia thản nhiên mở miệng nói: "Tôn thượng, ta có thể từ chối không?"


"Sao chứ?" Già Nhược ngẩng đầu nhìn hắn, giọng nói trong veo, có hơi bất mãn.

Người này thật ra muốn làm gì vậy, đến cảm xúc cũng không che giấu, không biết có phải vì là tuổi nhỏ lại có quan hệ địa vị quá cao, được người nâng đã quen, hay là hoàn toàn không biết suy nghĩ cho tâm trạng của người khác.

"Ta, không ra tay với kẻ yếu." Long Càn Ngọc không kiêu ngạo không kháng cự mà cho ra lý do.

Thần kinh trên trán của Hoa Hi đứt đoạn thành tiếng 'bựt bựt', nàng là kẻ yếu..
Được thôi nàng nhịn!

"Vậy sao?" Già Nhược quay đầu, nghiêm túc nói: "Tất nhiên ta sẽ không để nàng ấy như vậy mà đánh với ngươi, ta cho nàng ấy ba món pháp bảo, trong số đó, Ly Hỏa Châu đã được Đế quân dùng qua, người thường sử dụng có thể tăng Địa tâm diễm gấp ba lần."

"Oa!"

Trong sân rộng nổi lên một trận xôn xao, Ly Hỏa Châu!

Ly Hỏa Châu có thể triệu hồi Địa tâm diễm sơ cấp! Mặc dù ở người thường không có gì dùng, thế nhưng Đế quân đã dùng qua Ly Hỏa Châu!


Sớm biết như vậy vừa rồi bị chọn lên cũng không sao, ít nhất có thể chạm vào vật phẩm của Đế quân!

"Ngoài Ly Hỏa Châu, ở đây ta có Lục Giáp Phù để hộ thân, Thần Hành Phù tăng tốc, Thần Binh Phù biến đổi vũ khí, Băng triệu hồi, Nguyên Phù sơ cấp và các nguyên phù của tố lửa, ngươi có thể chọn thêm hai thứ."

Già Nhược vung tay lên, mấy chục loại Nguyên Phù theo ngón tay của hắn bay lơ lửng giữa không trung.

Phù Chú sư là loại chứ nghiệp ít nhất trên Đại Lục, muốn trở thành Phù Chú sư, đầu tiên phải trở thành thủ của Bát Trọng Thiên, còn nữa, đối với linh lực của tu luyện giả là yêu cầu tối thiểu, trong linh lực nhất định phải có Linh Căn, mới có thể luyện chế Phù Chú.

Như vậy có thể tưởng tượng, trên Đại Lục, Phù Chú quý giá và hiếm đến cỡ nào.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận