Edit: August97
Hoàng đế bá đạo vòng quanh hông của Thượng Hải Thanh Yên, ngũ quan lạnh lùng đầy khẩn trương.
Tóc Thượng Hải Thanh Yên bị nước thấm ướt, trên khuôn mặt cũng không
biết là nước mắt hay nước hồ, được Hoàng đế đưa lên bờ, y phục đơn bạc
đã trượt xuống hơn phân nửa, hắn ngồi trên bờ không ngừng ho khan, thân
thể gầy gò khiến người ta đau lòng, không bao lâu sau hai mắt tối sầm
hôn mê bất tỉnh.
"Hoàng thượng, trước tiên hãy đưa Thanh Yên trở về đã."
Hoàng đế gật đầu, cởi ngoại bào trên người khoác vào người hắn, thị vệ
không biết từ đâu dẫn một chiếc xe ngựa chạy đến, dìu Thượng Hải Thanh
Yên vào trong xe, Hoàng đế cũng đi vào theo, thị vệ thông thạo quay đầu
xe ngựa chạy tới cửa sau thanh lâu, Vãn Thanh cũng không biết nơi này
còn có một cửa sau, nhìn dáng vẻ Hoàng đế chắc chắn đã không ít lần đi
bằng lối này.
Mang Thượng Hải Thanh Yên vào phòng, nhìn một thân ướt sũng của hắn,
Hoàng đế nhíu mày, phất phất tay với Vãn Thanh cùng thị vệ đang xông
vào, ý bảo bọn họ rời đi.
Vãn Thanh ra khỏi cửa, núp ở phía sau chân tường nghe động tĩnh bên trong, cũng không dám thò đầu ra nhìn.
Tựa hồ đang giúp Thượng Hải Thanh Yên thay quần áo, cũng không có động
tĩnh gì đặc biệt, qua hơn một khắc mới nghe được bên trong có tiếng
người nói chuyện, có lẽ Thượng Hải Thanh Yên đã tỉnh.
"Hoàng, hoàng thượng." Thanh âm Thượng Hải Thanh Yên có chút nghẹn ngào, Vãn Thanh tâm ngứa, không nhịn được thò đầu ra nhìn.
"Là lỗi của ta, sau này ta sẽ không đối xử với ngươi như thế nữa, chuyện đã qua thì để nó qua đi." Sắc mặt Hoàng đế biến chuyển, nhưng vẫn cứng
rắn ôm lấy Thượng Hải Thanh Yên.
Khuôn mặt tái nhợt của Thượng Hải Thanh Yên hơi ửng hồng, thẹn thùng rúc vào trong ngực Hoàng đế, nhưng mà trên mặt lại vẫn hiện vẻ lo lắng,
"Hoàng thượng không trách ta sao?"
"Coi như chưa từng có chuyện này, Thanh Yên cứ giống như thường ngày,
gọi ta Thiên Ngạo là được, vừa rồi thấy ngươi nhảy hồ tự vẫn, ba hồn của ta đã mất hai, nếu cuộc đời này không còn được gặp lại ngươi, cuộc sống này xũng đã không còn ý nghĩa." Thanh âm Hoàng đế đầy thương tiếc, bàn
tay đặt sau lưng Thượng Hải Thanh Yên, nhẹ nhàng vuốt ve.
"Thiên Ngạo." Thượng Hải Thanh Yên không nhịn được, nước mắt ào ào rơi
xuống, mắt thấy hai người bên trong càng ngày càng đậm tình mật ý, lúc
này Vãn Thanh mới nhớ tới Dung Chỉ, vỗ đầu một cái thầm mắng chính mình, tại sao lại quên mất hắn.
Nhắn với Nhị chưởng quỹ nói lại với Thượng Hải Thanh Yên rằng nàng phải
đi, Vãn Thanh liền trở về Mộc phủ, khiến Vãn Thanh kỳ quái chính là khi
nàng trở về hắn cũng đã trở lại, lúc gõ cửa hắn cũng không giận dữ, càng không tỏ ra tức giận với nàng, ngược lại nở nụ cười xin lỗi nàng, hắn
cảm thấy thời tiết quá nóng nên trở lại trước.
Khác thường như thế, cũng khiến Vãn Thanh không quen, nhưng cũng may mắn, chỉ cần hắn không tức giận, thế nào cũng tốt.
Chuyện của Thượng Hải Thanh Yên cùng Hoàng đế đã giải quyết không sai
biệt lắm, Vãn Thanh cũng muốn nhanh chóng rời địa phương này, mỗi ngày ở trong phủ trải qua cuộc sống nhàm chán, nàng không chịu được, nhưng lại không biết ăn nói như thế nào với phụ mẫu.
"Muội muội?"
Vừa đi vừa nghĩ, nhất thời không chú ý đến Mộc Vân Hạc ở trước mặt,
trong tay Mộc Vân Hạc mang theo hai bao điểm tâm, nhìn bộ dáng Vãn Thanh đang cúi đầu nghiêm túc suy nghĩ thì mỉm cười.
"Đang nghĩ gì mà nhập thần đến như thế, đi trên đường chú ý cẩn thận một chút."
Mộc Vân Hạc vừa dứt lời, một con tuấn mã đã nhanh chóng xông đến, trên
đường cái người đến người đi, cũng không hề chạy chậm lại, tốc độ cực
nhanh chạy tới hướng này, Mộc Vân Hạc cả kinh, vội ném hai bao điểm tâm
cầm trong tay ra, ôm chặt lấy Vãn Thanh đang đứng bên cạnh.
Chủ nhân con ngựa kia thấy ngựa mình chuẩn bị đụng phải người khác vội
kéo chặt cương ngựa, áp sát quá gần nên khó mà ghìm lại, Vãn Thanh cùng
Mộc Vân Hạc tránh thoát, trái lại người kia lại ngã xuống.
"Vị tiểu ca này, trên đường cái sao có thể cưỡi ngựa như thế, tốc độ
nhanh như vậy nếu đụng phải người khác thì làm sao!" Mộc Vân Hạc thiện ý nhắc nhở, thấy kia người kia ngã trên mặt đất muốn tiến lên dìu, vậy mà hắn lại ngẩng đầu nhìn lên, là Phong Huyền Dịch.
Toàn thân hắn khoác trường bào hắc y càng thêm anh tuấn, thối mặt tức
giận, khi thấy rõ người nọ là Vãn Thanh thì giọng nói càng thêm khó
nghe:
"Đúng là thấy ngươi liền gặp xui! Sao không cút xa chút!"
Lời nói của Phong Huyền Dịch khiến Mộc Vân Hạc là một kẻ luyến muội cực
kì khó chịu, Phong Huyền Dịch vốn đứng dậy muốn đi, nhưng hắn lại cố ý
ngăn cản trước con ngựa kia:
"Vương Gia, ngươi thiếu chút nữa đụng vào muội muội ta, sao ngươi có thể lờ đi như thế?!"
"Đụng phải ư? Bổn vương đụng vào nàng khi nào?"
"Ngươi!"
"Không cần đâu đại ca, Vương Gia làm rất nhiều chuyện tốt, được trời cao che chở, vốn muội mới là người bị đụng phải, nhưng chính hắn lại ngã
ngựa, đó cũng là một loại báo ứng, con người không cần so đo với loài
chó, chúng ta so đo với hắn làm gì."
Vãn Thanh tiến lên kéo Mộc Vân Hạc qua, dù sao sau này hắn vẫn muốn tiến vào triều đình, không thể có quá nhiều xung đột với Phong Huyền Dịch,
nhưng trong câu nói vẫn là nhịn không được chửi Phong Huyền Dịch đôi
câu.
"Ngươi có ý gì?! Nói lại rõ ràng cho Bổn vương! Ngươi nói ai là chó?!"
Phong Huyền Dịch sắc mặt khó coi, níu Vãn Thanh đang xoay người đi, sức lực rất lớn, Vãn Thanh bị hắn kéo đến đau đớn.
Mộc Vân Hạc vốn không muốn so đo, nhưng nhìn thấy bộ dáng dã man của Phong Huyền Dịch nhịn không được lên tiếng:
"Vương Gia! Thỉnh tự trọng! Thanh Nhi ta đã không còn là nương tử của
ngươi, không có nghĩa vụ phải chịu đựng bạo lực của ngươi!"
Hung hăng hất tay hai người ra, Mộc Vân Hạc kéo Vãn Thanh về phía sau, "Có chuyện gì cứ nhằm vào ta!"
"Đại ca!"
Vãn Thanh nghĩ muốn xông lên phía trước lại bị hắn ngăn lại, Mộc Vân Hạc thực sự thương yêu muội muội này, chức quan của Phong Huyền Dịch không
biết lớn hơn hắn bao nhiêu, lại là đệ đệ Hoàng đế, nếu sau này hắn trả
thù, vậy thì thật sự…
"Hừ!" Phong Huyền Dịch không tiếp tục nhiều lời, xoay người nhảy lên lên ngựa rời đi.
"Huynh không sợ hắn trả thù sao?" Ánh mắt Vãn Thanh buồn bã, nếu Phong Huyền Dịch nhằm thẳng vào nàng thì nàng cũng không sợ gì.
"Chút quan chức sao quan trọng bằng Thanh Nhi."
Mộc Vân Hạc mỉm cười, xoay người đi tìm điểm tâm, lúc nãy bị hắn ném
mạnh ra, tất cả điều dập hỏng, nhặt lên túi đồ ném cho một tên khất cái
đứng bên, Mộc Vân Hạc thở dài, "Thanh Nhi muốn ăn cái gì, ta mua cho
muội."
"Không cần, buổi tối ăn cơm là được."
Cùng Mộc Vân Hạc trở về, thời điểm cơm tối Mộc Thiên Hải nói muốn gặp
bằng hữu Vãn Thanh, bảo Vãn Thanh mang Dung Chỉ cùng đi ăn cơm, Vãn
Thanh đứng trước của phòng Dung Chỉ, gõ cửa, bên trong truyền đến một
giọng nói nhẹ nhàng.
Trong lòng có chút thấp thỏm, mặc dù biết sớm muộn cũng phải gặp bọn họ, nhưng lại sợ với tính tình này của Dung Chỉ, đến lúc đó sẽ nói vài lời
bọn họ không thích nghe.
"Sao vậy?" Dung Chỉ thấy bộ dáng Vãn Thanh muốn nói lại thôi thì nhíu mày.
"Phụ thân ta bảo buổi tối gọi người cùng nhau dùng cơm, để người trong nhà gặp người một chút."
"Tốt." Trái lại đồng ý cực kỳ sảng khoái, Dung Chỉ mỉm cười nhìn Vãn Thanh, "Cái này thì có gì không muốn nói với ta."
"Không phải, chỉ là, ta muốn nói, sư phụ, buổi tối lúc ăn cơm, người có
thể hơi ôn hòa một chút hay không." Vãn Thanh nhìn hắn có chút lo lắng,
nếu hắn trước mặt mọi người cau có mặt mày, chỉ sợ Mộc Thiên Hải sẽ
không để hắn mang nàng đi.
"Ngươi muốn nói vi sư rất hung hãn sao?" Ánh mắt diêm dúa lẳng lơ nhìn Vãn Thanh, trong mắt Dung Chỉ đầy vẻ không vui.
"Không, không phải. Chỉ là tính tình sư phụ có vẻ, sợ phụ thân ta không
thường thức được tính tình sư phụ, ta lại rất ưa thích, ha ha ha."
Vãn Thanh tươi cười vặn vẹo, sắc mặt Dung Chỉ thay đổi.
Có phần không nhịn được nhìn Vãn Thanh, "Ta biết rồi."
"Vậy… vậy ta đi trước?" Vãn Thanh thử xem xét ánh mắt của hắn, nhưng hắn lại hung hăng trợn mắt nhìn nàng.
"Gấp cái gì!"
"Sư, sư phụ còn muốn làm gì?"
"Sợ ta sao?"
"Không sợ."
"Vậy ngươi run cái gì!"
"Muỗi quá nhiều, ta khó chịu." Vãn Thanh tươi cười nhìn hắn, ánh mắt Dung Chỉ không vui.
"Sợ thì sợ, cần gì tìm cớ, về sau vi sư sẽ chú ý tận lực ôn hòa một
chút." Gương mặt trắng nón của Dung Chỉ hiện lên mấy phần ửng đỏ khả
nghi, quay đầu trợn mắt nhìn Vãn Thanh, "Đứng xa như vậy làm gì!"
Vãn Thanh có chút sững sờ, lại không dám cãi lời hắn, lấy ghế ngồi bên cạnh hắn.
"Thanh Nhi, vi sư mấy ngày nay đã suy nghĩ một chút về chuyện của chúng ta."
"Vâng." Mơ hồ cảm thấy chuyện hắn muốn nói rất quan trọng, Vãn Thanh cũng dựng lỗ tai lên.
"Đêm đó mặc dù không phải cố ý, nhưng chuyện đã xảy ra, vi sư sẽ phụ
trách đối với ngươi." Khuôn mặt Dung Chỉ càng đỏ, cũng quay đầu đi không nhìn Vãn Thanh.
Vãn Thanh biết hắn nói gì, nhưng chẳng lẽ hắn muốn kết hôn với nàng?
"Cho nên sau này ngươi không được trò chuyện với nam nhân xa lạ, nếu bị
vi sư nhìn thấy…" Không ngờ hắn cũng bá đạo như vậy, ánh mắt Dung Chỉ
như dao hung hăng nhìn chằm chằm Vãn Thanh.
Uy hiếp! Trong lòng Vãn Thanh thấp thỏm, "Ha ha, tất nhiên, tất nhiên sẽ không."
"Nếu ngươi tịch mịch thì tìm vi sư là được." Dung Chỉ nghiêng đầu sang
chỗ khác, sắc mặt hơi vặn vẹo, tính cách của hắn mà có thể nói như vậy
cũng thật không dễ dàng.
"Hả?" Hai mắt Vãn Thanh tỏa sáng, còn muốn hỏi nữa, nhưng hắn lại đã bắt đầu đuổi người, trực tiếp đem Vãn Thanh đẩy ra ngoài cửa.
"Sư phụ!"
Đứng ngoài cửa kêu mấy tiếng cũng không có dấu hiệu mở cửa, với tính
tình kia nhất định là đang xấu hổ, không biết tại sao trong lòng Vãn
Thanh có phần vui sướng.
Cơm tối đến, quản gia tới gọi hai người ăn cơm, lúc đi gọi Dung Chỉ lại
bị Vãn Thanh gọi lại, tối nay trăng sáng, nàng cũng muốn nhanh chóng
nhìn thấy hắn.
"Sư phụ."
Vãn Thanh không gõ cửa, trực tiếp đẩy cửa đi vào, Dung Chỉ thấy Vãn
Thanh đi vào có chút giật mình, nhanh chóng mặc y phục, nhưng vừa mới
nhìn thoáng qua, Vãn Thanh đã thấy rõ ràng, Dung Chỉ đang thay quần áo.
"Tại sao không gõ cửa?!"
Trong cặp mắt phượng hẹp dài có phần trách cứ, kéo vại vạ áo trước ngực, Dung Chỉ đi tới.
Hắn hôm nay mười phần thu liễm, một thân trường bào vàng kim nhạt vừa
vặn khoác vào dáng người cao ngất kia, bên hông đeo đai lưng kim lục sắc khảm chỉ vàng, bên trái đeo một khối phỉ thúy trong suốt, chân trần
chưa kịp đi giày đứng trên mặt đất, hắn kéo kéo y phục, thấy ánh mắt mê
mẩn của Vãn Thanh thì có chút không vui.
"Nhìn cái gì?!"
"Nhìn sư phụ."
Vãn Thanh cười khẽ, đưa đôi giày xanh nhạt qua cho hắn, biết hắn lâu như vậy, cũng chưa từng thấy hắn mặc y phục màu khác, hôm nay sao lại biết
thu liễm như thế.
Dung Chỉ cúi đầu, tóc dài dùng một cây trâm bạch ngọc hơi cố định, còn
dư lại rũ xuống sau lưng, ngũ quan lập thể cùng phong thái yêu mỵ khiến người ta mê muội, khuôn mặt trắng nõn hiện dưới ánh trăng càng thêm đẹp mắt, ngón tay thon dài linh hoạt mang giày vào.
"Đi thôi."
Dung Chỉ đứng lên, toàn thân nhiều hơn một phần khí chất anh tuấn hào phóng xen lẫn yêu mị, thấy thế nào cũng mười phần hấp dẫn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...