Edit: August97
Sắc mặt Phong Huyền Dịch càng thêm khó coi, dùng lực kéo cánh tay Vãn Thanh đẩy nàng lên trên giường, mông bị đẩy mạnh sinh đau, Vãn Thanh tức giận trợn mắt nhìn hắn, bỗng nhiên ý thức được hắn thật sự nghiêm túc.
Nhìn thân thể cao lớn kia đang nhào tới về phía nàng, Vãn Thanh gập người, hắn liền rơi vào khoảng không, Phong Huyền Dịch ngẩng đầu, đôi con ngươi sắc bén phủ một tầng lệ khí.
"Đừng vội ép bổn vương phải trở mặt!"
Vừa dứt lời, hắn lại lật người nhào tới phía này, Vãn Thanh không kịp né tránh, bị hắn gắt gao đè ở phía dưới, tay chống trước ngực hắn, cố gắng không để hắn tiến lại gần, Vãn Thanh cau mày, nhấc chân muốn đá văng hắn, thế nhưng tựa hồ hắn đã sớm biết động tác Vãn Thanh, chân dài ép Vãn Thanh không thể động đậy.
Vặn vẹo người muốn hắn buông nàng ra, lại ngại hắn gắt gao bao chặt, chết cũng không nhúc nhích, ngẩng đầu bắt gặp ánh mắt nghiêm túc nhìn nàng của hắn, đôi con ngươi ẩn tình nhuộm chút ngượng ngùng.
"Vương gia, không cần đùa giỡn với ta như thế, ta nhát gan."
Vãn Thanh nhìn ánh mắt trên đỉnh đầu, Phong Huyền Dịch không hề cử động.
"Chẳng phải ngươi vì bổn vương đối xử với mình lạnh nhạt, không chịu nổi tịch mịch mới ra ngoài tìm nam nhân sao? Hôm nay Bổn vương cưng chiều ngươi… trái lại ngươi lại giả bộ đáng thương?!"
Sức lực Phong Huyền Dịch rất lớn, khóa tay Vãn Thanh lên trên đỉnh đầu, nhận thấy loại hơi thở nguy hiểm này, Vãn Thanh hít vào một hơi, ngây ngô cười hai tiếng cố gắng tạo ra thần sắc tốt nhất.
"Vương, vương gia ngài hiểu lầm, thật sự hắn không phải là tình lang của ta! Ngài không nên kích động!"
"Hừ, cho dù hắn không phải tình lang của ngươi, ngươi cũng là vương phi bổn vương, hoan ái cùng bổn vương là uất ức ngươi sao?!"
Phong Huyền Dịch tức giận lườm nàng, cúi đầu lại gần Vãn Thanh, Vãn Thanh quýnh lên, nghiêng đầu dùng sức đập vào đầu hắn, Phong Huyền Dịch bị đau buông lỏng tay, Vãn Thanh liền nhân cơ hội đẩy hắn ra.
Nhưng hắn vẫn nằm trên người không chịu rời đi, Vãn Thanh quét mắt nhìn xung quanh một vòng muốn tìm thứ gì đó đánh người, lại phát hiện trừ gối đầu ra thì không còn gì cả, Vãn Thanh quýnh lên, vơ loạn ở trên giường.
Phong Huyền Dịch ngẩng đầu, trong mắt càng thêm không kiên nhẫn.
"Xem ra Bổn vương đã quá dung túng ngươi!"
Dứt lời, Phong Huyền Dịch đưa chân đem thân thể Vãn Thanh kéo tới trước mặt mình, cúi người tiến gần Vãn Thanh, mắt thấy cặp môi kia càng ngày càng gần, Vãn Thanh tùy tiện bắt lấy cây trâm cài tóc vừa trộm được, cũng không kịp nghĩ nhiều, trực tiếp đâm xuống lưng hắn.
Phong Huyền Dịch đau đớn buông tay, Vãn Thanh liền tránh thoát khỏi lồng ngực hắn, nhìn trâm cài tóc trên tay, đẫm máu, Vãn Thanh biết hắn bị thương không nhẹ, nhưng cũng không muốn lưu lại lâu hơn nữa, nhấc chân chạy ra ngoài, còn chưa đi được vài bước đã bị hắn kéo lại, sắc mặt hắn đã giận đỏ hơn phân nửa, sớm đã không có hưng trí cùng Vãn Thanh lên giường, sắc mặt vặn vẹo dùng sức như muốn bóp nát nàng.
Vãn Thanh đau không chịu nổi, đấm lung tung vào hắn, Phong Huyền Dịch nhịn đau quật cường không chịu buông tay, trên tay của hai người đều đã nổi lên vết bầm tím.
Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân rất nhẹ, Vãn Thanh cau mày, nhìn bàn tay đang nắm chặt lấy cằm nàng của Phong Huyền Dịch, lại nhìn bàn tay của nàng đang bóp chặt lấy cổ tay hắn, hai người không nói chuyện, tiếng gõ cửa vang lên một lát mới đẩy cửa đi vào.
Người đến là Mạc Tử Thần, thấy hai người Vãn Thanh cùng Phong Huyền Dịch đang đánh nhau vội chạy tới khuyên can tách hai người ra, ánh mắt nghi ngờ mơ hồ lộ ra lo lắng.
Kéo Vãn Thanh ra cửa phòng Phong Huyền Dịch, Mạc Tử Thần khuyên hắn mấy câu mới dám đem Vãn Thanh rời đi.
Phong Huyền Dịch tức giận rống lên một tiếng không cho đi, không nói hai lời liền đẩy Mạc Tử Thần ra ngoài cửa, lại rống lên một tiếng bảo hắn đi mời Tử Cơ.
Vãn Thanh không hiểu hắn có ý định gì, Mạc Tử Thần nhìn sắc mặt hắn cũng không dám làm trái, liếc mắt nhìn Vãn Thanh liền đi ra cửa, Vãn Thanh đứng ở trong phòng, hai người nhìn chằm chằm nhau không bao lâu thì Tử Cơ đã tới, một thân sa y màu tím phong tình vạn chủng, hai vú nửa lộ, mị nhãn như tơ, một lòng nhìn chằm chằm mép giường Phong Huyền Dịch, đến khi nhìn thấy Vãn Thanh thì có phần kinh ngạc.
"Vương, vương gia, sao vương phi lại ở đây?"
Ngồi bên giường Phong Huyền Dịch, Tử Cơ ghen tức nhìn chằm chằm Vãn Thanh, khó trách nhiều ngày nay vương gia chưa từng tới tìm nàng, nguyên lai là vì nữ nhân này.
Vãn Thanh tức giận nhìn hai người ngồi ở mép giường, trái lại tuấn nam mỹ nữ hết sức xứng đôi, hơn nữa lại giống nhau ở chỗ đều là kẻ nàng không thích.
Phong Huyền Dịch quay đầu nhìn Vãn Thanh, ánh mắt mang sự trả thù.
"Vương phi không hiểu chuyện giường chiếu, ngươi tới đây dạy nàng."
Tử Cơ quay đầu, khuôn mặt hiện vẻ ghen tị cùng cười nhạo.
"Ôi, vương phi gả cho vương gia đã hơn một tháng rồi, sao có thể cần thiếp tới dạy chứ?."
"Ngươi xuất thân thanh lâu, số lần tiếp xúc với nam nhân nhiều không đếm xuể, vương gia đã mở lời như vậy, thật ra đang muốn nhìn ngươi biểu diễn thôi, ngươi đi theo vương gia đã lâu, chút tâm tư này của vương gia cũng không minh bạch." Hai chân Vãn Thanh bắt chéo, cười tà nhìn hai người trên giường.
Sắc mặt Phong Huyền Dịch không thể thối hơn được nữa, Tử Cơ cũng cứng lại, khuôn mặt trứng ngỗng nhỏ nhắn tức giận cùng xấu hổ, không biết nên nói câu gì.
"Tâm tư của bổn vương vương phi đoán rất chính xác, nhưng bổn vương lại thích xem ngươi biểu diễn hơn!"
"Ta cũng không phải là hoa khôi chốn thanh lâu, sao có thể biểu diễn, nếu muốn nhìn biểu diễn, không phải bên cạnh vương gia đã có một vị sao?"
Vãn Thanh cười nhìn hai người đang thối mặt kia, cũng đã quên sự nguy hiểm Phong Huyền Dịch mang lại lúc nãy.
"Vương gia~"
Rốt cuộc Tử Cơ nhịn không được, nặn ra vài giọt nước mắt rúc vào trong ngực Phong Huyền Dịch, khóc càng ngày càng lớn, hai tay Phong Huyền Dịch cũng càng nắm chặt.
"Vương gia, nếu như không có chuyện gì nữa, ta còn có đại cẩu chờ ta chăm sóc, không cần phải bồi ngài nữa chứ?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...