Đứng dậy muốn trở về viện tử của mình, lại vừa lúc đi ngang qua địa phương Tử Cơ té ngã, đi tới nhìn một chút, rõ ràng vết máu vẫn còn ở đó, trước kia một người bạn của Vãn Thanh có học qua y thuật, nên vẫn có thể phân biệt máu người với máu động vật.
Đưa tay đụng vào thứ đặc sánh kia, ngửi một cái, tanh đến ghê tởm, lại tựa hồ không phải máu người.
Nhìn chỗ ở Tử Cơ cách đó không xa, Vãn Thanh nhíu mày, vẫn bước tới.
Trong viện Tử Cơ có mấy hạ nhân đang quét dọn, thấy Vãn Thanh đi vào cũng hết sức cung kính, Vãn Thanh đi vòng quanh phòng ốc một vòng, không thấy có gì khả nghi, vốn định vào xem Tử Cơ một chút, lại không cẩn thận nhìn đến vết máu trên mặt đất.
Cùng vết máu vừa rồi nhìn thấy có vẻ không khác nhau lắm, Vãn Thanh cả kinh, đi theo vết máu về phía trước, ở nơi cửa sau, một nha hoàn đang ôm một con gà chết tựa hồ đang muốn ném ra bên ngoài.
"Ngươi đang làm gì ở đây!"
Vãn Thanh thét lớn một tiếng, nha hoàn thấy Vãn Thanh thì lộ vẻ sợ hãi, xem ra tuổi còn rất nhỏ, nhiều lắm là mười bốn mười lăm tuổi, tóc buộc hai bím, con gà trong tay bị nhổ đi không ít lông, nhỏ máu đầy đất, có vẻ chưa bị giết quá lâu.
"Nô tì…, vương phi, Tử Cơ cô nương nói muốn uống cháo gà."
Thanh âm nha hoàn có chút run rẩy, nhìn Vãn Thanh đang tới gần, trong mắt tràn đầy sợ hãi.
"Gà này mà ngươi muốn để vậy hầm cách thủy? Lông gà tán loạn khắp nơi, máu chảy loang lổ đầy đất, ngươi cứ như vậy đưa cho người khác ăn? Tử Cơ mang thai hài tử của vương gia, ngươi hãm hại Tử Cơ cô nương là hãm hại hài tử của vương gia!"
Thanh âm Vãn Thanh sắc bén, tiểu nha hoàn kia bị sợ đến mức càng thêm không dám nói lời nào, tay ôm con gà cũng buông lỏng, ném nó xuống đất.
"Ngươi còn muốn hại ta?"
Vãn Thanh hét lên một tiếng, nha hoàn bị kinh sợ vội quỳ xuống.
"Không, không phải vậy, gà này, gà này không phải để cho Tử Cơ cô nương ăn!"
Vãn Thanh quan sát vẻ mặt hốt hoảng của nàng ta, biết không ai ăn gà mà chưa nhổ sạch lông gà, chỉ muốn ép hỏi tiểu nha hoàn này, dùng cách để nàng ta cho nàng đáp án giải đáp mối nghi hoặc trong lòng.
Có nhiều máu như vậy, vì sao?
Nhớ tới chỗ Tử Cơ té ngã, Vãn Thanh bừng tỉnh hiểu ra, sai nha hoàn kia vứt con gà ra ngoài, liền tiến vào phòng Tử Cơ.
Tử Cơ ngồi trên giường, thấy Vãn Thanh đi vào khách khí đứng lên nắm lấy tay nàng, thật giống như người ngã bệnh chính là Vãn Thanh.
"Thân thể ngươi không tốt, không nên đứng dậy."
Vãn Thanh thuận thế cầm tay nàng ta tìm mạch bác, muốn nhìn xem nàng ta thực sự có đứa bé hay không.
Nhưng không ngờ Tử Cơ đã sớm có phòng bị, tay khẽ vung thay Vãn Thanh rót trà.
Vãn Thanh tìm rất nhiều biện pháp, muốn xem thật giả nàng ta có bầu hay không, tuy nhiên cũng bị nàng ta linh hoạt tránh thoát, sắc mặt đỏ thắm khỏe mạnh khiến Vãn Thanh cũng không thể tin được nàng ta mới sẩy thai.
Ngồi hồi lâu, Vãn Thanh nhìn sắc trời đã hơi tối, quyết định tốc chiến tốc thắng, chợt bắt được tay Tử Cơ, nhấn trên bàn, ngón tay bắt lên mạch bác nàng ta… Sao có thể, thật sự không có hài tử?
Vãn Thanh đang nghi hoặc, Tử Cơ lại bỗng nhiên kéo chặt tay nàng, kéo nàng về phía trước, Vãn Thanh ngã ở trên người nàng ta, đau dĩ nhiên là nàng ta, nàng ta lại không hề để tâm, kéo tay Vãn Thanh không ngừng cố gắng đứng lên, chợt mạnh mẽ ngã trên mặt đất.
"Vương phi! Cứu mạng a! Cứu mạng a!"
Thanh âm thất thanh kiệt lực hô to khiến Vãn Thanh tựa hồ đã hiểu rõ ý tứ nàng ta, cố gắng muốn thoát khỏi tay của nàng ta, lại không nghĩ rằng hạ nhân trong viện nhanh chóng chạy tới, từng người một đứng ở cửa không biết làm sao.
Cửa viện vốn cách không xa, coi như Tử Cơ cũng biết điểm này mới dám làm như vậy.
Vãn Thanh muốn đẩy nàng ta ra, lại phát hiện hạ thân Tử Cơ đang chảy ra một vũng máu lớn.
"Nhanh đi gọi vương gia!"
Không biết hạ nhân nào hô lên một tiếng, chạy đi hai nha hoàn, nhưng không đợi Vãn Thanh đứng dậy, Phong Huyền Dịch đã đi tới.
"Ngươi làm gì đấy!"
Mãnh lực đẩy ra, Vãn Thanh chỉ cảm thấy xương cốt vỡ vụn mà nặng nề ngã xuống đất.
Lơ đãng thoáng nhìn lại thấy Mạc Tử Thần cùng nha hoàn kia đang đứng ở cửa, trong lòng cả kinh, chẳng lẽ bọn họ là một phe!
Mạc Tử Thần cố ý nhắc nhở nàng đến tìm Tử Cơ, để nha hoàn kia xuất hiện, sau đó bày ra âm mưu này sao?
"Nhanh! Nhanh đi tìm đại phu!"
Thanh âm Phong Huyền Dịch cực kỳ rối loạn, ôm Tử Cơ lên giường, dưới váy là một mảng máu lớn khiến người ta sợ hãi.
Vãn Thanh ngạc nhiên, cuối cùng cũng hiểu tại sao vừa rồi Tử Cơ không để nàng nói với Phong Huyền Dịch, dù thế nào đi nữa, nghe tin cũng không bằng chính mắt nhìn thấy, nhất định Phong Huyền Dịch sẽ cho rằng nàng là hung thủ hại chết hài tử hắn.
Nhìn sắc mặt của Tử Cơ, tựa hồ cũng theo nàng ta diễn trò, làn da đỏ hồng hoàn toàn không thấy, thay vào đó là gương mặt tái nhợt cùng hàng nước mắt đau đớn.
Hồi lâu sau đại phu mới mang hòm thuốc chạy tới, bắt mạch cho Tử Cơ xong liền lập tức đưa ra kết luận.
"Vương gia, hài tử của vị cô nương này, sợ là đã…"
"Sợ là cái gì! Bổn vương không cho phép ngươi nói vậy!"
Phong Huyền Dịch có phần kích động, kéo cổ áo đại phu, sắc mặt khó coi đến dọa người.
Đại phu run rẩy không biết làm thế nào cho phải, Mạc Tử Thần tiến lên kéo Phong Huyền Dịch ra.
"Vương gia! Lão phu không đủ sức xoay chuyển kết cục này! Xin người tha cho lão phu!"
Đại phu bị dọa sợ quỳ trên mặt đất không dám nói gì, đột nhiên Phong Huyền Dịch đưa mắt nhìn sang Vãn Thanh, chợt vọt tới.
Vãn Thanh né tránh không kịp, bị hắn bắt được, trên cổ truyền đến đau đớn hít thở không thông, cảm giác hai chân nàng cách mặt đất, Vãn Thanh vùng vẫy muốn đẩy hắn ra, nhưng sức lực của hắn quá lớn, nàng mơ hồ cảm giác ngạt thở đến sắp ngất đi hắn lại đột nhiên buông nàng ra, nắm bả vai của nàng lắc mạnh.
"Sao ngươi có thể ác độc như vậy?! Đây chính là hài tử của Bổn vương!"
Vãn Thanh muốn trả lời nhưng cái gì cũng không nói ra được, bị hắn lay người khiến toàn thân khó chịu, hắn đang nói cái gì nàng hoàn toàn không nghe rõ.
Mơ hồ cảm giác thân thể không còn là của nàng, Vãn Thanh lảo đảo đứng lên, lại thấy một tay Phong Huyền Dịch đẩy nàng ra khỏi cửa.
"Ngươi đi ra ngoài ngay! Về sau chỗ này không cho phép ngươi bước vào nữa!"
Không đợi Vãn Thanh trả lời, hai gia đinh hung hãn liền đi tới đem Vãn Thanh ra ngoài.
Vãn Thanh quay đầu lại, Mạc Tử Thần cũng đang nhìn nàng, trên khuôn mặt của hắn không chỉ có hài lòng mà hình như còn có gì đó không rõ ràng.
Vãn Thanh nhìn hắn, đột nhiên nở nụ cười, thấy hắn ngạc nhiên nhìn nàng nàng cũng không nhìn lại hắn, xoay người ra khỏi cửa viện, vốn không muốn ngả bài với nàng ta, nhưng đã bức nàng đến nước này, cũng đừng trách nàng không khách khí.
Chuyện Tử Cơ tư thông với sứ thần nàng đã có chứng cớ, hôm nay nói cho Phong Huyền Dịch sợ cũng không có tác dụng gì, trực tiếp để Thái hậu ra tay mới trực tiếp nhất.
Gọi Bảo Cầm đi chuẩn bị xe ngựa, Vãn Thanh vốn định thay y phục mới xuất môn, vừa cởi xuống đai lưng lại phát hiện bên trong rơi ra một tờ giấy.
Tờ giấy rất nhỏ, nếu không nhìn kỹ thì không hề chú ý tới, Vãn Thanh cau mày, mở ra.
Bên trong viết vội mấy chữ, lờ mờ có thể phân biệt: "Chớ hành động thiếu suy nghĩ!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...