Bước ra khỏi Chánh điện, Từ Thiệu Minh bước về phía Ngọc Thủy cung.
-Hoàng thượng giá lâm…
Mười mấy năm trước nơi đây không tĩnh lặng như vậy. Là nơi ở của đệ nhất mỹ nữ Phồn quốc Hiên Vũ Tịnh. Mới vào cung đã được phong Tịnh phi, được Tiên đế sủng ái. Ba tháng sau hoài thai long chủng. Hoàng tử ra đời, như áng mặt trời rực rỡ. Nghe tên thì đủ biết. Thiệu Huận….Ấm áp, nồng nàn.
Chỉ là….
Từ Thiệu Huân ra đời ba ngày, quốc gia lâm vào giặc châu chấu, phá hoại mùa màng. Năm sau lại hạn hán, người chết như rạ…Bốc sư gieo quẻ, nói trong cung có Thiên sát cô tinh, luận ngày tháng năm sinh chính là Từ Thiệu Huân.
Từ thương yêu biến thành lạnh nhạt. Đang được thương yêu, Ngọc Thủy cung trở nên lạnh lẽo. Hoàng đế cũng tránh xa Tịnh phi.
Oán khí chồng chất. Tịnh phi đối với đứa con thân sinh cũng vô cùng lạnh nhạt. Bà bỏ thời gian trau chuốt nhan sắc, dùng Thiên thai dục cốt hoàn bí truyền để da thịt luôn được mềm mịn như ngọc. Từ Thiệu Huân lên 5 tuổi, vẫn chưa biết nói, lại chẳng mấy khi cười….
Tiếng nói đầu tiên của nó, không phải gọi mẫu thân. Thiệu Huân đã gọi :” Ca ca”.
Minh đế nhắm mắt, hình dung lại âm thanh trong trẻo đó. Ban đầu quan hệ hai bên chỉ là “lợi dụng”. Tiên đế không thể giết đứa con ruột thịt nhưng nhìn thấy nó trong khi đất nước đang xảy ra tai họa thì cứ mãi ám ảnh. Từ Thiệu Minh lấy danh nghĩa muốn chăm sóc Từ Thiệu Huân, được triệu về kinh thành.
Trong một chiều nắng nhạt, Ngọc Thủy cung đẫm máu. Giờ nhắm mắt lại vẫn còn hình dung rõ. Tĩnh phi cầm kiếm đâm vào bụng. Bà ta đã sống đủ thời gian lạnh lẽo, không muốn bị giam trong lãnh cung. Từ Thiệu Huân chứng kiến rõ ràng mọi chuyện. Nó không khóc, không nói một lời, chỉ ngất đi.
-Ta không hại người, người phạm ta phải chết. Thế thôi….
Từ Thiệu Minh nhìn lại bàn tay mình. Tĩnh phi không tự nhiên mà tự xử. Bà ta gây ra bao nhiêu chuyện, Từ Thiệu Minh không hề hối hận đã dồn Tịnh phi vào đường chết. Hắn cũng không hề áy náy chuyện sai Thái y đổ thuốc nhằm xóa đi ký ức của Từ Thiệu Huân. Bao nhiêu người khuyên hắn dẹp đi mối họa. Từ Thiệu Huân với Minh đế là huynh đệ. Hắn một tay nuôi lớn và dạy dỗ nó. Nhưng hắn cũng là kẻ thù giết mẹ, là người mang ý đồ lợi dụng trong mối quan hệ đệ huynh này.
-Hoàng thượng…
Trình Đăng lặng lẽ đứng đằng sau hắn. Từ Thiệu Minh chỉ vào tường cung Ngọc Thủy, khẽ lên tiếng:
-Chỗ này gần nơi Tịnh phi ngã xuống. Máu bà ấy bắn vào nơi này rất nhiều. Phụ hoàng đã sai đập bỏ bức tường đó, cả đời người không bước vào cung Ngọc Thủy một lần nào nữa.
Hắn nhìn ra phía trước. Có một cánh cửa nhỏ, thông ra ngoài.
-Chỗ này, khi ta vừa về kinh thành, ta đến đây đã gặp Huân đệ. Nó đứng sau cánh cửa đó, nhìn ta….
Trình Đăng nhỏ hơn Minh đế vài tuổi. Khi xảy ra chuyện, hắn cùng với cha đang vạch ra kế hoạch cho Minh đế. Nếu xét lỗi lầm, cả hai người….
-Ta còn nhớ….Khi phụ hoàng được tin báo, đến nơi này……
Lụa phơ phất. Mọi chuyện được sắp đặt rất hoàn hảo. Kết thúc là….
-Khi Huân đệ lập được chiến công đầu tiên, cha khanh đã nói – dù Huân đệ giỏi giang thế nào cũng không được giao binh quyền cho nó. Thù giết mẹ, nó sẽ không quên.
-Giờ Tứ vương gia đã là Chiến thần ở Lục địa. Binh quyền nắm gần hết, chỉ có một lực lượng nhỏ ở cấm cung.
-Nó lớn rồi….
-Vâng….
Nội giám mang lên cho Minh đế một bình rượu. Mùi thơm nồng nàn, là mùi hương Bách hoa Linh.
-Hoàng thượng….
-Trẫm đã thông truyền, một lát nữa Huân đệ sẽ vào cung, đến Ngọc Thủy cung này.
Chuyện xưa không chỉ có một mình Lưu hậu hay Lưu gia biết. Trước khi Từ Thiệu Huân nghe câu chuyện này từ người khác, cũng đến lúc rồi.
-Khanh tạm lánh đi một lát. Giấy không gói được lửa. Huân đệ cũng đến lúc phải biết rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...