Hạ phủ vẫn như trước, chỉ có Vân Ca là đổi thay thôi.
Nàng bước vào Hạ phủ với một thân phận khác. Kiều y sư là danh sư nổi tiếng kinh thành quả không sai. Dưới bàn tay ông, nàng hoàn toàn biến đổi nhân dạng, thành một thanh niên nho nhã, giọng nói cũng được đổi dần sang tiếng nam giới, nhẹ nhàng, trầm ấm. Mang theo túi thuốc, An Bình được dẫn vào phòng Hạ thiếu phu nhân.
Nàng ấy vẫn rất xinh đẹp. Tuy nhiên nét kiều mỵ không còn, thay vào đó là sự mỏi mệt. Cái bụng nhô cao, hô hấp nặng nề.
Thai phụ bệnh tim, thiếu máu….Trong đầu An Bình hiện ra những dòng chữ ghi chép về bệnh trạng này.
Tình trạng của Đinh Mẫn Tiệp là khá nặng. Môi tái, chân run, thân hình lại tăng cân khá nhiều, có thể là do Hạ phủ thời gian nàng ấy mang thai đã tăng cường bồi bổ. Chân trắng xanh, mạch dưới da chân hằn rõ gân chứng tỏ thời gian ở trên giường tịnh dưỡng quá nhiều, có thể ảnh hưởng đến tuần hoàn máu. Vị “bác sĩ” kia từng nói, thai phụ bị bệnh tim không phải là không cứu được, có thể thay van tim sinh học, theo dõi kỹ tình trạng thai thì có thể vượt cạn an toàn. Tiếc là thời đại này, những trang thiết bị kia làm sao có được….E là mẹ lẫn con đều gặp nguy hiểm. Thai của Đinh Mẫn Tiệp đã hơn 7 tháng, nếu muốn giữ con thì có thể phẫu thuật được ngay. Nhưng e là….
Tính mạng Mẫn Tiệp như chỉ mành treo chuông vậy. An Bình có thể dựa vào công thức mà pha chế thuốc mê hợp lý, chỉ là với sức lực yếu đuối như vậy liệu Mẫn Tiệp có chịu nổi không?
-Đại phu, sao rồi?
Nàng bắt mạch khá lâu khiến người bên cạnh xót ruột hỏi nhanh. Là Hạ phu nhân, mẹ của Hạ Chúc Bằng. Thời gian làm dâu, bà nghiêm khắc nhưng cũng không khắc nghiệt lắm với Vân Ca…Nàng lễ độ trả lời:
-Thiếu phu nhân bệnh tim đã tái phág. E là…
-E là…e là chuyện gì?- Hạ phu nhân tức giận, gần như hét lên, sau đó lại nài nỉ- Đại phu, người đã biết được tình trạng của con dâu ta, có lẽ có cách chữa trị. Mong đại phu nhủ lòng…
Ánh mắt bà thoáng tối sầm một chút, giọng lạnh lẽo làm Mẫn Tiệp đang nằm dưới cũng giật mình:
-Còn nếu vạn bất đắc dĩ, xin đại phu cứu giùm con của hai đứa trẻ này…Hạ gia của tôi hiếm muộn, chỉ có giọt máu này thôi.
An Bình thấy khuôn mặt Mẫn Tiệp hết xanh rồi lại đỏ…Nàng bỗng cảm thấy khoan khoái lạ…Nàng ta vì vị trí thiếu phu nhân đó mà dồn Vân Ca vào con đường cùng….. Rồi bây giờ nằm đấy chờ chết. Một cái chết không người thương tiếc. Thật đáng thương.
An Bình giấu đi tiếng thở dài:
-Tiểu nhân xin gắng sức. Phu nhân đừng quá lo lắng.
-Được rồi. Người làm việc của mình đi, ta cáo từ.
-Cung tiễn phu nhân.
Mỗi khi Hạ phu nhân lên tiếng, trong nhà đều im bặt. Ngay cả Đinh Mẫn Tiệp cũng không dám nhiều lời. Ngày đó bà ấy vì danh dự Hạ phủ, thay Hạ Chúc Bằng lên tiếng. Vân Ca mang nghiệt chủng. Nàng không trách bà. Nhưng quyết định dùng thuốc trục thai khi cái thai đã hơn 7 tháng thật đáng sợ. Đứa bé ra đời vẫn còn thoi thóp. Hạ phu nhân là người đứng sau ngầm đồng ý cho Mẫn Tiệp sai ma ma giết chết con nàng.
Đứa trẻ vô tội. Vân Ca chưa quên thân xác lạnh lẽo và khuôn mặt ngây thơ như ngủ đó. Trái tim trong thân xác An Bình giờ lại nhói đau.
-Đại phu…
Tôn ma ma lên tiếng gọi, An Bình mới hồi phục tinh thần. Nàng cầm bút viết đơn thuốc, giọng nhẹ nhàng đã lạc hẳn đi:
-Ta viết phương thuốc cho Hạ thiếu phu nhân, cứ sắc thuốc hằng ngày là được. Ta cần chuẩn bị vài thứ, 10 ngày sau sẽ trở lại.
Nàng hận Đinh Mẫn Tiệp nhưng không hề có ý định dùng thuốc độc chết nàng ta. Mẫn Tiệp đang mang thai, giống như nàng ngày đó. Đứa trẻ với đôi mắt thiêm thiếp, mặt tím tái nhưng thanh thản lại bỗng hiện về…..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...