Bị người đánh từ phía sau cũng không phải là chuyện thoải mái, sau khi tỉnh lại có chút đau đớn, Bạch Vô Thương nhìn quanh tứ phía, tuy rằng không biết mình đang ở nơi nào, nhưng xem nơi ở tao nhã thoải mái này, nghĩ đến kẻ bắt cóc cũng không phải là có thâm cừu đại hận gì với mình, nếu không giờ này hắn không phải nằm trên chiếc giường trắng tinh, mà là bị ngâm trong thủy lao, tuy rằng nơi đây cũng khá hôn ám.
Nam nhân tựa hồ là bị nhốt trong huyệt động, tứ phía huyệt động có những giọt nước nhỏ xuống, trở thành một suối nước vây quanh giường, bên tai còn có thể nghe được tiếng nước chảy đập vào vách đá giống như tiếng ngọc thạch chạm vào nhau.
Nơi đặt giường là chỗ một hòn đá lớn, bốn góc của tảng đá đều xếp những ngọn nến tinh xảo, khiến huyệt động hôn ám này có chút màu sắc ấm áp. Trừ điều này ra, còn có một cây cầu hình vòm thông với chỗ hắn, đại khái giống như một con đường nhỏ đi ra ngoài. Nói chung, huyệt đông nơi nam nhân ở giống như một căn phòng.
Chính là trong gian phòng tràn đầy nước, nhìn kỹ bể nước còn có những con cá bơi qua bơi lại.
Hửm, đó là gì ?
Nam nhân tựa hồ nhìn đến mái tóc của một thanh niên mặt trắng đứng trên cầu, chính là còn chưa nhìn rõ người tới là ai, thanh niên kia đã bước đi, theo sau đó là một thanh âm lanh lảnh quanh quẩn trong động : “Hoàng thượng ! Vương gia tỉnh rồi ! Hoàng thượng….”
Hoàng thượng ? Hoàng thượng nào ?
Rất nhanh, Bạch Vô Thương biết là ai.
“Nguyên Uyên ?” Nương theo ngọn đèn lập lòe, nam nhân biết người vào là Nguyên Uyên, nhưng nam tử trước mắt lại tiều tụy khiến cho hắn không thể nhìn ra được.
“Tỉnh là tốt rồi, mặc y phục vào đi, y phục trước kia của ngươi, ta đã vất đi rồi.” Giọng nói mềm nhẹ, nam tử đồng thời đặt một xấp y phục ở bên cạnh giờng.
Cho đến khi Nguyên Uyên nhắc nhở, Bạch Vô Thương mới phát hiện hắn ở trong chăn là trần như nhộng.
“Ngươi cởi quần áo của ta ?” Hay là nói, có phải là Nguyên Uyên tự mình…. tự mình cởi.
Tưởng tượng dấu vết *** mỹ trên ngượi bị nam tử trước mặt này nhìn thấy hết, nam nhân có chút ngượng ngùng.
Nguyên Uyên ảm đảm cười nói : “Chẳng lẽ ta còn cho phép kẻ khác động đến ngươi sao ? Vô luận là lúc nào, ta từ trước không cho phép người khác nhìn ngươi, chạm vào ngươi dù chỉ một chút, dù sao thân mình ngươi ta cũng không phải lần đầu tiên xem, ta ở đây giúp ngươi thay y phục cũng không thành vấn đề.
“A ?” Lời nói ám muội của nam nhân khiến nam nhân có chút chần chờ, chẳng lẽ hắn từ trước cũng có cùng Nguyên Uyên xảy ra quan hệ ? Bạch Vô Thương có chút đau đầu, nếu thêm Nguyên Uyên nữa, thì là ba người, ngàn vạn lần đừng có thêm một tên thứ tư bảo với hắn là bọn họ từng là “vợ chồng” nha !
“Xem ra ngươi đã quên, quên cũng tốt…” Nguyên Uyên đứng dậy ở một bên, thân thủ vuốt cây đàn cổ trên bàn, tiếng đàn cất lên, thanh âm du dương có cất chứa lời xót xa oán hận, như tiếng quỷ thần âm u, ung ung dung dung, tiếng đàn thanh linh, đúng là thê lương nói không nên lời.
Tiếng đàn này, rất quen thuộc…. giống như ở trong mộng cũng từng gặp qua, hoa đào dưới tàng cây, hoa rơi rực rỡ, đánh đàn không kể, cuối cùng khiến người ta buồn phiền nói không nên lời. Nhưng là một đoạn ký ức quá mức xa xôi, bị bụi đất che dấu.
“Đây là khúc nhạc nào ?” Tiếng đàn thản nhiên mà sầu bi.
“Khúc nhạc của ngươi.” Nụ cười nhẹ của Nguyên Uyên như mây luôn hỗn loạn mà thương cảm, “Ngày ấy ngươi cố ý mang bệnh trong đêm đánh đàn, ta cố ý ở thiên điện ca mừng mừng cảnh thái bình chọc giận ngươi, trong trong tai thủy chung chỉ có tiếng đàn của ngươi, nghe xong một lần, liền nhớ kỹ.”
“Chọc giận ta ?”
“Đúng vậy, chọc giận ngươi thất bại.” Nhớ lại, nam tử cười ra tiếng, tiếng đàn trên tay vẫn như trước, “Trúng kế của ngươi, đời này trốn cũng không thoát.”
“Chuyện trước kia, ta đều đã quên.” Nam nhân có chút bất đắc dĩ thở dài.
“Đúng vậy, đã quên.” Nguyên Uyên dừng tiếng đàn, cúi đầu nhẹ giọng nói, “Ngươi cùng hai người bọn họ ở bên nhau, có vui vẻ không ?”
“Ừm.” Nam nhân gật gật đầu.
“Ha ha…” Nguyên Uyên không biết là khóc hay là cười. “Rõ ràng ta là người thân cận ngươi nhất, rõ ràng trước kia chúng ta có thể ở bên nhau, nhưng rồi cuối cùng cạnh ngươi không có ta.”
“Nguyên Uyên à….” Nam nhân không biết nên nói cái gì.
“Đều là ta gieo gió gặt bão, nếu khi đó ta không bức hạ quyền vị của ngươi, ngươi vẫn là Nhiếp Chính vương của ta, ta còn là hoang chất của ngươi, chúng ta có thể cùng nhau ngắm hoa mai, cùng nhau xử lý chính vụ…” Nguyên Uyên lắc lắc đầu, cười nói, “Chính là thế gian này không có hai chữ ‘nếu’.”
“Ta không phải Nguyên Bạch Lệ,” nam nhân nhìn Nguyên Uyên, trầm giọng nói, “Hắn đã chết.”
Nguyên Uyên nhắm chặt hai mắt, thì thào nói, “Đúng vậy, ngươi là Bạch Vô Thương….”
“Để ta trở về đi.”
“Về nơi của Trương Tứ Phong hay Hách Liên Bột ?” Nguyên Uyên đứng lên, đi về phía cây cầu, “Ta sẽ thả ngươi đi, cho ta thời gian ba ngày, ta chỉ muốn…. nhìn ngươi thêm một chút.”
“Tương lai ngươi sẽ quên ta, đã quên thế gian này có một Nguyên Uyên, một người luôn nhớ về ngươi…” Vừa nói vừa biến mất, trong huyệt động im lặng chỉ còn nghe thấy tiếng nước đập vào vách đá.
Nam nhân nhìn bóng dáng biến mất của Nguyên Uyên, rầu rĩ không nói nên lời, trên giường vẫn có y phục Nguyên Uyên mang đến, là màu trắng mà nam nhân yêu nhất, kiểu dáng nam nhân thích nhất, mang theo dấu vết của thói quen.
Mới chỉ một ngày, Bạch Vô Thương liền cảm thấy Nguyên Uyên còn hiểu biết hắn hơn cả bản thân hắn.
Thích ăn cái gì, khi nào thì ngủ, chuyện gì có thể khiến hắn thích… khi Nguyên Uyên đem lại một nỗi vui mừng trầm mặc đến cho nam nhân, nam nhân có chút nói không nên lời.
“Làm những việc này cho ta, là muốn ta nhớ kỹ ngươi sao ?”
“Nhớ rõ trước kia ngươi đã nói ta có một bức tranh thêu huyết mai không ? Ta cho người mang đến rồi.” Nguyên Uyên phất tay, hạ nhân đem bộ bàn thêu đi lên.
“Nguyên Uyên…”
Nguyên Uyên tạm dừng một chút, nhìn về phía nam nhân cười nói, “Thích không, ta đã cho người làm từ lâu…”
“Nguyên Uyên, để ta về đi.” Nam nhân trầm giọng nói, “Bọn họ đang đợi ta.”
Thật lâu sau, nam tử lâm vào trầm mặc, bàn tay đặt trên bức tranh thêu vẫn không nhúc nhích.
“Bọn họ đang đợi ngươi…. Ta thì sao…” Nguyên Uyên đột nhiên phá lên cười, “Ha ha ha… Ta biết ta thực xin lỗi ngươi, nhưng bọn họ đều có cơ hội chuộc tội, vì cái gì ta lại không có ? Ta tìm ngươi thật khổ sở, lại nhìn đến ngươi cùng bọn họ trò chuyện vui vẻ.”
“Có phải do ta làm quá nhiều việc ác, ông trời đang trừng phạt ta…” Nam tử ôm lấy nam nhân bên cạnh, “Hôm nay ta từ bỏ, ta chỉ muốn ngươi, chỉ cần ngươi cùng ta.”
“Ba ngày.” Chỉ ba ngày, lựa chọn lúc sau ra sao, mặc cho số phận.
Ba ngày có thể làm gì chứ ? Nguyên Uyên mang theo nam nhân chu du sơn động, chàng nói, đây là nơi mà chàng từng bí mật làm, muốn đem lại cho nam nhân một kinh hỉ, chính là động chưa hình thành, người đã biến mất.
Bọn họ đi qua cầu đá nói chuyện trời đất, không chỗ nào không nói, không cần đề tài, chỉ cần ở bên nhau, cùng nhau trò chuyện.
Đến ban đêm, Nguyên Uyên cũng chỉ đứng ở bên giường nam nhân thật lâu, cho đến khi nam nhân ngủ, chàng mới rời đi.
Mà sáng sớm ngày mai, chính là đến hạn ba ngày.
Nguyên Uyên ngồi ở bên giường nam nhân chờ Bạch Vô Thương đi vào giấc ngủ, chính là lúc này đây, nam nhân nằm trên giường lần đầu tiên chuyển mình hướng về phía Nguyên Uyên : “Cùng nhau ngủ đi.”
Xem như, là một đặc thù đãi ngột trước khi đi sao ? Nguyên Uyên cười khẽ, cởi áo khoác nằm lên giường bên cạnh nam nhân, trong hơi thở phiêu đãng lãnh hương quen thuộc… “Ta có thể ôm ngươi không ? Chỉ ôm một cái, không có ý gì khác.”
Trả lời của nam nhân, là trầm mặc cho phép, theo ***g ngực dày rộng mà bao vây hắn vào trong.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...