Mãi không thấy câu trả lời, Tô Tường Vi quay người nhìn về phía bình
phong, ánh mắt mang theo sự lạnh lẽo chí mạng xuyên thủng tấm bình phong dày, đâm thẳng vào người Tô Lạc Tuyết.
“Lạc Tuyết, mau tới rót rượu cho Tuần đại thiếu gia.” Tô Tường Vi kiên quyết nói.
Nàng biết, nàng đã không còn đường lui.
Tô Lạc Tuyết nắm chặt bình rượu bạch ngọc bầu rượu, bước thẳng ra
ngoài bình phong, ánh nến rực rỡ ngoài Kim điện đâm vào chói mắt, hai gò má cũng chợt nóng ran lên.
Nàng cúi đầu đi từng bước về phía Tuần Dạ, khi tới sát dãy bàn dài,
nàng nghiêng bình rót rượu, chất lỏng màu hổ phách sóng sánh trong chén, âm thanh róc rách như nước chảy, thanh thúy, rõ ràng.
Tô Tường Vi vẫn nắm chắc ly rượu của mình, ánh mắt khôn khéo không ngừng quan sát biểu hiện của Tuần Dạ và Lạc Tuyết.
Tô Lạc Tuyết luôn cúi đầu, bình tĩnh rót rượu cho hắn, từ lúc bước ra nàng vẫn chưa dám ngẩng đầu nhìn thẳng vào hắn.
Còn Tuần Dạ vẫn ngồi yên ngay ngắn, gương mặt lạnh nhạt thản nhiên,
duy chỉ có ánh mắt không ngừng dao động tiết lộ tâm trạng hắn lúc này.
Từ sau khi Tô Lạc Tuyết bước ra, Tuần Dạ vẫn luôn chăm chú nhìn nàng, dường như hắn muốn thông qua hành động này để tìm hiểu thứ gì đó trên
gương mặt nàng.
Tô Tường Vi hài lòng nhìn hoạt cảnh này: “Sao Tuần đại thiếu gia
nhìn Lạc Tuyết chăm chú như vậy, chẳng lẽ ngươi chưa từng gặp thê tử
dùng kiệu tám người khiêng tới phủ sao?”
Rượu rót đầy, Tô Lạc Tuyết thu tay lại nhưng vẫn quỳ yên tại chỗ,
nàng đang chăm chú nhìn vào một ngọn nến cháy lập lòe phía xa, ánh sáng
chập chờn làm nàng thấy đau mắt.
Tuần Dạ bưng chén rượu kia lên cung kính đáp lễ Đế hậu, khi uống cạn rượu trong chén, ánh mắt hắn cũng hiện rõ vẻ sắc lạnh.
Tô Tường Vi uống cạn chén của mình lại tiếp tục cười nói: “Thật ra
Lạc Tuyết là một đứa trẻ thông minh, sau khi gả vào Tuần gia còn có thể theo Tuần gia quân đi đánh giặc, xông vào doanh trại quân địch đốt
lương thảo, cũng may hôm đó có Tuần đại thiếu gia xuất hiện, bằng không dựa vào một mình Lạc Tuyết sao có thể thay đổi cục diện.”
Tô Thành Phong ngẩn người, nhìn con gái mình rồi lại nhìn Đế hậu,
hắng giọng nói: “Từ nhỏ ta đã biết Lạc Tuyết là bậc cân quắc[1] không
thua gì đấng mày râu, khí phách có thể giương cung bắn đại điêu, việc
Lạc Tuyết cùng chinh chiến với Tuần gia quân trên sa trường, cùng Tuần
Dạ sóng vai sống chết đã trở thành một giai thoại ở Lạc Thành.”
[1] Cân quắc: Nằm trong cụm từ cân quắc bất nhượng tu mi (phụ nữ không thua kém đàn ông)
Nghe đến đây, Tô Lạc Tuyết liền ngẩng đầu nhìn về phía phụ thân, nhưng ông đã nhanh chóng lảng tránh ánh mắt nàng.
“Tô gia luôn sinh được những nữ nhi tốt.” Giọng nói của Tuần Dạ vẫn
lạnh nhạt như cũ, nhưng nghe cẩn thận hơn có thể nhận ra sự giễu cợt
trong đó.
Rốt cuộc Tô Lạc Tuyết cũng có dũng khí nhìn về phía Tuần Dạ, nhưng Tuần Dạ không nhìn lại nàng.
Nàng đã quá coi thường Đế hậu, thì ra Đế hậu đã sớm nắm rõ mọi hành
động của nàng trong lòng bàn tay, bà cũng biết quan hệ giữa nàng và Tuần Dạ, Tuần Lạc, cô cô quả đúng là cô cô, bảo sao bà có thể nắm giữ tới
phân nửa giang sơn.
“Phụ thân, cô cô. . . . . .” Nàng vừa nói đến đó liền nghẹn ngào, nàng không biết mình phải nói gì nữa
Nàng cũng biết ý đồ Đế hậu cho nàng vào cung, bà không phạt nàng,
không trách nàng, cũng không hỏi nàng, nàng ở trong cung chỉ để chờ tới
giờ phút này.
Nghĩ đến đây, trong lòng thoáng xuất hiện hận ý.
Phụ thân và cô cô không phải người thân nhất trên đời này sao?
Để bảo vệ địa vị của mình, bọn họ lại dùng cách này để đối phó với nàng sao?
Không ít lần nàng nghĩ tới cảnh tượng gặp lại Tuần Dạ, nghĩ tới rất
nhiều lời giải thích, cũng nghĩ Tuần Dạ đã đoán được thân phận nàng từ
trước, cũng nghĩ Tử Vũ đã đưa bức thư kia cho Tuần Dạ. . . . . .
Nhưng đều không phải, nàng đã xuất hiện vào thời điểm ngang trái nhất, nàng cũng không có dũng khí đối mặt.
Cô cô và phụ thân đã phủ nhận những việc nàng làm ở Hoàn Thành, bọn
họ đã nghị những việc nàng làm là hành động có kế hoạch, có mục đích.
“Nếu Đế hậu định dùng chuyện này làm Tuần Dạ rối trí thì Đế hậu đã
sai rồi. Ta không biết ai là Tô Lạc Tuyết, ta chỉ có một huynh đệ tên Tô Tam, đó mới là người cùng ta ra chiến trường, mới là huynh đệ vào sinh
ra tử với ta.” Hắn lạnh nhạt nói.
“Thật sao? Vậy hành động cho người tìm kiếm tung tích Lạc Tuyết suốt
hai tháng qua thì sao, ta còn nghĩ ngươi không bỏ được nó.” Tô Tường Vi
ra vẻ kinh ngạc nói.
“Nương nương. . . . Nương nương. . . . . ” Thái giám Trương Đức
chuyên hầu hạ Đế hậu nôn nóng chạy vào, đầu đầy mồ hôi hấp tấp nói.
“Cổng thành đã bị công phá!”
Lời này làm Tô Tường Vi biến sắc, bàn tay vỗ mạnh vào ghế phượng: “Người đâu! Bắt Tuần Dạ lại!”
Tô Lạc Tuyết cả kinh, cổng thành bị phá?
Cùng lắm Tuần Dạ mới ngồi ở đây có canh giờ, nếu Lạc Thành xảy ra tranh chấp thì sao bọn họ không phát hiện ra!
Còn chưa hiểu rõ tình hình, trong nháy mắt đã có hơn ba mươi tên cao
thủ đại điện tràn vào, ai cũng cầm trường đao sắc bén tạo thành vòng bao quanh Tuần Dạ và Tô Lạc Tuyết, Tuần Dạ vẫn bình tĩnh ngồi yên tại chỗ,
giống như những việc đang phát sinh không có liên quan tới hắn.
“Đế hậu nương nương cần gì phải liều mạng giãy dụa, Lạc Thành bị công phá, bà nghĩ mình còn cơ hội thay đổi cục diện sao?” Tuần Dạ vuốt ve
chén ngọc trong tay.
“Lạc Thành bị công phá thì sao, khắp Hoàng cung đều là cấm quân, hơn
nữa Trì Vân đã sớm điều mười vạn đại quân về đây, ngươi nghĩ mình có thể tấn công dễ dàng như vậy ư?” Dù vẻ ngoài trấn định, nhưng bàn tay đang
nắm chặt đã tiết lộ tâm tình lúc này của Tô Tường Vi.
“Tô Tường Vi à Tô Tường Vi, tới giờ bà vẫn chưa hiểu ra sao.” Tuần Dạ chậm rãi đứng dậy, cất cao giọng nói: “Đúng là Trì Vân đã cho điều mười vạn đại quân về cố thủ Lạc Thành, nhưng sao chỉ trong nửa canh giờ ngắn ngủn Lạc Thành đã bị công phá? Không thể không thừa nhận, bà là một đối thủ lợi hại, chỉ đáng tiếc bà đã nhìn nhầm người.”
“Là Trì Vân phản bội Bổn cung. . . . . .”
Tuần Dạ khịt mũi cười: “Người thông minh như bà cũng có lúc hồ đồ.”
“Là Nguyên Dực!” Tô Thành Phong vỗ mạnh xuống bàn, hung hăng nhìn Tô
Lạc Tuyết: “Kế hoạch tối nay của Đế hậu là để Nguyên Dực thống lĩnh cấm
vệ quân canh giữ hoàng cung, bắt sống Tuần Dạ, nhưng vì Lạc Tuyết nhắc
nhở nên Đế hậu đã điều Nguyên Dực đi cố thủ Lạc Thành. Chúng ta bảo vệ
được Đế hậu, nhưng lại để mất đi Lạc Thành.”
Một câu thức tỉnh người đang u mê, Tô Tường Vi lạnh lùng nhìn Tô Lạc
Tuyết: “Được, được lắm, đúng là cháu gái tốt của bản cung, cuối cùng
ngươi vẫn theo Tuần gia mà bán đứng bản cung. . . . . .”
Biến cố đột ngột làm Tô Lạc Tuyết hoảng hồn, nghĩ tới mình vì bảo vệ
Đế hậu lại giúp cho Nguyên Dực danh chính ngôn thuận cố thủ Lạc Thành,
chỉ cần Nguyên Dực phản bội vào thời điểm mấu chốt, Tuần gia quân có
thể công phá Lạc Thành dễ dàng.
“Con không bán đứng Tô gia!” Tô Lạc Tuyết kích động giải thích, nhưng đáp lại chỉ có ánh mắt nghi ngờ của phụ thân: “Con đã nói từ đầu,
Nguyên Dực có cấu kết với Tuần gia, là mọi người không tin con, không
tin con . . . . .”
“Tô Tường Vi, thật ra sau trận đánh ở Hoàn Thành, bà đã thua rồi. Bà
nắm được triều đình nhưng Tuần gia mới là người nắm giữ dân tâm.” Tuần
Dạ như vương giả chắp tay đứng đó lạnh lùng nhìn Tô Tường Vi luống
cuống.
“Ta không thua! Ta còn có mười vạn đại quân của Trì Vân, ta còn tính mạng của ngươi! Sao ta có thể thua!”
Đứng trên tường thành đón nhận những tiếng vang rung trời, những ánh
lửa đỏ rực phía xa như dòng dung nham nóng chảy đang muốn nuốt trọn cả
Hoàng Thành. Tô Tường Vi được mười mấy tên cao thủ đại nội bảo vệ bước
lên tường thành, xung quanh vô cùng yên tĩnh, chỉ có mùi thuốc súng
không ngừng thoảng trong không khí.
Tô Lạc Tuyết và Tuần Dạ bị người dùng đao khống chế, chỉ cần khẽ động đậy sẽ táng mệnh dưới đao.
Tô Tường Vi đứng trên tường thành ngắm nhìn Thần Võ Môn phía xa, dù
là đêm khuya cũng không che giấu được những ánh lửa đầy mùi thuốc súng,
cảnh tượng hoang tàn khắp nơi. Bà đã không còn kích động như lúc ở trong đại điện, bà đang bình tĩnh nhìn ngắm tất cả, trong mắt chỉ còn lại
tuyệt vọng.
“Đế hậu, Thần Võ Môn đã bị phá!” Trương Đức vội vàng chạy tới, hoảng sợ báo tin.
“Mười vạn đại quân của Trì Vân cũng không bảo vệ nổi một Thần Võ Môn . . . . .” Nhận được tin tức, Tô Tường Vi cũng chỉ nhàn nhạt nói ra câu
này, trong giọng nói còn có vẻ mơ hồ.
“Thần Võ Môn do cấm vệ quân dưới trướng Tân Vương canh giữ, không
riêng Thần Võ Môn, các cửa quan trọng bốn phía đông tây nam bắc đều đã
bị Tân Vương khống chế, cả bốn cửa kia đều không có cấm vệ quân canh
giữ, Tuần gia quân đã chia thành bốn đường xông vào cung. . . . .”
Trương Đức run rẩy chỉ về phía sau, dưới ánh đèn lồng mơ hồ có thể thấy
Tuần gia quân cầm trường thương xông vào các cung, mọi người trong
Hoàng thành hoảng loạn chạy trốn khắp nơi.
“Nguyên Dực. . . . . .” Tô Tường Vi lẩm bẩm cái tên này, trên mặt đột nhiên nở nụ cười tự giễu.
Trương Đức vốn đang nhìn về một phía, chỉ thấy con ngươi hắn trừng lớn lên, hoảng sợ hô lên: “Đế Quân!”
Một tiếng “Đế Quân” làm mọi người tập trung nhìn về nơi đó, chỉ thấy
một người đàn ông mặc long bào đang được Vu phu nhân và Cửu điện hạ nâng đỡ bước trên thềm đá.
Sắc mặt Đế Quân nhợt nhạt không chút huyết sắc, bệnh tình của ông đã
rất nghiêm trọng, hốc mắt lõm sâu xuống, ông không còn là Thần Vũ Đế
Vương ngự giá thân chinh năm đó, ông chỉ là một ông lão đã có tuổi, mái
tóc cũng điểm màu bạc trắng.
Tự bước lên tường thành, ánh mắt Đế Quân vẫn dán chặt vào người Tô
Tường Vi, không có oán trách, không có hận, tất cả chỉ có áy náy.
Tô Tường Vi ngơ ngác nhìn Đế Quân đi cùng Vu phu nhân, vào lúc đó,
trong mắt bà không còn sự tinh nhuệ và tỉnh táo, trong mắt bà chỉ có hận thù, ngoài hận cũng chỉ có hận.
“Tường Vi, buông tay thôi.” Giọng Đế Quân khàn khàn vô lực, than thở như nửa đời tang thương của ông.
“Buông tay? Nguyên Cẩm, đến lúc này ngươi mới bảo ta buông tay sao?
Hai mươi lăm năm trước, lúc ta cầu xin ngươi buông tay, ngươi đã nói với ta thế nào?” Tô Tường Vi cười điên loạn, búi tóc đã sớm bị gió thổi
nghiêng: “Ngươi nói, dù ta có hận ngươi thấu xương, ngươi cũng phải giữ
ta lại bên cạnh ngươi, tuyệt đối không bao giờ buông tay.”
Nhìn bà cười, Đế Quân chỉ thấy khóe mắt cay cay: “Thì ra suốt 25 năm, trẫm buông thả nàng, trẫm cho nàng tất cả những thứ nàng muốn vẫn không không hóa giải được oán hận trong lòng nàng.”
Tô Tường Vi nghe tới đây, bà lắc đầu mạnh tới mũ phượng rơi xuống
đất, những viên châu ngọc rực rỡ rơi xuống đất vỡ tan thành nhiều mảnh.
“Dù ngươi làm gì đi nữa cũng thể xóa bỏ sự hận thù của ta với ngươi.”
“Thế nên suốt hai mươi lăm năm qua bà luôn bỏ thuốc độc vào đồ ăn của Đế Quân, biến Đế Quân thành bộ dạng này! Bà khống chế Đế Quân ba năm,
nắm triều chính ba năm, thậm chí còn muốn cướp cả giang sơn Thiên Triều. Tất cả chỉ vì sự oán hận kia sao?” Vu phu nhân tức giận nói.
“Vu phu nhân, ngươi vì Nguyên Cẩm mà nhẫn nhục bên cạnh ta bao năm,
thật vất vả cho ngươi. Nhưng ngươi hy sinh vì hắn nhiều như vậy, hắn yêu ngươi sao? Người hắn yêu vẫn là bản cung, dù bản cung giam lỏng hắn ba
năm, hắn cũng không oán trách ta.” Tô Tường Vi cất tiếng cười nhạo Vu
phu nhân, như nghĩ tới điều gì đó lại tiếp tục nói: “Mười năm trước,
Uyển Nhi và Cửu điện hạ ra đời cùng ngày, nhưng Nguyên Cẩm chỉ túc trực
bên cạnh ta và Uyển Nhi, hoàn toàn không đặt chân tới Vu cung, trong lúc ngươi ngóng trông Nguyên Cẩm tới thì hắn lại nói với ta, trong mắt hắn, ngoài những đứa bé do ta sinh ra, những đứa bé của phi tần khác đều là
cặn bã, hắn sẽ dồn tất cả tình thương cho con của Tô Tường Vi ta . . . . .”
Vu phu nhân nghe đến đó liền cảm thấy xấu hổ, bà quay đầu nhìn Đế
Quân, nước mắt không nhịn được lăn xuống: “Ngài hãy nhìn đi. Đây chính
là người phụ nữ trong lòng ngài, bà ta hành hạ ngài sống không bằng
chết, cười nhạo tình yêu của ngài, từ đầu đến cuối bà ấy cũng không quý
trọng tình cảm kia. . . . . . Nữ nhân như vậy có đáng giá để ngài dùng
cả Thiên Triều đánh đổi không? Có đáng giá không. . . . . .”
Đế Quân rút tay mình ra khỏi tay Vu phu nhân, yếu ớt bước về phía Tô Tường Vi: “Là trẫm phụ bạc nàng, trẫm không trách nàng.”
“Nguyên Cẩm, ngươi nghĩ ngươi làm vậy ta sẽ cảm kích sao? Ngươi làm
vậy chỉ khiến ta khinh thường ngươi. . . . . .” Bà kích động hét lên.
“Tường Vi, từ khi nào nàng đã trở thành người máu lạnh như vậy?”
Tiếng bước chân nặng nề của người mặc khôi giáp truyền tới, Tuần Viễn
đã bước lên tường thành, đi từng bước về phía Tô Tường Vi.
Tô Tường Vi si ngốc nhìn Tuần Viễn, nhưng chỉ trong thoáng chốc, ánh mắt bà lại tràn đầy hận ý: “Ta máu lạnh như vậy do ai ép? Nguyên Cẩm,
ngươi nghĩ ngươi dâng Thiên Triều này cho ta, ta sẽ thay thứ cho ngươi
sao? Nhiều năm qua, ta nắm hơn nửa giang sơn thì sao, đứng trên vạn
người thì sao, Tô Tường Vi ta chỉ muốn vứt bỏ gánh nặng trên lưng, vứt
bỏ chiếc mũ phượng này để được ở cùng người ta yêu.”
“Đã nhiều năm như vậy, sao nàng vẫn chưa buông xuống được, những
thứĐế Quân làm chi nàng đã đủ từ lâu rồi!” Tuần Viễn trầm giọng nói:
“Năm đó nàng lương thiện thế nào, hồn nhiên thế nào, nhưng hôm nay,
nàng. . . . . . Cũng chỉ là một đoạn tình cảm, buông tay khó khăn như
vậy sao?”
Tô Tường Vi lắc đầu cười nói: “Chàng nghĩ ta không muốn buông tay
sao? Nhưng ta buông bỏ được sao? Vì Nguyên Cẩm, vì hắn cho ta nhiều
quyền lợi và sủng ái như vậy nên đã đẩy ta lên đỉnh cao nhất của quyền
lực, gánh nặng với Tô gia đeo bám ta, ta cũng không muốn gánh, nhưng nếu ta buông tay, cửu tộc Tô gia biết phải làm sao? Đã bao đêm ta giật mình tỉnh lại trong mơ, ta cũng muốn giải thoát, nhưng ta không làm được.
Thịnh cực tất suy, Tô gia đã sớm đi tới cực thịnh, mà ta không thể để
gia tộc suy yếu, chỉ có đẩy con trai ta lên ngôi vị Đế Quân mới có thể
bảo vệ Tô gia. . . . . . Ta nghĩ, nếu con trai ta trở thành Đế Quân, ta
cũng không cần gánh cái trách nhiệm nặng nề đó nữa, ta có thể yên tâm
rời khỏi vòng xoáy quyền lực rồi, nhưng. . . . . ta thua. . . . . .vào
bước cuối cùng, ta đã thua.”
“Bắt Tô hậu và Tô quốc cữu lại.” Giọng Nguyên Dực vang dội trên tường thành trống trải, vô số binh lính tràn lên tường thành, chiếm lĩnh gần
hết diện tích.
Tô Tường Vi nhìn cảnh tượng trước mắt, bà biết bà đã thua thật rồi.
Đưa tay đoạt lấy thanh kiếm của cao thủ đại nội đứng bên, bà chỉ về phía trước, cũng không cho ai tới gần: “Nguyên Dực, ta vẫn nghĩ kết thân có
thể chiếm được lòng ngươi, nhưng không ngờ ngươi lại phản bội ta, ngươi
thật lợi hại, giả vờ thành thân với Tô Phù Liễu, thậm chí còn liều mình
cứu ta một mạng, ngươi để ta tin ngươi thật lòng với Tô gia rồi lại phản bội Tô gia.”
“Thiên hạ này là thiên hạ của Nguyên gia, ta họ Nguyên, sao ta có thể bỏ họ Nguyên theo họ Tô!” Nguyên Dực lạnh lùng nói.
Tô Tường Vi chỉ biết cười giễu cho sự hồ đồ của mình, bàn tay nắm
chặt thành kiếm đã chuyển thành màu trắng bệch: “Cho tới bây giờ, ta vẫn là người cô đơn. . . . . . Không, từ hai mươi lăm năm trước, ta đã
không còn gì ngoài thân xác và một trái tim đã chết.”
Bà chợt xoay tay, dùng thanh kiếm sắc bén kia hung hăng đâm vào bụng mình.
Máu tươi nhiễm đỏ kiếm, những giọt máu đầy ma mị nhỏ xuống ướt đẫm mặt đất.
“Tường Vi!” Đế Quân và Tuần Viễn đồng thanh kêu lên.
Tuần Viễn nhanh chóng chạy tới tiếp lấy cơ thể Tô Tường Vi, hai cánh tay run rẩy cảm nhận thân nhiệt của Tô Tường Vi trong lồng ngực.
Tựa vào lòng ông, gương mặt Tô Tường Vi không còn vẻ lạnh lẽo như
băng, đó là một gương mặt với nụ cười thuần khiết, bà nhìn gương mặt
Tuần Viễn đang ở rất gần, đã hai mươi lăm năm, bà chưa được nhìn ông
gần như vậy.
“Nếu hai mươi lăm năm trước ta cũng có can đảm rời bỏ nhân thế, có lẽ sẽ không có ngày hôm nay . . . . .Nhưng ta sợ chết, ta sợ chết rồi sẽ
không nhìn thấy chàng nữa, ta lưu luyến cuộc sống ấm áp, lưu luyến
những kỷ niệm đẹp giữa chúng ta.” Tô Tường Vi nghẹn ngào, dường như bà
đang muốn ghi nhớ thân nhiệt của ông, ghi nhớ gương mặt ông.
Tuần Viễn run rẩy nắm tay Tô Tường Vi, nghẹn ngào nói không nên lời.
“Viễn ca ca, Tường Vi làm nhiều chuyện sai lầm như vậy, chàng còn
thích ta không?” Mắt bà đẫm nước, nhưng bà không dám chớp mắt, bà không
muốn khóc, bà không muốn khóc trước mặt Tuần Viễn.
Tuần Viễn gật đầu không chút do dự.
Nhận được câu trả lời của ông, Tô Tường Vi nở nụ cười, nụ cười làm
nước mắt chảy xuống mặt: “Chàng có biết ta rất hận chàng không? Hận
chàng năm đó nhường ta lại cho Nguyên Cẩm . . . . Thật ra ta không sợ
chết, ta chỉ sợ người ta yêu bỏ lại ta. Ta hận chàng, hận Nguyên Cẩm,
nhưng thời gian đã làm ta thông suốt hơn, chàng có Tuần gia của chàng,
ta có Tô gia của ta, chúng ta không thể ích kỷ như vậy, nếu chúng ta vì
tình yêu mà chống lại Đế Quân, người nhà chúng ta biết phải làm sao.
Đáng lẽ ta không nên oán, nhưng ta vẫn không vượt qua được . . . . .”
Nước mắt Tuần Viễn không kìm được rơi xuống vị trí hai bàn tay tiếp
xúc: “Đã nhiều năm như vậy, chúng ta nên học được cách tha thứ.”
“Tường Vi, trẫm xin lỗi nàng.” Đế Quân nhìn hai người đứng bên cạnh
hắn, nhìn hai người bị ông chia rẽ, thời gian hai mươi lăm năm đã hành
hạ cả ba người họ quá lâu, bọn họ như bước vào trong một vòng tròn luẩn
quẩn, càng đi càng lạc.
Tô Tường Vi dời mắt về phía Nguyên Cẩm, nở nụ cười nói: “Cho tới bây
giờ, dù ngươi có tốt với ta thế nào, người ta yêu cũng chỉ có Viễn ca
ca, từ lần đầu tiên gặp Viễn ca ca năm mười tuổi, ta đã biết cả đời này
ta chỉ có thể yêu một người là Viễn ca ca. . . . . . Nguyên Cẩm, thật
xin lỗi, xin hãy tha thứ cho lỗi lầm bao năm qua của Tường Vi. . . . .”
“Trẫm chưa bao giờ trách nàng. . . . Tất cả đều là trẫm cam tâm tình
nguyện.” Nguyên Cẩm kiên định nói, thật ra Tô Tường Vi không biết, cùng
vào năm ông mười tuổi, khi ông còn là thái tử, lần đầu nhìn thấy ông đã
thích cô bé ngồi ngâm bài thơ “lau sậy” bên bờ Thái Hồ, nụ cười ngây thơ của cô bé đó như làm cho hoàng cung lạnh lẽo này bừng sáng.
Nhưng nếu ông chỉ là một điện hạ không quyền không thế, Tô Đại Học Sĩ quyền khuynh thiên hạ sẽ không đồng ý gả ái nữ Tô Tường Vi cho ông, vì
vậy, ông hao tổn tâm cơ trở thành Đế Vương cũng chỉ để thành thân với
người trong lòng ông.
Nhưng đến cuối cùng, mọi chuyện ông làm chỉ mang tới bi kịch.
Nếu có thể lựa chọn, ông hi vọng không có ngày gặp gỡ ở Thái Hồ, cũng không gặp người con gái làm ông yêu hận cả đời.
Tô Tường Vi nghe thấy những lời này của Nguyên Cẩm, tâm kết bao năm
qua cũng buông xuống, bà an tâm nhắm hai mắt lại, tựa vào lòng Tuần
Viễn nỉ non: “Viễn ca ca, còn nhớ bài thơ chúng ta từng đọc dưới tàng
cây năm đó không. . . . Tóc thiếp vừa che trán, ngắt hoa chơi trước nhà, chàng vờ cưỡi ngựa trúc, đuổi nhau quanh ghế ngồi[2] . . . . .” Giọng
nói càng lúc càng thấp, cuối cùng không nghe thấy gì nữa.
[2] Đây là bài thơ “Trường Can Hành” của Lý Bạch, cũng là nguồn gốc của điển tích “Thanh mai trúc mã.”
Thiếp phát sơ phú ngạch
Chiết hoa môn tiền kịch.
Lang kỵ trúc mã lai
Nhiễu sang lộng thanh mai
“Cách xa tới ngàn dặm, lưỡng tình không ngần ngại. Mười bốn làm vợ
vua, thẹn thùng khó mở lời. Cúi đầu hướng vách tường, ngàn lời không
quay lại. Mười lăm chợt mở mắt, nguyện tan cùng cát bụi. . . . . .”
Tuần Viễn ngâm tới đây liền gào khóc thảm thiết, vòng tay ôm chặt lấy
cơ thể lạnh lẽo vào lòng.
Tô Lạc Tuyết đứng nhìn bóng dáng bi thương của Nam Chiêu Hầu, dường
như nàng có thể cảm nhận được nỗi đau thảm thiết trong lòng ông, Tuần
Viễn hôm nay đã không còn là Nam Chiêu Hầu cao cao tại thượng nữa, ông
cũng chỉ là một người đau lòng khi đánh mất tình cảm chân thành thôi.
Việc giữa cô cô, Nam Chiêu Hầu và Đế Quân của hai mươi lăm năm về
trước cũng không phải bí mật gì, nhưng thời gian trôi qua lâu như vậy
cũng không có ai dám mở miệng nói bừa nên nàng không biết, thì ra cách
đây hai mươi lăm năm, cô cô và Nam Chiêu Hầu đã có một đoạn tình cảm sâu sắc như vậy, cũng hận Đế Quân tới vậy.
Đế Quân nhìn Tô Tường Vi nằm yên trong vòng tay Tuần Viễn, vừa muốn
đưa tay cảm nhận chút hơi ấm cuối cùng thì đột ngột ho ra một búng máu.
Mọi người kinh hãi, Nguyên Dực xông tới đỡ Đế Quân đang lảo đảo, tỏ vẻ nóng nảy nói: “Người đâu, mau truyền ngự y!”
Tường thành trở lại vẻ vắng lặng vốn có, cũng không còn ai để mắt tới Tuần Viễn đang khổ sở ôm lấy Tô Tường Vi. “Nam Chiêu Hầu!” Không biết
đó là tiếng của ai, mọi người chỉ thấy Tuần Viễn đã rút bội kiếm bên
hông, đặt vào cổ tự sát.
“Tường Vi. . . . . . Nếu có kiếp sau, Viễn ca ca sẽ không phụ nàng.”
Tuần Viễn ngã xuống đất, máu tươi nhuộm đỏ tường thành.
Biến cố này làm tất cả sợ tới ngây người, bọn họ không thể tin người
luôn tỉnh táo như Nam Chiêu Hầu lại tự sát vì tình, nhất thời, cả Tuần
gia quân trở nên hỗn loạn.
“Giết người Tô gia báo thù cho Hầu Gia!” Có tướng sĩ hô to, mọi người dùng ánh mắt căm tức nhìn Tô Thành Phong, đồng thời giơ cao mũi thương
lao về phía ông.
Tô Thành Phong sợ hãi lùi lại phía sau, ông muốn chạy trốn, nhưng
khắp nơi đều là cấm vệ quân với Tuần gia quân, ông không còn đường để
chạy. Trong cơn khủng hoảng, ông lảo đảo ngã xuống đất, có một cây
trường thương mạnh mẽ đâm thẳng vào lưng, xuyên thủng trái tim.
Tô Thành Phong hét thảm một tiếng, vong mạng tại chỗ.
Tô Lạc Tuyết còn chưa kịp định thần sau cái chết của cô cô, giờ lại
nhìn thấy phụ thân bị Tuần gia quân giết hại, trái tim nàng như bị lăng trì, đau tới mức không thể hét thành tiếng mà chỉ có thể trơ mắt nhìn .
Trước mắt chỉ có máu và màn sương mơ hồ, trong giây phút đó, nàng nhớ lại lúc mình còn nhỏ, phụ thân thường hay ôm nàng vào lòng, cưng chiều
nói với nàng: “Lạc Tuyết là nữ nhi phụ thân thương yêu nhất, con muốn
cái gì cứ nói với phụ thân. . . . . .”
“Phụ thân. . . . . .” Nàng lảo đảo lùi ra sau, dù phụ thân và cô cô
bán đứng nàng, nhưng nàng chưa bao giờ trách ông, vì ông mang họ Tô, vì
ông phải đứng cùng với Đế hậu, phúc họa cùng gánh.
Tô gia đã đến bờ diệt vong, Tô Lạc Tuyết nàng cũng phải giống như cô
cô, dù có thua cũng không thể rơi vào tay địch, chịu hết cảnh lăng nhục, hành hạ.
Nàng quay người, tung mình nhảy khỏi tường thành.
Tường thành cổ kính cao hơn trăm trượng xuất hiện một bóng người màu
đỏ, gió lớn thổi tung tóc và quần áo nàng, mắt thấy bản thân sắp đi tới
ranh giới tử vong thì lại có một cánh tay tóm chặt lấy tay nàng.
Toàn thân Tô Lạc Tuyết va đập vào bức tường thành nham nhở, cảm giác
đau đớn ép nàng mở mắt ra, gương mặt tuyệt mỹ kia đang nổi gân xanh, dốc toàn lực tóm chặt lấy tay nàng, chỉ sợ mình hơi buông lỏng ra sẽ không
giữ nổi nữa.
Tô Lạc Tuyết nhìn hắn, nở nụ cười thê lương: “Nhị thiếu gia, ta là Tô Lạc Tuyết.”
Tuần Lạc vẫn nắm chặt lấy tay nàng, mồ hôi trên trán bắt đầu rịn ra: “Ta biết.”
Nhìn Tuần Lạc không chịu buông tay, nước mắt Tô Lạc Tuyết theo gió
bay ra ngoài, nàng đoán không sai, dù sự thật có thể nào, dù gặp lại
nhau trong hoàn cảnh nào, Tuần Lạc cũng không cần nàng giải thích: “Giờ
ta chỉ còn hai bàn tay trắng, hãy để ta đi theo phụ thân, ta không muốn
rơi vào tay các ngươi, ta không muốn chịu cảnh lăng nhục.”
Tuần Lạc có thể nhận ra Tô Lạc Tuyết đang cố thoát khỏi bàn tay hắn,
nhưng hắn cũng chỉ bất lực nhìn Tô Lạc Tuyết dần trượt khỏi bàn tay hắn.
Trong thời điểm chỉ mành treo chuông, chợt có một cánh tay tóm chặt
lấy tay nàng, móng tay hung hăng đâm vào lòng bàn tay. Tuần Dạ dùng ánh
mắt lạnh lẽo nhìn Tô Lạc Tuyết: “Không có sự cho phép của ta, nàng không được chết.”
Tuần Lạc hoàn hồn, trong khoảnh khắc đó hắn đã nghĩ nàng đã rơi khỏi
tường thành cao trăm trường. Cũng may có Tuần Dạ kịp thời bắt được tay
nàng, hắn và Tuần Dạ hợp sức mới có thể kéo người lên.
Sau khi nhặt lại được một cái mạng, Tô Lạc Tuyết kiệt sức ngã ngồi xuống đất.
Tuần Dạ lạnh lùng nhìn nàng một lúc rồi nhìn về phía Vu phu nhân:
“Bệnh tình Đế Quân nguy kịch, phu nhân không mau đưa Cửu điện hạ qua đó
xem còn đứng ngốc ở đây làm gì.”
Vu phu nhân giật mình tỉnh lại, thôi không nhìn Tô Tường Vi nữa, lập tức kéo Cửu điện hạ chạy xuống tường thành.
Tuần Dạ nhìn Vu phu nhân rời đi, ánh mắt lại nhìn vào hai bàn tay
đang nắm chặt dưới đất, hắn nhếch môi cười lạnh, nhưng trong đáy mắt mắt không che giấu nổi bi thương.
“Đại thiếu gia, chúng ta nên đi xem Đế Quân.” Lý phó tướng luôn đi theo Tuần Dạ nhắc nhở.
Tuần Dạ gật đầu, hắn chỉ biết cố giấu bi thương, dẫn theo thân tín rời khỏi tường thành.
Ngoài điện Chính Đức, bách quan quỳ thành hàng, mỗi người một vẻ mặt, ai cũng bận tâm với suy nghĩ của riêng mình.
Cửa điện Chính Đức khép chặt, bên trong chỉ có ba ngự y hội chẩn,
tổng quản thái giám Mã Toàn thay mặt Đế Quân tuyên Vu phu nhân và Cửu
điện hạ vào điện.
Chừng nửa canh giờ sau, cửa điện Chính Đức lại “kẽo kẹt” mở ra, Mã
Toàn đứng trên bậc cao, gương mặt đầy nước mắt, cao giọng nói: “Đế Quân
băng hà……”
“Đế Quân……” các quan quỳ rạp xuống đất kêu lớn.
Tiếng la khóc vang dội cả Hoàng Thành, ngoài bi thương cũng chỉ có
mùi thuốc súng nồng nặc, chỉ trong một đêm, Đế Quân, Đế Hậu, Hầu Gia,
quốc cữu đều chết trong cung, đây đúng là lần đầu tiên trong lịch sử ba
trăm năm lập quốc của Thiên Triều.
Trong tiếng khóc than thảm thiết, Mã Toàn giơ cao di chiếu của Đế
Quân: “Trước lúc lâm chung, Đế Quân đã viết chiếu truyền ngôi cho Cửu
điện hạ.”
Tiếng khóc than lập tức được thay thế bằng tiếng bàn luận rối rít, có người là dư đảng của Đế Hậu bực tức đứng dậy mắng mỏ: “Cẩu nô tài, thái tử còn ở đây, có truyền ngôi cũng phải truyền lại cho thái tử, Đế Quân
bị bệnh nên hồ đồ, chẳng lẽ mọi người cũng hồ đồ? Thiên hạ này sao có
thể giao lại cho một đứa bé mười tuổi.”
“Càn rỡ!” Tuần Dạ lạnh lùng bước tới bên cạnh Vu phu nhân, đứng trên
cao nhìn xuống: “Đế hậu giam lỏng Đế Quân ba năm, mưu đồ cướp lấy Đế vị, thập ác bất xá[1], sao có thể cho con một kẻ tội đồ kế vị.”
[1]Thập ác bất xá: Mười điều ác không thể tha thứ ở thời phong kiến,
bao gồm mưu phản, đại nghịch, mưu bạn (phản bội tổ quốc theo giặc), ác
nghịch (mưu giết người thân), bất đạo (giết người vô cớ), đại bất kính,
bất hiếu, bất mục (mưu giết, hãm hại họ hàng), bất nghĩa, nội loạn (loạn luân)
Mọi người kinh hãi, không ngờ Đế hậu lại giam lỏng Đế Quân ba năm,
nhìn lại cả Hoàng Thành đã bị Tuần gia quân khống chế, dư đảng của Đế
Hậu có tức giận cũng không dám nói gì. Trong số đó cũng có người nhìn về phía Tân Vương đang quỳ trên đất, dường như chờ đợi điều gì đó, nhưng
chờ mãi cũng không thấy Tân Vương có động tĩnh gì.
Tuần Dạ lạnh lùng đưa mắt nhìn bách quan, sau đó quay người quỳ xuống trước mặt Cửu điện hạ: “Thần tham kiến Đế Quân.”
“Tham kiến Đế Quân.” Các tướng lĩnh đi theo Tuần gian và các đại thần xoay chiều gió lập tức quỳ xuống, bái kiến Tân Đế Quân.
Dư đảng của Tô gia thấy đại thế đã qua, chỉ đành bất lực quỳ xuống bái lạy.
Một đêm kinh biến làm thiên hạ khiếp sợ, cờ trắng tung bay khắp Lạc Thành, tràn ngập thương tiếc.
Cái chết của bốn người Đế Quân, Đế Hậu, Hầu Gia, quốc cữu mới chỉ là
bắt đầu, những màn chém giết phía sau còn rất lâu mới kết thúc.
Vu phu nhân được tôn làm Thái hậu, chưởng quản lục cung.
Nam Chiêu Hầu hộ giá có công, vì nước hi sinh nên được truy phong là Cung thân vương, hậu táng cạnh lăng mộ tiên đế.
Tuần Dạ được phong làm tể tướng, ban thưởng cho tòa phủ đệ xa họa phía Bắc Lạc Thành, phò tá ấu đế cai trị giang sơn.
Tô Tường Vi và Tô quốc cữu mưu đồ giam lỏng tiên đế, thập ác bất xá, không được lưu thi thể, nghiền xương thành tro.
Tô gia, tru di cửu tộc.
Phàm là quan viên có liên quan tới hành vi mưu phản của Tô Tường Vi, tru di cửu tộc.
Môn sinh của Tô gia, giết chết không tha.
Con của Tô Tường Vi – thái tử Nguyên Ảnh bị tước bỏ danh hiệu, tước bỏ họ Nguyên, cả đời không được bước chân vào Thiên Triều.
Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, số người bị liên lụy, giết chết đếm không xuể.
Ngày mùng tám tháng chín năm Nguyên Hoa thứ hai sáu, tân Đế Nguyên Hâm lên ngôi năm mười tuổi, đổi quốc hiệu là Nguyên Lộc.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...