“Dì ra ngoài đi.” Hứa Úy Nhiên nói với Cao Lệ.
Cao Lệ để đệm chăn đã chuẩn bị trong tay xuống, ánh mắt mập mờ rồi sau đó mang theo ý tứ cảnh cáo, liếc nhìn Tân Đồng một cái, dường như không cam lòng, đi ra ngoài.
Vẻ mặt Tân Đồng vẫn bình tĩnh như trước, đi đến trước mặt Hứa Húy Nhiên.
“Xem ra lời nói của anh trai vẫn rất hữu dụng,” Hứa Úy Nhiên mỉm cười, nhưng nhìn thế nào cũng chứa sự chua xót trong đó, chỉ chiếc ghế bên giường, “ngồi đi.”
Trên đầu cô không đội mũ, tóc rụng hết không còn cọng nào, màu môi nhợt nhạt, viền mắt thâm quầng, không tìm thấy chút gì còn sót lại của bộ dạng người phụ nữ trước kia, mỗi một cử chỉ đều rất hấp dẫn.
Thời gian đúng là một trò cười tràn ngập châm biếm lại đặc biệt tàn nhẫn.
Chẳng qua chỉ có mấy tháng, cuộc đời liền biến con người thành ra bộ dạng như thế.
Tân Đồng không nhúc nhích, cũng không ngồi xuống, chỉ thản nhiên nói, “Chị muốn nói gì với tôi?”
Khóe miệng Hứa Úy Nhiên nhếch lên, “Trước kia, mẹ thường nói với tôi, sau này nếu mẹ và ba chết đi, trên đời này chỉ có một mình anh trai là người cùng huyết thống với tôi, phải sống nương tựa vào nhau. Cô thấy rồi đó, tôi không còn bao nhiêu thời gian nữa, nếu cô đã biết chuyện này, những lúc cần thiết, cô có thể chăm sóc anh ấy không?”
Không chỉ có một mình cô là có cùng huyết thống với Lục Vực, còn có một người nữa, là người cô đã từng rất hận, nhưng bây giờ không thể không cầu xin người đó, phó thác cho người đó chăm sóc anh trai mình.
Tân Đồng ngẩn người, chưa nói đồng ý, cũng không từ chối.
“Sao thế, có phải cảm thấy tôi vẫn còn lòng tính toán hay không? Ha ha, suy cho cùng, thứ chúng ta quan tâm chỉ còn lại một mình anh ấy. Trước kia, là tôi và anh ấy không đủ thân thiết, tôi cùng từng trách anh ấy, giận anh ấy, nhưng không ngờ rằng mình sẽ từng bước đi đến ngày hôm nay,” Hứa Úy Nhiên giương mắt nhìn Tân Đồng, “Cô không muốn à? Nói sao thì anh ấy cũng đã làm cho cô rất nhiều chuyện, cho dù là báo đáp cũng không được sao?”
“Anh ấy đã lớn rồi, có thể tự chăm sóc mình, nhưng nếu cần thiết, tôi sẽ làm vậy.” Đây là nhượng bộ lớn nhất của cô, không thể làm hơn thế nữa.
Hứa Úy Nhiên gật đầu, “Cám ơn cô.”
“Nếu không còn chuyện gì khác, tôi đi đây.” Lồng ngực Tân Đồng khó chịu, hít thở cũng rất tốn sức.
“Tân Đồng,” Hứa Úy Nhiên gọi Tân Đồng lại, “Tôi nợ cô ba chữ, nhưng tôi sẽ không nói với cô đâu.”
Cô cố tình tìm Tân Đồng mang thai hộ, cố ý bảo Cao Lệ gạt Tân Đồng nói đứa bé đã chết, cũng cố ý lén đổi thuốc Tân Đồng uống thành ma túy, đúng vậy, cô xấu xa, cô làm như vậy đó. Chấp niệm quá sâu, cho dù trong lòng cô biết điều đó là sai, nhưng vẫn tiếp tục làm như vậy.
“Tốt thôi,” Tân Đồng quay đầu lại nhìn cô, “bởi vì tôi cũng không định tha thứ cho cô.”
Chết không phải là cách thức có thể chấm dứt tất cả, đã gây nên lỗi, những tổn thương để lại mãi mãi vẫn còn nguyên đó.
“Ha ha, cô thay đổi nhiều lắm,” Hứa Úy Nhiên cười ra tiếng, cười ra nước mắt, “Cô đi đi.”
Đời này vậy là đến đây thôi, sẽ không bao giờ gặp lại nhau nữa.
Cao Lệ vẫn đứng ngoài cửa, không đi xa lắm.
Tân Đồng vừa ra tới, bà liền khẩn trương chạy ào vào phòng xem Hứa Úy Nhiên thế nào, sau đó, bà mở cửa đuổi theo Tân Đồng.
Tân Đồng nghe thấy tiếng bước chân, cô dừng lại theo bản năng.
“Đều tại mày, đều tại mày,” bà không đến gần, chỉ đứng chửi đổng, “Mày với con gái mẹ hèn hạ của mày, cướp hết mọi thứ của cô chủ, hủy hoại cả đời cô chủ.”
Tân Đồng cụp mắt, tay siết chặt thành quyền, rồi thả ra, chợt giáng cho Cao Lệ một cái tát.
Âm thanh lanh lảnh trong không gian yên tĩnh đặc biệt vang dội.
“Mày đánh tao? Đứa con hoang như mày mà dám đánh tao?!” Cao Lệ ôm mặt, vẻ mặt không tin.
Tân Đồng nhặt lấy túi xách, phủi phủi bụi, “Tôi muốn làm như vậy từ rất lâu rồi, bà đã gạt tôi, vừa rồi còn sỉ nhục tôi và mẹ tôi. Hứa Úy Nhiên biến thành như hôm nay, bà hãy ngẫm lại thử xem, bà có bao nhiêu phần trách nhiệm trong đó?!”
Một cô gái trẻ tuyệt vọng bất lực, bị truyền bá những tư tưởng thù hận thế này, cuối cùng bước ra từ trong đau đớn, nhưng toàn thân lại mọc đầy gai nhọn, đâm bị thương những người khác, cũng không tránh khỏi việc làm đau chính mình.
Cao Lệ dại ra, Tân Đồng đi vài bước, vẫy tay, gọi taxi.
“Cô đi đâu?”
Tân Đồng nói địa điểm, chiếc xe lao nhanh đi.
“Cô đến rồi à?” Hộ lý chỉ vào bên trong, “Còn đang ngủ.”
Hứa Thuấn ngủ rất say, ngủ cũng không ngon lắm, một góc chăn rớt xuống đất, Tân Đồng đi qua, chỉnh chăn lại cho ngay ngắn giúp ông.
“Mấy thứ này là cho cô, vất vả cho cô rồi,” Tân Đồng đóng cửa lại, “Sau này tôi sẽ không đến nữa.”
Hộ lý ngạc nhiên, “Không đến nữa ư?”
“Phải.” Tân Đồng để hoa quả và quà lên ghế, “Không đến nữa.”
Giúp mẹ làm xong một phần trách nhiệm rồi, cô đã an tâm.
Hứa Úy Nhiên vẫn cứ như vậy, nên buông xuống thôi.
Yêu hay hận, tất cả đều nên chấm dứt tại đây.
***
Lệ Đông Nhất vẫn luôn đợi điện thoại của Tân Đồng để cùng cô đi mua quà cho lễ bế giảng ở nhà trẻ Nam Hợp.
Kết quả không đợi được Tân Đồng, người đến lại là người của Lệ Biên Thành.
Xe chạy đến nhà lớn họ Lệ, kết quả thấy được không ít gương mặt “xa lạ”.
Hai người ở sô pha, không phải là vợ hai của Lệ Biên Thành cùng con gái của bà sao?
“Đây nhất định là Đông Nhất rồi?” Cô gái mỉm cười bước tới, “Chị là Lệ Kỳ.”
Lệ Đông Nhất nghiêng người qua một bên né tránh, “Xin chào.” Giọng điệu khách sáo và xa cách.
Sắc mặt Lệ Biên Thành nặng nề, “Đây là chị gái anh, sao anh lại xem như người ngoài vậy hả?!”
“Phải vậy không?” Khóe miệng Lệ Đông Nhất cong lên một vòng cung đầy mỉa mai, nếu anh nhớ không lầm, cách đây không lâu, Lệ Biên Thành còn bởi vì tấm ảnh cùng lá thư nực cười nào đó mà hoài nghi thân phận của anh.
Lệ Biên Thành ho khan vài tiếng, “Tôi gọi anh tới…” Còn nói chưa xong thì Lệ Thịnh và Đặng Lị cũng vừa đến.
“Ba, sức khỏe của ba vẫn ổn chứ?” Đặng Lị đặt quà cáp chuẩn bị cho Lệ Biên Thành xuống, chạy nhanh qua đó dìu ông.
Lệ Thịnh chào một tiếng theo lệ thường, “Ông nội.”
“Đúng lúc đó, đã đến cả rồi,” Lệ Biên Thành ngồi xuống sô pha, “hôm nay mọi người đều tới đủ cả, tôi sẽ phân chia tài sản, lập một tờ di chúc, luậ sư Vương, lấy ra đây.”
“Ba!” Đặng Lị nhanh chóng chạy đến ngăn ông lại, “Sức khỏe ba còn tốt mà, lập di chúc gì chứ.”
Lệ Kỳ cũng đi tới, “Đúng đó, ba, con và mẹ đến chỉ là muốn thăm ba một chút, không có ý gì khác, ba làm như vậy, kêu mẹ phải nghĩ sao đây?”
Lệ Biên Thành vung tay, ý bảo mọi người đừng nói gì nữa, “Chuyện này tôi nghĩ vậy là muộn rồi đó, tôi đã quyết định rồi.”
“Công ty này là trước kia Lệ Đông Nhất một tay cứu vãn, công lao của nó là lớn nhất, luật sư Vương, ông nói xem, luận công lao, Đông Nhất nên được bao nhiêu?”
Luật sư Vương đang chuận bị báo con số đã nghĩ từ trước cho ông Lệ, Lệ Đông Nhất đã lên tiếng cắt ngang, “Tôi không còn là người của Lệ thị, mấy thứ đó không liên quan gì đến tôi.”
Trước đây, hoạt động kinh doanh của Lệ thị theo kiểu cũ, anh liền đề nghị bỏ hết, thay đổi hoàn toàn làm lại từ đầu lần nữa, bị Lệ Biên Thành trách mắng rất nhiều. Ôn Hinh thấy ngày nào tâm trạng của Lệ Biên Thành cũng không tốt, liền xin Lệ Đông Nhất nghĩ cách.
Công ty sản xuất của Hứa Thuấn là đứng đầu, mô hình cũng du nhập từ nước ngoài về, nhưng bởi vì sự kiện tự sát của vợ ông ta, mẹ của Hứa Úy Nhiên, cổ phiếu rớt giá mạnh, uy tín cũng sụt giảm không ít, công ty cũng lâm vào hoàn cảnh khó khăn.
Lệ Đông Nhất quyết định tiếp nhận lời đề nghị hợp tác của Hứa Úy Nhiên.
Khi đó, mặc dù tinh thần của Hứa Thuấn không tốt, nhưng vẫn khôn khéo như trước, không dám tùy tiện tin tưởng Lệ Đông Nhất, trừ phi Lệ Đông Nhất trở thành con rể của ông.
Lệ thị phát triển cho tới hôm nay, có thể nói, phần lớn đều là công lao của Lệ Đông Nhất.
“Nói bừa, sao lại không liên quan đến anh?!” Lệ Biên Thành ra hiệu bảo luật sư Vương tiếp tục.
Lệ Đông Nhất cũng không mua nợ vào người, “Vậy nếu mọi người có hứng thú cứ từ từ phân chia, tôi về đây.”
“Đông Nhất!” Lệ Biên Thành run run đứng dậy, đi đến trước mặt anh, “Nếu anh không trở về Lệ thị, cũng đừng bức Lệ thị đến đường cùng.”
Lệ Đông Nhất cười, “Đường cùng à? Hình như ông đã quên, trên thương trường từ trước đến giờ đều là kẻ thắng làm vua.” Mắt anh tràn trề thâm ý nhìn Lệ Thịnh và Đặng Lị, “Họ phát lương cho tôi, tất nhiên tôi phải suy nghĩ cho họ, tranh thủ lợi ích lớn nhất cho họ chứ.”
Anh bước ra khỏi cửa, ý cười trên mặt rốt cuộc cũng từ từ lạnh đi.
Nhưng mà, chính là như vậy đấy.
Gọi điện hẹn chỗ với Tân Đồng xong, Lệ Đông Nhất lái xe đi tìm cô.
“Sao vậy anh?” Tân Đồng thấy sắc mặt anh không tốt, có chút lo lắng.
Lệ Đông Nhất mỉm cười trấn an, “Không sao, đi nào, chúng ta đi xem có thứ gì tốt?”
Trung tâm thương mại rất lớn, Tân Đồng không vội đi thẳng đến tầng đồ chơi trẻ em, lúc ở chỗ này đợi Lệ Đông Nhất, cô đã tự mình đi dạo một vòng.
“Em chấm một bộ đồ, anh giúp em xem thử nhé?”
Lệ Đông Nhất gật đầu, hiếm khi Tân Đồng chủ động đòi mua đồ, đương nhiên anh đồng ý rồi.
Kết quả, “Mặc thử thôi mà!” Tân Đồng gọi người bán lấy đồ xuống, đẩy Lệ Đông Nhất vào phòng thử đồ, còn bản thân thì ngồi trên sô pha trong gian hàng.
Lệ Đông Nhất thay đồ xong bước ra.
Tân Đồng nghe thấy rõ ràng cô nhân viên hít sâu một hơi, cô ngẩng đầu, cất điện thoại, bước nhanh đến chỗ anh, nhìn trái phải một hồi, “Em nói rồi mà, nhất định rất hợp.” Cô nhón chân hôn chụt anh một cái, “Đẹp trai lắm!”
Cô xoay người, “Phiền cô gói lại giúp chúng tôi được không?”
Giá không hề rẻ, Tân Đồng lại rất vui vẻ viết chi phiếu, ký tên.
“Sao lại mua đồ cho anh vậy?”
Tân Đồng mỉm cười thần bí, kéo anh lên lầu, “Anh đoán xem?”
“Em làm sai chuyện gì à?” Lệ Đông Nhất nghiêng đầu, “Nếu không, thì là Nam Hợp phạm lỗi rồi?”
Mỗi lần hai mẹ con này làm sai chuyện gì, nhất định trước tiên sẽ biểu hiện gì đó, à, là biểu hiện có chút khác thường.
“Đều không phải!” Tân Đồng mỉm cười, nheo mắt nói, “Lệ Đông Nhất,” cô dừng một chút, “sinh nhật vui vẻ.”
Sinh nhật à?
Lệ Đông Nhất nghĩ nghĩ, cuối cùng cũng nhớ ra.
Đã lâu rồi anh không ăn mừng sinh nhật, sinh nhật mọi năm bất quá chỉ tặng một bó hoa cho mẹ, chuẩn bị món quà, nhưng đây đều là chuyện của trợ lý.
Lòng anh có chút chua xót, vẻ mặt khó diễn tả.
Tân Đồng ngớ người, “Anh không vui à?”
Lệ Đông Nhất nhìn cô, ánh mắt vẫn sâu sa như thường, hình như muốn xuyên thấu ánh mắt cô, vọng vào trái tim cô.
Tân Đồng bị anh kéo ôm vào lòng, “Anh rất vui,” anh cúi đầu hôn cô, “thực sự rất vui.” Giọng anh trầm hẳn đi.
Tân Đồng xấu hổ, tầng này nhiều người qua lại, vội vàng kêu anh buông ra.
Trong mắt anh hình như có vẻ giận, thấy cô sợ hết hồn, “Em muốn uống trà sữa.” Cô chỉ sau lưng anh.
“Để anh mua.” Lệ Đông Nhất kéo tay cô đi.
Anh không thích uống đồ ngọt, nên tự mình gọi một ly trà chanh.
Kết quả, Tân Đồng uống một hớp, chê ly của mình quá ngọt, cô đổi với Lệ Đông Nhất rồi uống sạch ly trà chanh của người nào đó.
Chọn quà cho Nam Hợp cũng không khó, nhân viên cửa hàng rất nhiệt tình, luôn miệng giới thiệu và gợi ý.
“Cháu ở nhà bao nhiêu tuổi? Là trai hay gái?”
“Mời hai vị xem thử chiếc ô tô này đi, rất nhiều anh bạn nhỏ thích nó.”
…
Lên xe, Lệ Đông Nhất gọi điện cho trợ lý Từ, biết quà và hoa đã được đưa tới chỗ ở mới của Ôn Hinh, anh cảm thấy yên tâm.
“Từ Sâm lại làm việc cho anh à?”
Lệ Đông Nhất cười, “Ừ, lúc đầu cậu ta ở lại Lệ Thị có một số thủ tục phải làm, anh cũng chưa ổn định, nên trễ một thời gian, sao em?”
“Sức hút của anh lớn thật.” Tân Đồng tán thưởng, “Hay là chúng ta đến nhà mẹ ăn cơm đi?”
Tay Lệ Đông Nhất đặt trên vô lăng, “Tân Đồng, ba anh đã đón mẹ hai về, chắc mẹ anh không thể quay về nhà họ Lệ rồi.”
Lệ Kỳ tuyệt đối không phải mới vừa về, dự đoán sẽ có một trận tranh giành tài sản, hai mẹ con này cũng thật sự thiếu kiên nhẫn, giờ này mà đã dòm ngó gia sản của nhà họ Lệ rồi, thế nào cũng đấu một trận với Đặng Lị. Mặc dù anh chẳng cần những thứ này, nhưng anh nhìn ra được, mẹ anh thật sự còn có chút kỳ vọng với Lệ Biên Thành, dù sao cũng ở bên nhau lâu như vậy, ít nhiều gì cũng có tình cảm.
Tân Đồng ôm lấy anh, “Không sao, mẹ còn trẻ đẹp mà, nói không chừng nay mai có thể tìm ba mới cho chúng ta, đến lúc đó anh không nên phản đối.”
Lệ Đông Nhất cười, “Nếu đúng là như vậy, anh vui còn không kịp nữa là, anh không muốn mẹ anh cô đơn.”
Tuy có Nam Hợp thường xuyên đến chơi, hai người họ cũng hay đến, nhưng suy cho cùng cũng không bằng chuyện có một người bạn già ở bên cạnh.
Lệ Đông Nhất gọi điện thoại cho Ôn Hinh, xe quay đầu, chạy về hướng nhà bà.
Gõ cửa, người ra mở lại là Nam Hợp.
Nam Hợp mặc bộ complet, tóc cũng vuốt keo, chải chuốt rất cẩn thận, thoạt nhìn rất chỉn chu.
“Ba, sinh nhật vui vẻ.” Anh bạn nhỏ giơ bó hoa trong tay ra.
Lệ Đông Nhất đương nhiên bất ngờ, xoay người bế anh bạn nhỏ lên, hôn một cái thật mạnh, “Cám ơn con trai.”
Ôn Hinh và Tân Đồng đứng cùng nhau, nhìn hai cha con rồi cười.
Hôm nay có rất nhiều ngạc nhiên, mãi cho đến lúc dùng cơm, tâm tình của Lệ Đông Nhất vẫn chưa ổn định trở lại.
“Ba, bánh kem này là con và mẹ cùng nhau làm đó.” Nam Hợp ôm hộp bánh, bước tới, bày ra vẻ mặt đòi khen thưởng nhìn Lệ Đông Nhất.
Tiệm bánh có cung cấp dịch vụ tự mình làm bánh, Tân Đồng muốn tự mình làm, có lòng càng đáng quý hơn, nhưng không biết hiệu quả sẽ như thế nào.
Tân Đồng cười, “Mở ra nhanh đi con, để ba và bà nội nhìn một cái nào.”
Chiếc bánh không lớn, thời tiết nóng nực, sợ ăn không hết, hình dáng cũng đơn giản, thậm chí hơi xấu nữa, mặt trên nhìn thấy rõ bốn viên kem tròn tròn, “Đây là bà nội, đây là ba và mẹ,” Nam Hợp chỉ viên kem lớn nhất, nằm giữa ba viên kem còn lại, “còn đây là Nam Hợp.”
Bốn chữ “sinh nhật vui vẻ” là Tân Đồng viết, Lệ Đông Nhất có thể nhận ra cái này.
Lúc dùng cơm giữa chừng, Nam Hợp đã biến thành con mèo nhỏ, trên mặt dính toàn kem, Tân Đồng vừa mới lau xong cho cậu, liền dính tiếp, dứt khoát không quan tâm nữa.
Con mèo nhỏ thì con mèo nhỏ vậy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...