Đẻ Mướn

Không mua há cảo, Tân Đồng nấu mỳ.
Nước sôi, bỏ mỳ vào, đợi mỳ chín lập tức vớt ra bỏ vào tô, rưới cà chua trứng đã xào xong lên mặt, ba tô mỳ sốt nóng hổi được bưng lên bàn.

Tân Đồng vội nấu bữa sáng, vì thế gọi Lệ Đông Nhất dẫn Nam Hợp đi rửa mặt chải đầu.

Đợi Lệ Đông Nhất và Nam Hợp xong là có thể ăn sáng.

Cô sợ vị mỳ quá nhạt, bèn cắt một miếng dưa chua, một miếng rau diếp biển dọn lên bàn.

Tô Nam Hợp nhỏ hơn, Tân Đồng để tô mình sang một bên, dùng đũa cuốn hai vòng mỳ, thổi phù phù cho nguội mới đưa tới bên miệng Nam Hợp.

“Ngon quá.” Nam Hợp nhai chẹp chẹp rồi nuốt xuống, rất ư nịnh hót.

Tân Đồng cười, lặp lại động tác như vừa rồi.

Nam Hợp ăn gần nửa tô, sợ mỳ của mẹ nguội nên tự cậu ăn.

Lúc này, Tân Đồng mới đưa đũa cho Nam Hợp, “Ăn chậm thôi nha.” Cô dặn.

Đối diện, Lệ Đông Nhất ăn còn chậm hơn Nam Hợp.

Lúc nãy còn chưa cảm thấy đau, hiện giờ chỉ cần anh hơi há miệng, khóe miệng lại đau rát.

Lệ Đông Nhất nhíu mày, Nam Hợp chú ý thấy, tưởng anh cũng sợ nóng, nên thổi mỳ đút ba.

Lệ Đông Nhất xua tay, “Nam Hợp, con tự ăn đi, ăn xong ba đưa con đến nhà trẻ.”

Nam Hợp cẩn thận gắp miếng cà chua bỏ vào miệng, quay qua, “Mẹ, mẹ cũng thổi mỳ cho ba đi, ba ăn chậm quá, Nam Hợp sẽ muộn học mất.”

Tân Đồng ngẩn người, đối mắt với Lệ Đông Nhất.

Thâm sâu không gợn.

“Vậy để tôi nấu món khác cho anh nhé?” Tân Đồng khẽ hỏi.

Giờ này có lẽ còn kịp.

“Không cần phiền phức.” Lệ Đông Nhất lắc đầu, “Vậy là được rồi.”

Tân Đồng đứng lên, đi xuống bếp cầm cái chén không lên, “Gắp một ít mỳ ra đây đi, để nguội rồi ăn, sẽ đỡ hơn.”

Lệ Đông Nhất làm theo.


Mặt trời đã dần lên cao, ánh nắng không đủ ấm, nhưng cũng đủ sáng.

Lệ Thịnh đau đầu như muốn nứt ra, anh ngửi thấy mùi trứng chiên.

Anh cố gắng mở mắt, là phòng ngủ của chính mình, rèm cửa, vách tường đều rất quen thuộc.

Đứng lên, mặc áo khoát, đi ra ngoài.

“Anh thức rồi à?” Đồng Dao vẫn còn đeo tạp dề, tay cầm xẻng, chỉ vào bữa sáng trên bàn, “Rửa mặt rồi ăn sáng đi.”

Lệ Thịnh giật giật khóe miệng, không nói chuyện, rửa mặt rồi ngồi vào bàn ăn.

Trứng rất mềm, lòng đỏ vẫn còn chưa chín, cà phê cũng pha rất thơm.

“Cám ơn em.” Lệ Thịnh ăn một chút, bao tử dễ chịu rất nhiều, “Em cũng ngồi xuống ăn chút đi.”

Đồng Dao kéo ghế ngồi xuống.

“Anh không ngờ, em cũng biết nấu ăn đấy.” Lệ Thịnh nhấp ngụm cà phê.

Đồng Dao cởi tạp dề, vắt sang một bên, ánh mắt hài hước, “Em đương nhiên biết nấu ăn, chẳng qua anh thiếu sót, không phát hiện ra thôi.”

Lệ Thịnh gật đầu, không thể phủ nhận.

Đợi Đồng Dao ăn xong, Lệ Thịnh mới chậm rãi lên tiếng, “Để anh dọn bàn cho.”

Đồng Dao vẫn tiếp tục dọn bàn, không nhìn anh, nói, “Có em ở đây, sao lại để anh làm mấy chuyện này?”

“Đồng Dao.” Lệ Thịnh hơi cao giọng, lại ý thức bản thân có phần nghiêm trọng, thở dài, “Em về đi, hôm qua rất cám ơn em.”

Tối qua nếu không có Đồng Dao đưa anh về, có lẽ anh sẽ nằm ở chỗ đó suốt đêm.

Lòng nguội lạnh, thì sợ gì trời lạnh chứ?

“Em, em là bạn của Tân Đồng, cũng xem như là bạn anh, chăm sóc anh một chút thì có sao đâu?” Cô ra vẻ không để tâm lắm, hình như đó chỉ là chuyện nhỏ.

Cô dọn chén dĩa, đem rửa, vặn vòi nước, nước tiếng ào ào, che lấp hết những tiếng động nhỏ.

“Đồng Dao.” Lệ Thịnh đứng lên, đến gần, giọng nói có hơi lớn, “Chính vì nguyên nhân này, mà anh nhìn thấy em, sẽ liền nghĩ đến cô ấy.”


Anh không muốn quên, cũng không dám quên.

Nhưng lại không thể không quên.

Bóng lưng Đồng Dao cứng lại, tắt nước, lấy đám chén dĩa ướt nhẹp ra, hồi lâu mới xoay người, “Em về đây.” Giọng nói cũng cứng nhắc, hoàn toàn không còn vẻ thoải mái như vừa rồi.

“Xin lỗi em.”

Cô nhìn thoáng qua, anh khẽ nói với cô.

Có lẽ người lún sâu vào tình yêu thì chỉ số thông minh sẽ giảm bớt, hệt như đồ ngốc.

Anh không phát hiện thứ mà Tân Đồng che giấu, nhưng lại dễ dàng nhận ra tình cảm của cô.

Nếu một người có thể dễ dàng thay thế một người, vậy trên đời này, cuộc sống này có lẽ sẽ vui vẻ hơn rất nhiều.

Thống khổ nhất chẳng qua là yêu mà không được.

Nghĩ rằng mình đã có được, kết quả là, lại phát hiện chưa từng thật sự nắm bắt.

***

Nam Hợp tự mang giày, nắm tay Tân Đồng xuống lầu.

Lệ Đông Nhất đã mở cửa xe chờ sẵn.

Anh lau sạch nước thuốc trên mặt, vết thương vẫn còn khá rõ ràng.

“Nam Hợp, kiểm tra lại đồ đạc đủ hết cả chưa.” Lệ Đông Nhất khởi động xe, xe chậm rãi chạy ra khỏi khu nhà.

Nam Hợp mở cặp, “Dạ, đủ hết rồi.”

Ly, sách, còn có bút vẽ.

Thứ gì cũng không thiếu.

Tân Đồng xoa đầu cậu.

Lệ Đông Nhất theo kính chiếu hậu nhìn họ, “Nam Hợp, tối nay chúng ta đi ăn một bữa hoành tráng, chịu không?”


Ngày đặc biệt mà, ăn mừng như những gia đình bình thường khác, thật tốt.

“Mẹ có đi cùng không ạ?” Nam Hợp để cặp sang một bên, vẫn ôm khư khư lấy Tân Đồng.

Tân Đồng nghĩ một chút, “Không, mẹ không đi cùng cha cha con đâu.”

“Hả?” Nam Hợp thất vọng kêu lên, giọng điệu dứt khoát, “Vậy con cũng không đi.”

Tân Đồng khen ngợi hôn cậu một cái, “Miệng ba có vết thương, nên tối nay chúng ta ăn ở nhà nhé.”

Lệ Đông Nhất cong cong khóe miệng, muốn cười lắm, lại bị vết thương nứt ra, mặt hơi nhăn lại.

Đưa Nam Hợp đến Thị Nhất Ấu, quay đầu xe lại, chạy thẳng đến cục dân chính.

“Tân Đồng, em suy nghĩ kỹ chưa?”

Xe dừng lại trước cổng cục dân chính, Lệ Đông Nhất không vội xuống xe.

Tân Đồng gật đầu, nhìn ra bên ngoài.

Từng cặp từng cặp nắm tay nhau, ôm nhau, thậm chí hôn nhau, đa số trên mặt ngập tràn hạnh phúc, như thế đi vào đó rồi trở ra, là có đảm bảo để vững tin bước đi trên con đường thênh thang hạnh phúc.

Vì thế, vẻ mặt hai người nghiêm trọng, sánh đôi bước vào.

Nhân viên công tác vừa ngẩng đầu, liền thấy hai người, lập tức thu hồi vẻ tươi cười, nghiêm túc hơn nhiều, “Làm thủ tục ly hôn vui lòng qua bên kia.” Cô chỉ hướng, trong lòng rất đồng tình với Lệ Đông Nhất.

Đúng là nhìn không ra, người nữ dòm ôn hòa điềm tĩnh, lại có thể đánh người nam thành ra thế này, khuôn mặt đẹp trai quá trời vậy mà cũng bỏ cho được.

Đáng ngạc nhiên hơn chính là, người nữ vẫn có vẻ không hề hấn gì.

Trong lòng cô cảm thán một câu, thấy nhiều rồi, cũng thấy rất nhiều chuyện lạ đời rồi.

“Chuyện đó,” Tân Đồng nhìn Lệ Đông Nhất, “Thực tế là chúng tôi đến đây để làm thủ tục đăng ký kết hôn.”

Nhân viên công tác ngẩn ra, ngây người vài phút, nhanh chóng vớt lại ba phần chuyên nghiệp, bảy phần tươi cười chân thành, “Mời ngồi, mời ngồi.”

Trình giấy tờ cần thiết, chụp ảnh, không mất bao lâu, hai bản màu hồng liền đưa tới trước mặt Lệ Đông Nhất và Tân Đồng.

Sau khi chúc phúc rồi mỉm cười tiễn hai người ra cửa, cô mới thở dài một hơi.

Thật sự là, thiết nữa hù chết cô.

Với mấy cặp mới cưới bình thường, đem kết hôn nói thành ly hôn, không chừng đã bị khiếu nại rồi.

Cũng lạ thật, ngoại trừ người nam kia nhíu mày, người nữ thì lại không để ý lắm.

May quá may quá, trong lòng cô lại đánh gia cao Tân Đồng hơn một chút.


“Tiếp theo đi đâu?” Lệ Đông Nhất vừa cất cẩn thận giấy chúng nhận kết hôn đỏ thắm mới tinh trong tay, đặt tay lên vô lăng, hỏi.

Tân Đồng suy nghĩ, “Tôi muốn đi làm.”

Lệ Đông Nhất hơi gật đầu, “Được thôi.”

Gần đây, Tân Đồng xảy ra nhiều chuyện, cũng may có chị Vương chiếu cố, đã cầm giấy chứng nhận là phải diễn thật, đã diễn, thì không cần để chuyện này làm chậm trễ thời gian.

“Trưa nay có cần tôi đến đón em không?” Lệ Đông Nhất lại hỏi Tân Đồng.

Tân Đồng hầu như không cần nghĩ đã đáp, “Không cần đâu, anh ít ra gió đi, đừng ăn thứ gì quá chua quá cay, còn có, ở nhà nghỉ ngơi đi sẽ mau khỏi hơn đó.”

Tân Đồng cảm thấy càng nói càng không đúng lắm, nhưng đã cầm giấy chứng nhận rồi, cô và anh nói tới nói lui lại đột nhiên biến thành càm ràm như mấy cặp vợ chồng lấy nhua nhiều năm. Ngược lại, ý cười trong mắt Lệ Đông Nhất càng lúc càng sâu, như là nhiều đến nỗi sắp tràn ra ngoài.

Tân Đồng nhanh chóng che giấu, bước xuống xe, cúi đầu, vội vàng đi vào thư viện.

Xe Lệ Đông Nhất Lập tức chạy về khu nhà của Tân Đồng, lên lầu.

Buổi sáng đi quá vội, trong nhà vẫn còn lộn xộn.

Anh gọi điện thoại cho trợ lý Từ, mấy ngày này sẽ không đi làm, nếu Lệ thịnh có đến công ty hay thông với anh một tiếng, còn có Hứa Úy Nhiên, nếu có động tĩnh gì cũng phải nhớ báo lại cho anh.

Đi xung quanh một vong, rốt cuộc Lệ Đông Nhất cũng ngồi không yên, xắn tay áo, dọn dẹp xung quanh.

Nhìn xem còn thiếu thứ gì ví dụ như mùa thêm máy làm ẩm không khí chẳng hạn, sao chỉ rong phòng ngủ mới có? Có giấy chứng nhận rồi, có lẽ anh sẽ được ở lại chỗ này lâu dài.

Phải nhanh chóng mua đầy đủ mọi thứ mới được.

Đến khi Tân Đồng về nhà, gần như bị căn nhà đột nhiên xa lạ, như tiến bộ hơn nhiều thế kỷ làm giật mình.

Nam Hợp ngược lại thấy rất vui, tràn trề sức sống, ôm chằm ba một cái.

Cơm chiều, Tân Đồng trong bếp, cần mẫn nấu một bữa tiệc lớn.

Nhưng mà.

Lệ Đông Nhất vừa nhìn thấy món cháo nấu nhừ hương thơm nghi ngút trong chén sứ men xanh, rồi nhìn một lớn một nhỏ ở đối diện hí hửng ăn đủ các món ngon, anh gần như hỏng mất.

Tân Đồng thấy Lệ Đông Nhất cứ nhìn mà không ăn, rất quan tâm hỏi, “Sao anh không ăn đi? Món này rất có lợi cho vết thương của anh, mau lành lắm đó.” Tân Đồng quay qua Nam Hợp, “Mẹ nói rất đúng phải không?”

Nam Hợp bắt gặp ánh mắt của mẹ, lập tức gật rồi lại gật, ra vẻ người lớn, mặt mày nghiêm đúng thừa nhận, “Ba, ba phải ăn nhiều một chút, mau khỏe, đừng để cho Nam Hợp và mẹ phải lo lắng nữa.”

Lo lắng?

Lệ Đông Nhất cúi đầu giận dỗi húp cháo, là ai lúc sáng hắt hủi anh, nói anh xấu như mặt mèo chứ?

Ai da, tên nhóc này có mẹ liền quên cha!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui