Đẻ Mướn - Vegaspete

Sau đó Vegas cho cậu hai thỏi vàng, tới thỏi thứ hai liền dỗ cậu ngồi lên tự mình động. Quá trình hết sức kiều diễm, bộ dạng mợ nhỏ vặn eo rên rỉ khóc sướt mướt trên háng khiến mỗi lần hắn nhớ lại chỉ cảm thấy dư vị vô tận.

Pete quả thực dốc hết sức lực, cuối cùng trong huyệt tràn ngập tinh dịch, cậu chứa không nổi nữa, Vegas liền đè cậu dưới người rồi dùng âm hành cọ xát khe thịt của cậu.

Trong huyệt không có gì chặn lại nên tinh dịch chảy ra dính đầy côn thịt. Pete khóc thút thít, luôn miệng lẩm bẩm không chịu nổi.

Mép thịt bị mài nóng hổi, âm hành trượt vào liền bị hai mảnh thịt đỏ rực bao trùm, mỗi lần quy đầu xông vào đều đè ép hạt đậu kích thích Pete rên rỉ ưỡn lưng, cửa huyệt mấp máy phun nước dầm dề.

"Thôi thôi..em thật sự...không được đâu cậu lớn...Chúng ta để dành đến...động phòng đi " Pete cảm nhận côn thịt kia lại nhét vào chuẩn bị xuất tinh thì có chút luống cuống.

Vegas chôn sâu trong huyệt cậu, tay phủ lên bụng dưới hơi nhô lên xoa nhẹ "Ăn nốt lần này nữa thôi."

Mợ nhỏ nức nở bị ép ăn dòng tinh đặc cuối cùng, khi cậu lớn dìu cậu xuống giường thì tinh dịch từ bắp đùi chảy dọc theo bắp chân.

Vegas tặc lưỡi với vẻ ghét bỏ "Em buông thỏi vàng xuống trước được không?"

Pete run run lắc đầu, ánh mắt như đang lên án hắn lúc nãy giấu vàng đi. Vegas đỡ cậu đi rửa sạch hạ thân, sau đó trở về giường, toàn thân cậu bị ôm chặt.

"Cậu lớn, hai thỏi này có tính trong mười thỏi kia không ạ?" Mặt mũi Pete đầy háo hức, cố gắng rút tay ra khỏi lồng ngực áp sát của hai người, cầm thỏi vàng lắc lư trước mắt hắn.


Vegas nhắm mắt lại, tay sờ soạng lung tung trên người cậu "Không tính, đây là phần khác. Cầm đi mua quà vặt về ăn nhiều một chút. Ngoại trừ cái mông còn có tí thịt thì chỗ khác chẳng có gì để nói."

Tay kia dời đến mông cậu rồi nằm im, Pete nghĩ thầm vậy ngài còn ôm làm chi cho khổ, nhưng trong lòng đã hạ quyết tâm cố gắng lấy lòng cậu lớn kiếm thêm chút tiền, để dành được mấy thỏi vàng cậu sẽ ra ngoài xem nhà, mua xong mới yên tâm được.

Chớp mắt đã sắp đến ngày cậu gả vào cửa, mấy ngày nay vì phải chuẩn bị nhiều thứ nên Chang tạm thời ngừng dạy học, việc Pete phải làm mỗi ngày là thử quần áo.

Lần trước tiệm may đã lấy số đo Pete, lần này bọn họ nghe cậu lớn dặn dò lại đưa tới mấy bộ sườn xám.

Pete nghe nói sau khi gả vào mỗi ngày đều phải mặc y phục này thì bỗng nhiên hai mắt tối sầm, chỉ muốn chạy trốn ngay tức khắc.

"Mợ nhỏ mau tới đây! Thử đồ trang sức đi ạ!" Tiểu Lâu đứng cạnh bàn trang điểm hào hứng giơ lên một hộp gỗ nhỏ vẫy gọi cậu.

Pete cực kỳ khó chịu khi phải mặc chiếc váy bó sát xẻ tà đến bắp chân này, xưa nay cậu chỉ mặc áo ngắn rộng rãi bằng vải thô, đây là lần đầu lộ ra eo nhỏ mông tròn của mình.

Hai mắt Tiểu Lâu tỏa sáng, vây quanh cậu luôn miệng khen ngợi.

"Oa! Mợ Hai mặc vào thật là hợp! Chỉ là...chỉ là không có ngực...nhưng nhìn rất đẹp!"

Pete vỗ nhẹ đầu nàng "Nói nhăng nói cuội gì đấy?"

Tiểu Lâu cười ngây ngô rồi sực nhớ ra chính sự. Nàng mở hộp gỗ, bên trong đựng đầy đồ trang sức châu báu lộng lẫy, nhìn là biết không phải loại tầm thường.

"Cái này cái này cái này...cái này quá quý giá rồi!" Pete hoảng hốt đóng lại nắp hộp, vật bên trong có giá trị không nhỏ, sao có thể lãng phí trên người Mợ Hai như cậu được chứ?

Tiểu Lâu che miệng cười trộm " Mợ Hai đừng sợ, nếu cậu lớn là người bình thường thì những châu báu này nhất định không bao giờ gặp được, nhưng cậu lớn đã mở không biết bao nhiêu cửa hàng trang sức, đến Phúc Lai lấy mấy thứ về cũng chẳng có gì to tát cả, ngài cứ yên tâm.."

Pete càng thêm kinh hoảng "Em nói sao?! Phúc Lai??"

Trước khi Pete vào phủ đã từng nghe nói tới Phúc Lai, đây là một cửa hiệu chuyên kinh doanh trang sức, trong đó trang sức vàng là chủ đạo. Vì danh tiếng tốt lại mời được thợ kim hoàn có tay nghề khắc chữ tuyệt mỹ nên có thể nói là buôn bán cực kỳ phát đạt.

Ngay cả tên nhà quê như Pete cũng nghe nói đến Phúc Lai thì có thể thấy tài kinh doanh của ông chủ siêu đến mức nào.

Pete từng muốn đến Phúc Lai xin gác cửa nhưng lúc đó trong tiệm toàn quan lớn, chủ tiệm và các thợ thủ công bận bịu túi bụi nên cậu không tiện đi vào. Huống hồ cậu đã bị nhiều cửa tiệm đuổi thẳng nên đoán chắc Phúc Lai cũng chướng mắt mình, thế là đành từ bỏ ý định.


Có thế nào cũng không ngờ Vegas chính là ông chủ lớn nhất của Phúc Lai, hai tay Pete run lên suýt làm rơi hộp gỗ. Tiểu Lâu cầm hộp gỗ rồi lấy ra một cái vòng tay bằng vàng, vừa cười vừa đeo vào cho cậu " Mợ nhỏ đừng nghĩ mình không xứng nữa, theo Tiểu Lâu thấy thì ngài là người cậu lớn cưng chiều nhất rồi đấy, em chưa bao giờ thấy cậu lớn hào phóng tặng hết trang sức quý nhất của mấy cửa tiệm đâu. Các thiếu gia và tiểu thư trước kia chỉ được tặng bông tai hình chữ thập loại thường, ngay cả cậu Chakrii được sủng ái là thế mà cũng chỉ có hai chiếc nhẫn loại cao cấp thôi.."

Trước đây Tiểu Lâu từng nói cậu được sủng ái, khi đó Pete cũng tin nên mới bị hành hạ một trận, giờ hoàn toàn không còn dám nghĩ đến chuyện này nữa. Cậu tháo vòng tay thả lại vào hộp "Thôi thôi, tôi cũng đâu phải nữ nhân mà dùng những thứ này, em đem trả cho cậu lớn đi."

"Nhưng những vật này đều làm riêng cho Mợ nhỏ mà!" Tiểu Lâu thở dài lấy từng món ra cho cậu xem, "Ngài nhìn đi, bên trong có khắc chữ đây này."

Pete liếc nhìn vài lần nhưng chẳng hiểu gì, cũng không biết trang sức vàng có thể nấu ra đúc lại. Cậu hơi tiếc những vật kia nên nhíu mày nhượng bộ: "Vậy..vậy cứ để tạm ở đó đi."

Tiểu Lâu ranh mãnh chớp mắt rồi cầm son phấn kéo Pete ngồi xuống ghế "Ngày gả vào phủ còn phải trang điểm nữa, thử trước đi ạ."

Pete nhắm chặt mắt, lông mi khẽ run, lông tơ trên mặt đều có thể thấy rõ, làn da trắng nõn càng nổi bật hơn. Tiểu Lâu thừa cơ chấm mút xoa xoa mặt cậu.

"Trang điểm...thật sự là vậy sao?"

Tiểu Lâu đang đắm chìm trong xúc cảm mịn màng, nghe thấy lời này chợt bừng tỉnh, thấy khuôn mặt tiểu phu nhân bị mình trét phấn đỏ như đít khỉ thì vội vàng lấy khăn thấm nước lau cho cậu.

Pete thở dài đưa tay ngăn lại "Thôi em cũng mệt rồi, hôm nay cứ dừng ở đây đi."

Tiểu Lâu ủy khuất nhìn cậu, hai mắt rưng rưng.

Pete sợ nhất là thấy nữ nhân khóc nên đành nhắm mắt bảo nàng tiếp tục.

Cảm giác bôi phấn lên mặt rất dễ chịu, Pete dần ngủ thiếp đi, Tiểu Lâu chưa thoa son cho y nhưng người còn đang ngủ nên thực sự không tiện.


"Chuẩn bị xong hết chưa?"

Tiểu Lâu giật mình ngẩng đầu, chẳng biết cậu lớn đã đứng sau lưng nhìn nàng làm việc bao lâu rồi.

Nàng gật đầu nói khẽ "Quần áo thử rất vừa, đồ trang sức Mợ nhỏ cũng đã nhận, chỉ có trang điểm còn thiếu một bước thôi ạ."

Vegas ừ một tiếng "Em lui ra trước đi."

Tiểu Lâu vâng dạ, lúc ra ngoài tiện tay đóng cửa lại.

Thiếu niên ngửa đầu ngủ say trên ghế có khuôn mặt thanh tú được trang điểm tinh tế, còn mặc sườn xám màu sáng vừa người, nhìn thế nào cũng rất bắt mắt. Nhưng đúng như Tiểu Lâu nói, còn thiếu một thứ quan trọng nhất.

Vegas nhìn cậu thật lâu, đột nhiên cầm tờ son giấy trên bàn đưa lên môi ngậm rồi cúi người chồm tới.

__________

-tới chương này rồi mà mợ nhỏ của toi cũng chưa biết chồng ẻm làm nghề gì=))) mà nói chứ mọi người rảnh thì qua ủng hộ fic " Ngốc Ngếch " của tui với nha, fic mới lại rất cảm .

-cảm ơn vì đã đọc!!!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận