editor: Đông Sương
Hạ Băng kéo Nghê Kiệt đứng ở sau lưng Tiêu Hạo, nghe được lời nói của Tô Mẫn Mẫn hai người không khỏi hai mặt nhìn nhau, trong miệng nữ sinh kia "cuồng xem mắt" chẳng lẽ là Tiêu Hạo?
Mặc dù trong lòng rất tò mò, nhưng Nghê Kiệt chỉ đi lên trước lấy cùi chỏ đụng vào Tiêu Hạo lúc này sắc mặt đã sớm tối lại, "Vì đáp tạ cậu mới vừa rồi giúp chăm sóc Hạ Băng nhà tớ, buổi tối tớ mời khách, đi thôi!" Lời nói có điểm giống giải vây, lại mang một ít ý xem trò vui.
"Tớ cảm thấy được cậu nên mang cô ấy đi khoa mắt khám xem một chút" Tiêu Hạo xoay người, phất phất tay, "Tớ buổi tối có chuyện, ý tốt của cậu tớ nhận, ngược lại chỉ cần Hạ Băng đưa mấy bộ y phục là được."
Thật ra thì, Nghê Kiệt cũng không phải thật nghĩ thầm mời Tiêu Hạo cùng đi ăn tối, dù sao bạn gái mà từ nước Đức thật xa xôi bay trở về lễ mừng năm mới thật sự không dễ dàng. Hai người bữa tối dưới nến, hiển nhiên nếu so với ba người bàn vuông yến có tình thú hơn nhiều. Trước mặt Tô Mẫn Mẫn, Nghê Kiệt cảm thấy có chút ấn tượng, hình như là bạn cùng phòng của Lăng Nhuế. . . . . . Cho nên, nếu cô ấy đi dạo phố ở chỗ này, như vậy trong phòng thay quần áo phải là. . . . . .
Dứt khoát nói tiếng "tốt", Nghê Kiệt ôm Hạ Băng liền hướng cửa thang máy đi tới.
"Tốt cái gì nha, anh ngại mời người nhà ăn một bữa cơm nói lời cám ơn à!" Hạ Băng có chút bất mãn cách làm của Nghê Kiệt.
"Cái đó người nào của người ta đang ở chỗ này, anh không làm bóng đen chính là lời cảm ơn tốt nhất rồi, em hiểu!" Nghê Kiệt giải thích hàm hồ, nhưng cũng vừa đúng.
"A ——" Hạ Băng mặt khiếp sợ, "Chẳng lẽ Tiêu Hạo . . . . . ."
"Em đoán không sai, cái ly kia cũng là bởi vì cô ấy thích mới nhờ em mua . . . . . . Nếu không em thật đúng cho là Tiêu Hạo tâm huyết dâng trào muốn khu vực nhô lên ở giữa đường chén cà phê?"
Hạ Băng tò mò quay đầu lại, đúng lúc thấy Lăng Nhuế đi ra. . . . . .
Đẩy cửa đi ra ngoài, Lăng Nhuế đã nhìn thấy Tô Mẫn Mẫn gương mặt thật xin lỗi, "Ha ha. . . . . . tiến sĩ Tiêu, thật là trùng hợp, thật là trùng hợp! Mới vừa rồi đó là hiểu lầm a, hiểu lầm, thì ra cô ấy là người nhà tiến sĩ Nghê . . . . . ."
"Mua không ít thứ sao?" Tiêu Hạo giống như là không có nghe thấy Tô Mẫn mẫn lời nói, hay hoặc giả là cố ý cắt đứt. Anh nhấc cái túi trên đất một cái, rất tùy ý mở ra, rút ra món đồ vừa mới mua là áo khoác vàng nhạt, xoay mặt hướng về phía Lăng Nhuế bình luận, "Tôi lại cảm thấy em mặc màu đỏ sẽ đẹp mắt hơn, đi đổi màu đỏ đi!"
Lúc không có Tiêu Hạo ko cảm thấy, nhưng bây giờ vừa thấy, Lăng Nhuế chợt cảm thấy tức giận trong lòng vốn từ từ tiêu tán lập tức lại đột nhiên dâng trào, "Cũng không phải là mua mặc cho anh xem, anh không có quyền lên tiếng! Thích xem người mặc áo khoác màu đỏ, thì mua lại để cho bạn gái anh ở nhà mặc cho một mình anh nhìn!"
Lăng Nhuế nghĩ thầm, hiệp nghị a, ngay từ thời điểm lúc tháng mười một liền đến kỳ rồi, Tiêu Hạo cũng không phải là Lão sư ở trường học, nhiều nhất chỉ là người phụ trách hạng mục, lại nói mình cũng cũng sắp tốt nghiệp, sau này ai đi đường nấy, cô lại cũng không cần kiêng kỵ anh ta cái gì. . . . . . Vì vậy, lời này Lăng Nhuế nói đặc biệt lớn tiếng, nói xong sa sầm mặt vừa mạnh mẽ trừng mắt nhìn Tiêu Hạo một cái.
Tiêu Hạo vốn là không nhìn ra vẻ mặt gì, nhưng nghe xong lời này nhất thời nở nụ cười, ngay cả ánh mắt nhìn chăm chú vào Lăng Nhuế cũng bắt đầu loang loáng rồi . . . . . . Đôi tay ôm ngực, ngón tay thon dài có tiết tấu gõ cánh tay, không nói gì, lại làm người khác có một loại áp lực vô hình.
Làm mấy bạn đồng học đến lôi kéo ống tay áo Tô Mẫn Mẫn, nhẹ giọng đề nghị, "Nếu không chúng ta đi trước đi, bọn họ này giống như là còn giận dỗi nữa à?"
Tô Mẫn Mẫn mỉm cười, "Bỏ đi để Lăng Nhuế trách tội sao, đây chính là cậu đề nghị nên làm à?"
Đồng học đề nghị gật đầu liên tục, "Đúng a, đúng a, tớ vừa thấy tiến sĩ Tiêu liền sợ, đi nhanh lên đi, lại nói giữa bọn họ hiểu lầm, chúng ta cũng không dễ dàng dính vào, ngộ nhỡ cửa thành này cháy, cái ao cá nhỏ náy của chúng ta còn không xui xẻo theo a!"
"Đúng đúng đúng!" Tô Mẫn Mẫn gật đầu liên tục.
Cứ như vậy ở thời điểm Lăng Nhuế còn không có chú ý tới, cô liền bị Tô Mẫn Mẫn cùng đồng học cố ý để lại . . . . . .
Nhân viên quầy cầm túi đi tới trước mặt Lăng Nhuế, khách khí, "Chào mừng cô lần sau lại đến!"
Lăng Nhuế ngẩng đầu nghi ngờ, mình còn chưa trả tiền, làm sao lại gói kỹ?
"Bằng hữu của cô ở lúc cô thay quần áo lúc đã giúp cô thanh toán rồi!" Nhân viên liền nhìn ra vẻ mặt khách hàng nghi ngờ, tự nhiên thanh thản giải đáp nghi vấn, sau lại đưa tới một giọng nói ngọt ngào mỉm cười.
"Cậu ấy thật đúng là mời khách?" Lăng Nhuế quay đầu lại, lúc này mới phát hiện ra Tô Mẫn Mẫn đã sớm mất tung ảnh.
"Hai vị bạn của cô mới vừa ở từ bên kia thang máy đi xuống trước rồi. . . . . . Chỉ là, tiền là vị tiên sinh này trả." Nhân viên cửa hàng một lần nữa khiến Lăng Nhuế mờ mịt —— Tiêu Hạo thay mình trả tiền?
"Đi thôi!" Tiêu Hạo cầm túi mua hàng trên đất lên, cười đến thong dong, hình như không hề có một chút nào bị lời nói vừa nãy của Lăng Nhuế làm tức giận.
"Không nhờ anh xách! Còn nữa, tiền trở về thì sẽ trả cho anh." Lăng Nhuế muốn đưa tay tới đoạt, Tiêu Hạo người cao, khoát tay, Lăng Nhuế không có chụp đến liền hụt, va vào ngực Tiêu Hạo.
Một đôi vợ chồng trung niên đi qua, người vợ nhất thời cảm khái, "Xem tình nhân nhỏ người ta có nhiều tình cảm ghê, anh bây giờ cũng không muốn giúp một tay xách túi mua hàng rồi, ai, quả nhiên lấy về nhà thì không phải là bảo vật a!"
Người chồng quay đầu lại liếc nhìn, "Năm đó anh cũng không phải là như vậy theo đuổi em sao? Đưa túi cho anh!"
Nhìn đôi vợ chồng này đi xuống thang máy, Lăng Nhuế thế này mới ý thức được hành động mới vừa rồi của mình quá mức đột ngột, chợt đẩy Tiêu Hạo, "Đều là anh làm hại, lại bị người khác hiểu lầm!"
Tiêu Hạo thăng bằng đứng lại, chẳng biết xấu hổ nói tiếp, "Em đều nói là hiểu lầm, vậy em sợ cái gì?"
Lăng Nhuế giận, "Anh, cưỡng tình đoạt lý!" Vội vội vàng vàng lui hai bước, cô cố ý cùng Tiêu Hạo bảo trì khoảng cách nhất định, nếu anh thích giỏ xách, vậy thì xách đi, dù sao y phục cũng là anh mua!
Thang máy xuống hai tầng, đang lúc Lăng Nhuế bình phục lại tâm tình, dường như ảo tưởng trả thù Tiêu Hạo là tùy tùng xách giỏ thì một hơi âm thanh quen tai truyền đến, lần này kêu không phải là tên của cô, mà là Tiêu Hạo.
"Tiêu Hạo bồi bạn gái đi dạo phố à, ơ, thật đúng là mua không ít đồ a!"
Liếc nhìn trong tay Tiêu Hạo bao lớn bao nhỏ, nhìn lại mình một chút hai tay trống trơn, Lăng Nhuế liền muốn độn thổ!
Thời điểm quay đầu lại, Lăng Nhuế thấy viện trưởng đang đứng trong thang máy ở phía sau bọn họ, trên cao nhìn xuống cười. . . . . .
Ông ta không phải vẫn luôn theo ở phía sau chứ? Không còn kịp hối hận cùng ảo não, Lăng Nhuế lắp bắp chào hỏi, ". . . . . . Chào Viện trưởng!"
"A, là Lăng Nhuế a, nha, thầy mới vừa rồi còn không nhìn ra a, ha ha. . . . . ."
Lần này, Lăng Nhuế hiểu như thế nào tự chui đầu vào lưới rồi, người ta rõ ràng gọi là Tiêu Hạo, mình làm sao nhất định quay đầu lại đây? Quan tâm chuyện của hắn như vậy làm gì đây? Nhìn viện trưởng cùng với viện trưởng phu nhân đi xa, Lăng Nhuế chỉ muốn vội trở về túc xá.
"Muốn đi nơi nào ăn cơm?" Tiêu Hạo đem túi mua hàng bỏ vào xe chỗ ngồi phía sau, sau đó mở ra chỗ ngồi kế tài xế cửa xe.
Lăng Nhuế chỉ lo đi theo anh, lại không nghĩ rằng anh trực tiếp dẫn mình tới nhà để xe. Vừa nghĩ tới mình đi theo anh tự nhiên như vậy, Lăng Nhuế chột dạ nóng nảy, "Anh tại sao đem đồ của tôi đặt ở trong xe của anh?"
"Ăn cơm xong liền trả lại cho em, tôi lại không thể mặc." Tiêu Hạo nói như gió nhẹ nước chảy, không chút nào cảm thấy lời này làm cho người ta nghe có chút vô sỉ.
"Anh không phải là ở Costa ăn uống qua rồi sao?" Lăng Nhuế nói xong liền hận không đánh mình một cái.
Nói xong, chỉ trong nháy mắt liền trơn ngược. Cô, này là nói cái gì nha! Chết chắc, xong đời, cô lại dám bát quái cuộc sống riêng Tiêu BOSS!
Lăng Nhuế muốn rơi lệ rồi . . . . . . Xem ra, hôm nay quả nhiên là dùng não quá độ. . . . . .
"Cô ấy là bạn gái Nghê Kiệt, gọi là Hạ Băng, lần sau có cơ hội giới thiệu cho em biết . . . . . . Ly cà phê cũng là cô ấy giúp một tay mua về, không có tìm được giống nhau như đúc, kém một chút màu sắc, chỉ là căn bản không sai biệt lắm. Tôi đặt ở phòng thí nghiệm rồi, học kỳ sau em trực tiếp sử dụng thôi. . . . . ."
Trong đêm tối, đèn nê ông lóe sáng ko chân thật lắm, vóng tròn vầng sáng, chiếu lên người cảm muốn say, giống như say những lời của người kia. Lăng Nhuế nghe ko hiểu hết được, anh là đang giải thích, đối với mình giải thích? Nhưng là cần gì đây? Là sợ mình hiểu lầm sao? Còn có cái ly kia, anh ta cư nhiên thật bởi vì chính mình thích liền nhờ người ở thật xa từ nước Đức mua về, cái này có phải hay không quá mức sính ngoại à?
Một giây sau, một ý niệm cực lớn mật chui ra khỏi đầu —— chẳng lẽ, Tiêu Hạo thật giống như lời đồn đãi là thích mình? Cho nên mới phải gấp cùng mình giải thích như vậy?
Đối mặt trong đầu xuất hiện ý niệm như vậy, Lăng Nhuế thật bắt đầu hoài nghi . . . . . . Nhưng suy đi nghĩ lại nửa ngày, cô cũng không có kết luận, tự nhiên càng không có dũng khí hỏi ra lời.
Bị buộc ăn một bữa ăn theo tiêu chuẩn bữa ăn tây này, thời điểm trở lại bên trong xe, Lăng Nhuế không nhịn được nhỏ giọng oán giận, "Muốn mập lên rồi !"
"Em hôm nay dùng não quá độ, vốn là nên hảo hảo bồi bổ, lại nói cơ hội đầu bếp nhà anh tự mình tay cầm muôi cũng không phải là dễ dàng là có thể ra tay như vậy, coi như thay đổi khẩu vị."
Lời nói này rất đúng trọng tâm, Lăng Nhuế nghe được rất thoải mái, quay đầu lại, Tiêu Hạo đang nịt dây nịt an toàn, gò má anh tuấn bị anh sáng bao quanh đành bỏ đi mấy phần nho nhã không câu nệ. Lăng Nhuế dựa lưng vào nệm ghế, nghẹo đầu, rất vừa lòng nhắm mắt, hình như Tiêu Hạo luôn có biện pháp để cho mình để xuống đề phòng a, thở dài một tiếng, Lăng Nhuế muốn nói lại thôi.
"Có lời cứ nói" Tiêu Hạo nhìn qua gương chiếu hậu, nghiêng đầu nhắc nhở, "Nếu là muốn ngủ trước hết đem dây nịt an toàn vào, đến trường học tôi sẽ gọi em tỉnh."
Mặc dù cuộc thi đi qua đầu óc là rất mệt mỏi, nhưng Lăng Nhuế cũng không có buồn ngủ, chỉ là có lời giấu ở trong lòng, vừa nghĩ tới mình từ chiến trường cuộc thi nghiên cứu ồn ào náo động mà thê thảm tan tác xuống, cô cũng khó chịu. Vì vậy, xe còn cách trường ko xa, Lăng Nhuế liền không nhịn được.
"Tiêu sư huynh biết chúng ta tỉ lệ việc làm ngành sao?" Bởi vì cuộc thi buổi chiều thật sự là thi là không như thế nào, Lăng Nhuế quyết định trước nói bóng nói gió mình một chút ngề ngiệp tương lai.
"Thành tích không phải còn chưa có sao? Cái người này sao đã mau nộp khí giới rồi hả ?"
Thật là không mở bình thì ai mà biết trong bình có gì! Đồng nhất nói, Lăng Nhuế liền vỡ đê. . . . . .
Tự nhiên vỡ đê không phải nước mắt, mà là nước miếng nước miếng!
"Cái gì nha, cái đó Lão sư ra bài thi thật biến thái chết!" Hoàn toàn giọng khinh bỉ.
"Biến thái?" Tiêu Hạo hỏi ngược lại, giọng nói không chút nào bất thường. Giống như là bị khích lệ, Lăng Nhuế tiếp phát biểu ngôn luận, "Không thể như vậy sao, cái đề mục kia trở ra toàn bộ cực kỳ khó, cái gì ngạnh kiện (hardware) á..., Software á..., lải nhải cả ngày xuất ra một đống lớn, quả thật giống như là đang nổ, đang lấy quá mức ko cần thiết. . . . . ."
"Em cảm thấy đề mục này trở ra giống như là nói khoác?" Tiêu Hạo lại một lần nữa cắt đứt.
"Đúng vậy a, anh không phải biết a, mọi người ra khỏi trường thi toàn bộ đều đang chửi Lão sư, đều nói hắn. . . . . ."
"Cho nên, em cũng mắng?"
Lăng Nhuế lắc đầu, cô không nhớ rõ mình không phải cũng mắng. . . . . .
"Vậy thì tốt!" Lăng Nhuế không hiểu nhìn Tiêu Hạo, đây coi như là đang khen mình phẩm đức cao thượng sao?
Thoáng dừng một hồi, Tiêu Hạo mở miệng giải thích, "Đề mục là cố ý ra sao khó khăn, năm nay hệ điện tử liền chỉ tính toán chiêu ba nghiên cứu sinh mà thôi, cũng không thể phỏng vấn lúc nữa xoạt một nhóm lớn, cho nên liền dứt khoát khiến thi viết để sàng chọn."
"Đó cũng quá biến thái đi, này phải quét sạch bao nhiêu thí sinh a!" Lăng Nhuế vừa nghe, được rồi, mình hoàn toàn không vui, những thứ đề mục chuyên nghiệp kia cô cơ hồ là một nửa bỏ trống a! Cúi đầu, cô đột nhiên cảm thấy đây mới là lớn nhất đả kích hôm nay a, Tiêu Hạo lời nói này liền cuối cùng một chút tự huyễn hoặc cũng không lưu lại cho cô.
Bên đường ánh đèn đan xen hợp lí đánh vào trên cửa sổ xe, trên đường, nhiều loại xe xuyên qua lui tới, ánh sáng lúc sáng lúc tối. Cũng không biết an tĩnh qua bao lâu, đang ở thời điểm Lăng Nhuế buồn rầu đến gần cực điểm, Tiêu Hạo chợt dùng một loại giọng suy tính mở miệng nói, trầm ngâm nửa ngày, nói một câu khiến Lăng Nhuế muốn nổi đóa tại chỗ.
"Nếu như ngay cả em cũng không biết làm, cái đề thi này của tôi tuyệt đối coi như là ra thành công."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...