Trong biển mây dày đặc, Thanh Lam không thể nhìn thấy thứ gì, nhưng sấm sét vẫn liên tục bổ xuống nàng biết Khương Hoài Ưu còn sống.
Nhìn thấy vẻ mặt ủ rủ của Đế Long, nàng đoán rằng tình hình của Khương Hoài Ưu không ổn, nhưng nàng không thể giúp được gì, chỉ phải kiên nhẫn bình tĩnh chờ đợi kết quả.
Khương Hoài Ưu độ kiếp động tĩnh quá lớn, đã có ai từng thấy lôi kiếp tung hoành ba ngàn dặm? Vô số người tu tiên nhìn thấy lôi kiếp kinh thiên động địa hiếm thấy này, bọn họ vội vàng hỏi thăm ai đang độ kiếp, đến khi nghe được đầu đuôi câu chuyện, càng thêm kinh sợ.
Tất cả các thế lực tu tiên đều phái người đến, chỉ có người của Bích Tiêu Cung sớm đã bỏ chạy.
Đế Long nhìn thấy càng ngày càng nhiều người tu tiên tụ tập, nàng sợ rằng có người lợi dụng lúc Khương Hoài Ưu độ kiếp tấn công Khương Hoài Ưu.
Nàng lấy ra Ma Quan bay lên trời, khoanh chân ngồi trên bầu trời cách lôi kiếp khoảng nửa dặm, dụng ý không cần nói cũng biết —— ai dám ra tấn công Khương Hoài Ưu, nàng dùng Ma Quan đè chết!
Khiếp sợ Ma Quan trong tay Đế Long, cũng như sự hiện diện của Thanh Lam, không ai dám không sợ chết mà ra tay, nhưng bọn hắn lại bắt đầu bàn tán xôn xao.
Có người nói rằng cung chủ Bích Tiêu Cung Tử Thiên Quân không biết tự lượng sức mình, bây giờ gây thù chuốc oán với Khương Hoài Ưu, nếu hiện tại không ra tay vậy một mai Khương Hoài Ưu trở về đỉnh cảnh giới chỉ sợ toàn bộ Bích Tiêu Cung sẽ bị xoá sổ khỏi Tu Tiên Giới.
Cũng có người nói Khương Hoài Ưu ra tay quá độc ác, vừa ra tay chính là già trẻ không tha, còn nói công pháp Hỗn Độn Thiên Công của Khương Hoài Ưu quá mức tàn nhẫn và độc đoán vì lẽ đó mà vi phạm Thiên Đạo, chỉ sợ nàng không phải đang độ kiếp mà đang bị trời phạt.
Đế Long không quan tâm đến cuộc thảo luận của họ, miệng mọc trên mặt bọn họ, nàng còn có thể cấm bọn họ nói chuyện được chắc? Miễn là đừng dùng lời nói làm ô nhiễm lỗ tai là được.
Đế Long ngồi xếp bằng, lặng lẽ nhìn từng tia sét giáng xuống bổ vào người Khương Hoài Ưu, thiên kiếp được tạo thành từ vô số sấm sét, mà mỗi một tia sét đều là một pháp tắc Thiên Đạo, từng pháp tắc lại là một dấu vết.
Nếu không phải sợ mình gặp nạn, Đế Long thậm chí còn muốn bắt lấy những pháp tắc Thiên Đạo đó mà nghiên cứu lĩnh ngộ huyền cơ trong đó.
Khương Hoài Ưu bị sấm sét nổ nát hết lần này tới lần khác vẫn lao vào lên, sau khi sấm sét đánh trúng Khương Hoài Ưu liền tản ra thành vô số dấu vết Thiên Đạo rồi biến mất trong cơ thể Khương Hoài Ưu.
Mỗi một tia sét đánh xuống đều là tai họa chết chóc, nhưng ngoài sự nguy hiểm nó còn ẩn chứa dấu vết Thiên Đạo, ẩn chứa sức sống mãnh liệt.
Đế Long đột nhiên phát hiện Khương Hoài Ưu rất quen thuộc với lôi kiếp, một bộ quen cửa quen nẻo, làm thế nào để đỡ lôi kiếp, làm thế nào để giảm thiểu tối đa tổn thương của bản thân, và làm thế nào để bản thân hấp thụ nhiều sức mạnh nhất trong biển sấm sét, kĩ năng cực kỳ thành tạo.
Hai mắt Đế Long bỗng chốc sáng ngời, thầm kêu một tiếng: "Khương Hoài Ưu, ngươi thường xuyên bị sét đánh hả?"
Mỗi một pháp tắc đều được tạo thành từ vô số dấu vết Thiên Đạo, dệt thành những cuộn giấy khổng lồ nện xuống.
Toàn bộ khu vực trong ba ngàn dặm hoàn toàn bị biển sấm sét bao phủ, không có một kẽ hở, Khương Hoài Ưu cứng rắn chống đỡ thiên kiếp bổ xuống, chúng nó vẫn liên tục bổ xuống không ngừng nghỉ.
Vốn là 9 lần 9(81) kiếp nạn, kết quả nha, chín đạo Thiên Kiếp lại thêm chín đạo, rồi lại chín đạo, sau đó 27 thiên kiếp rơi xuống cùng lúc, cái cuối cùng như muốn đập nát cả bầu trời bổ xuống Khương Hoài Ưu, nổ tung.
Đế Long ở gần như vậy, âm thanh của lôi kiếp khiến tai nàng ong ong, nàng bịt chặt lỗ tai, căng thẳng nhìn chằm chằm mây sấm sét.
Trong tiếng sét Khương Hoài Ưu bị đánh tan thành sương máu, sau đó lại nhanh chóng trọng tổ, cả quần áo cũng không kịp mặc,trần truồng mà bắt đầu điên cuồng hút sức mạnh lôi kiếp.
Vô số dấu ấn Thiên Đạo và năng lượng bàng bạc tràn vào trong cơ thể nàng, nàng giang hai tay ra, lấy Ma Cờ từ trong lòng bàn tay ra, dùng dư lực của thiên kiếp thanh tẩy lệ khí trên Ma Cờ.
Thiên Kiếp là vật chí dương mạnh nhất, chuyên khắc chế những vật âm khí.
Vật mang âm khí như Ma Cờ, giống như là một giọt nước nho nhỏ trong ngọn lửa cuồng bạo, ma lực, âm khí và tà khí trên mặt cờ nhanh chóng bốc hơi.
Thanh Lam bay lên không trung, đứng cách Đế Long khoảng ba bốn mươi mét hỏi: "Khương Hoài Ưu thế nào?" Nàng nhìn chằm chằm vào biển mây sấm sét trên đầu, vẫn là từng tia chớp từng tiếng sấm ầm vang, cái gì cũng không thấy rõ, nhưng nàng có thể cảm nhận rõ được sấm sét đã không còn mạnh như vừa rồi.
Đế Long trong tay cầm Ma Quan, hơi thở từ Ma Quan toả ra quá mạnh, nếu di chuyển lại gần hơn nữa sẽ khiến nàng khó chịu.
Đế Long đáp: "Khương Hoài Ưu không sao cả, nàng ấy đã độ xong 81 thiên kiếp." Nàng ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào cơ thể trần như nhộng trắng như ngọc trước mắt, mắt không nháy một chút.
Thanh Lam thở phào nhẹ nhõm, lại nhìn thấy sự kỳ lạ của Đế Long, hỏi: "Nếu nàng ta không sao, ngươi còn ngẩng đầu nhìn chằm chằm làm cái gì?" Nếu không phải hơi thở của lôi kiếp đã yếu đi rất nhiều, nàng thậm chí nghi ngờ Đế Long đang lừa nàng.
Đế Long đáp: "Khương Hoài Ưu không có mặc quần áo." Từng dấu vết Thiên Đạo in trên người Khương Hoài Ưu, tản ra như dòng nước đi vào trong cơ thể, thanh lọc cơ thể và hoà làm một thể với nàng ấy.
Sau khi được thiên kiếp thanh lọc và Thiên Đạo dung hợp, thân thể Khương Hoài Ưu càng thêm linh thiêng, mỗi tấc da thịt của Khương Hoài Ưu trở nên mềm mịn vô cùng, lộ ra cảm giác mát lạnh như ngọc, thuần khiết hoàn mỹ như ngọc, sáng ngời như ngôi sao, chỉ cần nhấc tay cũng mang đầy dấu vết Thiên Đạo.
Đế Long càng nhìn càng không muốn dời mắt, nàng thậm chí có thể lờ mờ nhìn thấy từng dấu vết trên cơ thể Khương Hoài Ưu, vừa rồi nàng muốn bắt giữ một tia thiên kiếp để nhìn nhưng lại không dám, bây giờ nhìn thấy có Thiên Đạo khắc trong người Khương Hoài Ưu.
Nàng nghĩ nếu không bắt được tia sét, vậy thì nhìn dấu vết Thiên Đạo trong cơ thể Khương Hoài Ưu cũng không tồi nha.
Mây đen dần dần tan đi, oán khí và lệ khí của Ma Cờ trên tay Khương Hoài Ưu đã biến mất rất nhiều, lại có thêm ánh sáng sấm chớp mờ ảo, vẻ đẹp thánh khiết như có như không.
Khương Hoài Ưu thu Ma Cờ, từ nhẫn trữ vật lấy ra một bộ quần áo mặc vào.
Nàng khoanh chân ngồi, nuốt chửng sức mạnh khổng lồ do Thiên Kiếp mang đến, nửa chén trà nhỏ(10-15phút) trôi qua, mây dông trên bầu trời tan biến, thế giới bừng sáng trở lại.
Đế Long thấy Khương Hoài Ưu đang nhìn về phía mình, nhanh chóng cất Ma Quan, mỉm cười nhìn Khương Hoài Ưu.
Khương Hoài Ưu nhìn thấy Đế Long nở một nụ cười ngốc nghếch, Đế Long Thiên Nhãn giữa trán lại mở, nàng trở nên nghi ngờ, bước đến bên cạnh Đế Long, nhìn vào mắt Đế Long, nàng thấy ảnh phản chiếu trong mắt Đế Long là cảnh bản thân mình trần truồng.
Sắc mặt Khương Hoài Ưu lập tức tối sầm, giơ hai tay lên, nắm chặt nắm đấm, tay đấm, chân đá một cái, không một động tác thừa, trực tiếp đá Đế Long đang không phòng bị lùi xa vài chục bước.
Đế Long lập tức bĩu môi, hét lên: "Tại sao ngươi đá ta?"
Khương Hoài Ưu sắc mặt càng đen hơn, lạnh lùng nói: "Ngươi vừa rồi đang xem cái gì?"
"Dấu vết Thiên Đạo trong cơ thể ngươi a, ta không dám bắt lôi kiếp nhìn dấu vết Thiên Đạo, cho nên đành phải mượn dấu vết Thiên Đạo trong cơ thể ngươi xem." Đế Long nói xong, hậm hực nhăn mũi, hừ nói: "Đồ keo kiệt, nhìn một chút cũng không mất miếng thịt nào, không cho xem thì thôi, còn đánh người.
Uổng công ta lo lắng cho ngươi, hộ pháp cho ngươi!"
Hai tay Khương Hoài Ưu nắm chặt rồi lại buông lỏng, nhất thời nói không nên lời.
Ngươi đang nhìn dấu vết Thiên Đạo sao? Nàng rất muốn duỗi ngón tay chọc vào Thiên Nhãn giữa trán Đế Long, nửa tháng cũng không mở được.
Nhưng nghĩ lại, Đế Long đã thoát chết bao nhiêu lần đều là dựa vào con mắt này, cũng chỉ có thể từ bỏ.
Thanh Lam chạy đến bên cạnh Khương Hoài Ưu liếc mắt nhìn Khương Hoài Ưu, tuy rằng không thấy Khương Hoài Ưu thay đổi, nhưng dựa vào tu vi hiện tại của nàng, vẫn có thể liếc mắt một cái kết luận Khương Hoài Ưu đã ở Phân Thần hậu kỳ.
Từ Nguyên Anh hậu kỳ bước đến Phân Thần hậu kỳ, thăng cấp suốt một cái đại cảnh giới! Phải biết rằng, có vô số người khi đến Nguyên Anh, muốn thăng một cảnh giới đều tính bằng đơn vị trăm năm, mà Khương....Trực tiếp một bước vượt qua.
Cho dù tính cả nàng là bẩm sinh nguyên linh thể còn ôm long mạch gặm, cũng phải mất ba năm mới từ Nguyên Anh hậu kỳ đến Phân Thần trung kỳ.
Thanh Lam bực bội kêu lên: "Khương Hoài Ưu, với tốc độ tu hành hiện tại của ngươi, Thiên Kiếp không đánh chết ngươi đó là ông trời không có mắt."
Khương Hoài Ưu cau mày, nàng cảm thấy hiện tại nàng sắp sửa giống Đế Long thành cái động không đáy, 5000 năm trước khi nàng tu hành sức mạnh cần để tăng lên không bằng một phần mười bây giờ.
Sau khi bước vào Nguyên Anh, nàng hấp thu rất nhiều năng lượng tinh hoa —— đầu tiên là bảo vật trong Tiên Phủ, sau đó là cắn nuốt vô số khí huyết người tu ma của Ma Giới, lại thêm một toà Tuý Tiên Lâu cùng vô số tiên bảo và tinh khí xác thịt của mấy trăm người tu tiên, năng lượng to lớn như vậy lại chỉ đủ để nàng từ Nguyên Anh hậu kỳ bước vào Phân Thần sơ kỳ, nàng có thể vọt lên Phân Thần hậu kỳ cũng là nhờ vừa rồi độ kiếp không màng nguy hiểm điên cuồng cắn nuốt năng lượng của Thiên Kiếp.
Thanh Lam thấy mình chỉ mới nói một câu, Khương Hoài Ưu đã nhíu mày, lập tức cũng phun một câu: "Keo kiệt!" Nói một câu liền nhíu mày.
Nàng phất tay áo, nói: "Thật nhàm chán, đi thôi, trở về Yêu tộc đi."
Đế Long lại liếc mắt trông thấy cách đó không xa có một thiếu nữ khoảng chừng 18 19 tuổi, sau lưng thiếu nữ là hai giao long đại yêu đi theo hộ pháp.
Nàng kêu lên: "Thanh Lam, Sở Tịch Nhan đến rồi."
Thanh Lam nghe vậy lỗ tai dựng đứng, tròng mắt đột nhiên co rút lại một chút, cô lo lắng vội vàng nhìn dáo dác bốn phía, liếc mắt một cái đã thấy Sở Tịch Nhan đứng cách đó sáu bảy dặm.
Sở Tịch Nhan chỉ mang theo hai đại yêu đi theo, chen chúc giữa hàng chục nghìn người vốn dĩ rất khó phát hiện, nhưng Thanh Lam chỉ liếc mắt một cái đã thấy được nàng.
Thanh Lam nhanh chóng quay đầu trở lại bên cạnh Đế Long, nói: "Không phải ngươi muốn tiêu diệt Tứ Đại Thiên Vương Ma Giới sao? Ta đi với ngươi!"
Sở Tịch Nhan nhìn thấy Thanh Lam đột nhiên quay đầu lại nhìn mình, nàng biết đã bị Thanh Lam phát hiện, lại nghe được Thanh Lam muốn đi Ma Giới với Đế Long, lập tức cưỡi gió bay đến bên cạnh Thanh Lam, đầu tiên là hành lễ với Đế Long: "Kính chào Nữ Đế", lại hành lễ với Đế Long "Kính chào Chân Long", tầm mắt dừng trên người Thanh Lam, kêu: "Dì, mới vừa nghe nói người của Bích Tiêu Cung âm mưu giết người?" Biết mưu kế của Bích Tiêu Cung đã được Khương Hoài Ưu và Đế Long dọn dẹp, tuy không còn tức giận, nhưng cũng có vài phần không thoải mái.
Thanh Lam cũng không thể nhìn thấy đồ đệ kiêm cháu gái liền quay đầu bỏ chạy? Nàng vừa là dì nhỏ vừa là sư phụ sao phải sợ một đứa cháu gái? Nàng lập tức giống như bất đắc dĩ giang tay, nói: "Cũng không hẳn, nhưng người của Bích Tiêu Cung thật sự là một lũ lưu manh, nhưng chúng là tiểu bối, ta ngại ra tay."
Khương Hoài Ưu lạnh lùng liếc nhìn Thanh Lam, nàng ra tay san bằng Tuý Tiên Lâu, người cũng giết hết, chiếu theo cách nói của Thanh Lam, là Khương Hoài Ưu nàng không biết xấu hổ ra tay với "tiểu bối", hay là Khương Hoài Ưu nàng nhỏ hơn Thanh Lam? Dù Thanh Lam muốn tổng cổ đồ đệ cũng đừng chiếm tiện nghi của nàng nha!
Sở Tịch Nhan hiểu rõ hàm ý trong lời của Thanh Lam chính là: Đồ đệ à, ngươi xem sư phụ của ngươi bị tiểu bối bắt nạt, ta ngại thân phân không tiện ra tay, ngươi dẫn người đi làm gỏi bọn hắn trút giận cho ta, đừng đuổi theo ta nữa, ta còn phải đi Ma Giới chém giết Tứ Đại Thiên Vương với Đế Long! Nàng thờ ơ hỏi: "Dì, người đi đánh Ma Giới Tứ Đại Thiên Vương, nếu Ma Giới tấn công Yêu Tộc lại không có người ở đó, người sẽ làm thế nào? Đêm nay, trời vừa chập tối, đã xảy ra một trận động đất bên ngoài thành Thánh, vết nứt tạo thành một cái vực sâu dài khoảng 200 mét, sâu không thấy đáy, ma khí bốc lên hôi hổi.
Người có muốn trở về nhìn một chút không?"
"Cái gì?" Thanh Lam mở to mắt vì kinh ngạc, lập tức thả Nguyên Thần niệm lực tìm kiếm hướng hang ổ nhà mình, quả nhiên, nhìn thấy một cái vực sâu không đáy cách bên ngoài thành Thánh nhà mình chưa đến ba mươi dặm.
Ba mươi dặm xa, nàng một bước liền tới, này đơn giản....!chính là Ma Giới xé ra một cái hố đặt trước cửa nhà nàng, đây là giết đến trước cửa nhà nàng! Nàng kêu lên: "Sao con không nói sớm hơn?"
Sở Tịch Nhan mím môi, nhẹ giọng đáp: "Người không phải luôn trốn tránh con sao? Con bẩm báo như thế nào được?"
Ma Giới trực tiếp giết đến căn cứ của Yêu Tộc.
Thanh Lam rất rõ ràng lấy sức mạnh hiện tại của Yêu Tộc không cách nào chống lại Ma Giới được, nàng và Tu Tiên Giới có thù truyền kiếp không có khả năng cầu viện Tu Tiên Giới, Tu Tiên Giới cũng sẽ không chi viện cho nàng.
Hỗ trợ bên ngoài duy nhất của nàng là Khương Hoài Ưu, cũng may, bây giờ còn có thêm một con rồng nhỏ.
Nàng quay đầu nhìn Đế Long, nói: "Tiểu Long Nhi, không phải ngươi muốn trừ Tứ Đại Thiên Vương trút giận thay cho Khương Hoài Ưu sao? Bây giờ đã sẵn một cái, không chỉ có thể trừ ma, còn có thể cho ta nợ ngươi một lần.
Ma Tôn về ta, bốn tên Thiên Vương về ngươi, như thế nào?" Cung Thần của nàng trải qua tiên khí thanh tẩy, nàng tin có tiên binh trong tay, đánh Ma Tôn không thành vấn đề.
Khương Hoài Ưu nắm rõ địa hình của Ma Giới như lòng bàn tay, bây giờ nhìn thấy Yêu Tộc đột nhiên có thêm một vực sâu đến từ Ma Giới, nàng không khỏi cảm thấy kỳ quái, nói: "Chúng ta đi xem trước một chút.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...