Đế Lộ
"Không biết mấy vị đến chỗ này của ta có chuyện gì không.
Nếu không có thì ta khuyên mấy người nhanh chóng rời đi thôi.
Nơi này không phải chỗ lành gì và cũng không phải chỗ các ngươi nên tới".
Lão đầu này lạnh nhạt nói.
Lúc này Triệu Viễn lấy ra 10 con âm dương ngư đưa cho lão đầu này.
"Đây là chút thành ý của ta, mong m Dương tiền bối có thể nhận cho".
Lão đầu kia cũng không khách sáo mà cầm lấy âm dương ngư cất đi.
Rồi mỉm cười nhìn về Triệu Viễn.
"Tiểu tử ngươi cũng gọi là biết điều, không biết ngươi là người của thế lực nào"?
Ván bối là là người của Triệu tộc, phục lệnh của trưởng bối đến đây thăm hỏi tiền bối.
Trưởng bối trong tộc có nhờ ván bối chuyển đôi lời cho tiền bối.
Không biết tiền bối có muốn nghe không"?
Nếu lão quỷ ngươi không nghe thì ta cũng sẽ bắt ngươi nghe, trong lòng Triệu Viễn thầm cười lạnh.
"Trước hết hãy chứng minh thân phận của ngươi đã" lão đầu kia không vội không nhạt nói.
Triệu Viễn lấy từ trong túi trữ vật ra một miếng ngọc bài bên trên có viết hai chữ 'Triệu Viễn' rồi nhỏ một giọt máu lên, sau đó miếng ngọc bài đó phát sáng.
Rồi giơ lên cho lão đầu kia nhìn một chút rồi lại cất vào trong túi trữ vật.
Lão đầu kia lại nhìn về mấy người Kiếm Tuyệt Trần.
"Vậy còn mấy người này chắc không phải người của Triệu tộc đi, ta nhớ là chưa gặp họ bao giờ.
Nên tiểu tử ngươi giải thích như nào để ta tin tưởng ngươi là người của Triệu tộc phái tới đây".
Triệu Viễn nhẹ nhàng nói "nếu như tiền bối biết mục đích thật sự của chuyến đi này của ván bối thì chắc sẽ không nghi ngờ về thân phận của ta.
Nhưng nếu tiền bối muốn biết thì ván bối cũng nói ra luôn.
Chuyến đi tới đây đối với Triệu tộc vô cùng trọng đại, nhưng trong Triệu tộc có vô số tai mắt.
Nếu như trực tiếp phái mấy đại nhân vật trong gia tộc tới đây thì sẽ những thế lực khác nghi ngờ nên chỉ phái ra 1 vô danh tiểu tốt không ai để mắt như ván bối và thuê mấy người tới bảo hộ an toàn cho chuyến đi này.
Như vậy sẽ không bị những thế lực khác nghi ngờ mà lại vừa hoàn thành nhiệm vụ lần này của ván bối".
"Nghe tiểu tử ngươi nói vậy ta cũng thấy hợp lý, nên ngươi nói thử mục đích ngươi tới đây xem".
Triệu Viễn cười nói.
"Xin chúc mừng m Dương đạo hữu đã tiến thêm một bước.
Thật không có điều gì mừng hơn chuyện này và vẫn mong quan hệ giữa Triệu tộc và m Dương đạo hữu vẫn có thể giao hảo như trước và mong quan hệ này có thể duy trì như cũ, nếu có thể thì có thể tiến thêm một bước.
Đó chính là những lời mà trưởng bối trong gia tộc muốn ván bối chuyển lại cho tiền bối".
Nghe vậy lão đầu kia cười ha ha.
"Vậy lão phu cũng xin nhận lời chúc này của Triệu tộc rồi.
Còn quan hệ với Triệu tộc thì lão cũng muốn duy trì như cũ.
Về có thể tiến thêm một bước nữa hay không thì còn phải xem Triệu tộc có ý kiến như nào thì lão phu mới xem xét được.
Hiện tại tiểu tử ngươi có thể nói mục đích của chuyến đi này rồi chứ".
Triệu Viễn lúc này trịnh trọng lấy từ trong túi trữ vật ra một miếng lệnh bài màu đen không biết làm từ vật liệu nhưng từ khí tức từ nó phát ra cũng biết đó không phải là vật phàm.
Một mặt có đồ án một ngọn lửa tử sắc nhìn vô cùng sống động, càng nhìn lại càng phát hiện ngọn lửa này là lửa thực chứ không phải là người ta khắc lên đó.
Càng nhìn lại càng bị chìm đắm vào trong đó cho đến khi như cả người bị cuốn vào trong đó rồi bị ngọn lửa trong đó thiêu đốt không còn lại chút cạn gì.
Nếu như ai thấy Triệu Viễn sử dụng Hỗn Độn chi hỏa thì sẽ phát hiện ngọn lửa trên lệnh bài đó có chút tương đồng với Hỗn Độn chi hỏa của Triệu Viễn, khắc chỗ là Hỗn Độn chi hỏa của Triệu có thêm hồng sắc đan xen trong đó mà thôi.
Bên còn lại của lệnh bài có khắc một chữ 'sát' đỏ như máu tươi, sát khí trên đó phát ra như có thể làm linh hồn người ta đông lại.
Chỉ một lệnh bài như vậy vừa lấy ra thì đã làm cho lão đầu kia và Kiếm Tuyệt Trần cùng Kiếm quỷ trên trán đổ mồ hôi lạnh phải khoảng 5 phút sau mới trở lại bình tĩnh được.
Còn Thiên Vương thì như thể rất kích động lại như vô cùng sợ hãi toàn thân run rẩy.
Chỉ nhìn bề ngoài thì người ngoài nghĩ là Thiên Vương bị lệnh bài kia làm sợ đến bộ dáng như này.
Kỳ thực trong lòng Thiên Vương cũng vừa sợ hãi lại vừa kích động.
Đây chính là lần thứ hai hắn gặp được lệnh bài này.
Hắn nhớ năm đó lệnh bài này được đưa tới hai đại nhân vật.
Kết quả là người trong 10 tiểu thế giới toàn bộ bị diệt sạch.
Tính sơ sơ cũng hơn nghìn triệu người bị hai đại nhân vật đó đưa về trời.
Lần này hắn lại thấy một lần nữa thì hắn cũng không biết tư vị của bản thân lúc này là như nào nữa.
"Lần này lại không biết ai bên trong Thiên Ngục nhận lệnh bài này đây.
Lại không biết bao nhiêu người lại gặp họa đây.
Chắc máu chảy thành sông và thây chất đầy núi rồi".
Triệu Viễn thấy Thiên Vương như vậy truyền âm nhắc nhở hắn.
Lúc này Thiên Vương mới bình tĩnh trở lại.
Triệu Viễn đạt lệnh bài xuống bàn rồi nhìn biểu cảm của từng người rồi mới nói.
"Chuyện mà gia tộc muốn nhờ tiền bối giúp đó là đưa lệnh bài này vào trong Thiên Ngục".
Chưa đợi Triệu Viễn nói hết lời thì lão đầu kia đã cắt lời.
"Điều này không thể, nếu ta làm vậy là làm trái quy tắc.
Nên chuyện lần này lão phu không thể giúp Triệu tộc được".
Trong long Triệu Viễn thầm mắng "đúng là cáo già" nhưng bên ngoài vẫn tỏ ra bình tĩnh nói.
"Tuy hiện tại Thiên Ngục đã đóng cửa vào, nếu tiền bối không giúp thì Triệu tộc ta vẫn còn cách có thể đưa ngọc bội này vào, chỉ là bỏ ra đại giới lớn hơn một chút mà thôi.
Chẳng hạn như vài năm trước đó Thiên Ngục không phải cũng có một chút dị biến sao.
Còn quy tắc lập ra là để người khác phá nó nhưng tiền bối vẫn chưa đến bước có thể phá hủy quy tắc của Thiên Ngục do mấy người đó đề ra.
Nhưng tiền bối chỉ cần lách qua một số quy tắc là có thể đưa lệnh bài này vào.
Chỉ cần tiền bối giúp Triệu tộc việc này thì chuyện m Dương thiên lôi Triệu tộc sẽ phái ra người giúp tiền bối một chút.
Không biết tiền bối nghĩ như nào? Nếu như tiền bối đồng ý ván bối sẽ lập tức rời khỏi đây, mà không đồng ý thì ván bối cũng sẽ lập tức rời khỏi đây".
Nghe đến m Dương thiên lôi thì lão đầu kia lại có chút do dự không quyết.
Trong lòng thì đang thầm tính toán.
"Nếu như Triệu tộc nguyện ý giúp ta đoạt m Dương thiên lôi thì có gần 5 thành có thể đoạt được nó.
Nhưng nếu ta làm trái quy tắc của Thiên Ngục thì hậu quả đó cos chút nghiêm trọng.
Tuy nó không ảnh hưởng ta là bao, nhưng Đại Lục này ta sợ là sẽ dung chuyển.
Ai cũng biết Triệu tộc có dã tâm rất lớn, chỉ là không thể hiện ra bên ngoài mà thôi.
Nhưng nếu chỉ cần giúp đưa lệnh bài đó vào bên trong chắc cũng không ảnh hưởng tới đại cục.
Nghĩ tới đây thì lão đầu này cũng ra quyết định.
"Chỉ cần Triệu tộc các ngươi giúp ta đoạt m Dương thiên lôi thì lệnh bài ta sẽ giúp đưa vào bên trong"
Triệu Viễn cười ha ha.
"Chuyện cứ quyết định như vậy đi, lệnh bài này chỉ cần tiền bối giúp đưa vào bên trong thì chuyện m Dương thiên lôi Triệu tộc ta sẽ giúp tiền bối một tay".
Lão đầu kia cũng sảng khoái gật đầu.
"Được, vậy lệnh bài này phải đưa cho ai".
"Không cho bất kỳ ai cả, chỉ cần tiền bối này ném lệnh bài này vào bên trong Thiên Ngục là được.
Còn lại là chuyện của Triệu tộc ta rồi" Triệu Viễn nhẹ giọng trả lời.
Lãi đầu mia nghe vậy cũng cười lên rồi nói.
"Ta còn tưởng đưa tới tay người nào thì còn khó một chút.
Nhưng nếu chỉ đưa vào trong Thiên Ngục mà không cần đưa cho ai thì chuyện này dễ hơn rồi".
Triệu Viễn lúc này đứng lên ôm quyền.
"Chuyện này phiền tiền bối rồi, hiện tại ván bối còn có chuyện nên xin đi trước.
Cáo từ".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...