Đế Lộ
Triệu Viễn mấy người đi gần tới 5 ngôi nhà đó có một lão đầu lôi thôi, quần áo như một phàm nhân từ ngôi nhà chính giữa bước ra.
Vừa loạng choạng bước đi, vừa ho như có thể rời thế gian bất cứ lúc nào.
Triệu Viễn thấy vậy chỉ nở một nụ cười khinh bỉ.
"Cổ lão đầu, nếu ngươi giả bộ trước mặt người khác thì có lẽ họ con tin.
Chứ đừng giả bộ trữ mặt, không có bất kỳ tác dụng nào.
Ta biết không ít về lão đầu ngươi chẳng hạn như có gian tình với vợ của đại ca hay trộm một ít đồ vật của Kiếm thần cung".
Nghe vậy lão đầu kia trong nháy mắt đó đã tới trước mặt Triệu Viễn đánh ra một chưởng.
Nhưng 3 người Kiếm Tuyệt Trần sao lại để một chưởng này đánh vào Triệu Viễn được.
Cùng lúc đó Thiên Vương đứng trước mặt Triệu Viễn đánh ra một quyền để tiếp một chưởng này.
Trong nháy mắt một quyền và một chưởng đụng vào nhau làm không gian xung quanh gợn sóng và vặn vẹo.
Một quyền và một chưởng đụng nhau rồi tách ra, lão đầu kia lùi về sau hơn 10 bước còn Thiên Vương cũng lùi về sau một bước thì bị Triệu Viễn giơ hai tay ra cản lại khiến cho Thiên Vương dừng lại.
Không dừng lại ở đó, Kiếm quỷ và Kiếm Tuyệt Trần từng người huyễn hóa ra một thanh kiếm chém ra.
Hai kiếm hợp nhất lại càng khiến uy lực tăng gấp bội.
Chưa đầy một hô hấp thì một kiếm này chém lên người lão đầu lôi thôi kia.
Làm cho bụi mù bay lên khắp nơi.
Lúc này 4 ngôi nhà khác cũng đi ra 4 người.
Trong đó có hai lão đầu tuổi tầm lục tuần, hai người còn lại là hai thiếu nữ một người tuổi gần 30 và một người cũng hơn 30 một tý.
Một thiếu nữ trong đó che miệng cười nói với 3 người còn lại.
"Chắc là kẻ thù của Cổ lão đầu lại tìm tới của đây mà".
"Đã dám gây họa thì cũng phải chuẩn bị sẵn tinh thần để bị trả thù là vừa.
Và hiện tại nó đã đến với Cổ lão đầu" một lão đầu bình thản nói.
"Chuyện này chắc hẳn rất thú vị đi, đối phương đều là những người không đơn giản chút nào.
Lần này chúng ta mà không giúp Cổ lão đầu như lần trước thì lần này ta sợ Cổ lão đầu khó mà thoát khỏi kiếp này này rồi.
Chúng ta ở đây sống với nhau không ít thời gian nên các ngươi cũng không nỡ đành lòng nhìn kết cục của Cổ lão đầu chứ" thiếu nữ còn lại nhìn về hướng bụi mù đó có chút hả hê.
— QUẢNG CÁO —
Lúc này bụi mù tiêu tán hết, người được gọi là Cồ lão đầu cũng xuất hiện.
Trên miệng còn dính một chút huyết dịch, vai phải bị một kiếm chém chúng nhưng áo chỉ rách và còn lưu lại một vết kiếm mờ trên vai.
Còn lại không có chút tổn hại nào vẫn lôi thôi như lúc đầu.
Cổ lão đầu lau máu trên miệng rồi mở miệng.
"Không hổ danh là thập đại Vương giả một trong Ma dực Thiên Vương.
Thức lực rất mạnh nha nhưng lão phu chưa hề đắc tội qua thập đại Vương giả.
Nên không biết các vị tới đây có chuyện gì không"?
Triệu Viễn tiến lên phía trước cười nói "bọn ta chỉ tình cờ đi dạo vào đây, nhưng không ngờ tính khí của cổ lão đầu ngươi vẫn vậy không có chút thay đổi nào".
Cổ lão đầu hừ lạnh.
Lúc này một lão đầu nhìn bề ngoài có về là người già nhất ở đây mở miệng.
"Nếu đã vậy chi bằng vào nhà ngồi uống ngụm chè rồi từ từ trò chuyện".
Nói rồi liền đi vào ngôi nhà của mình, mấy người Triệu Viễn cũng không khách khí mà theo vào.
Nhìn bên ngoài ngôi nhà có vẻ nhỏ bé nhưng tiến vào bên trong lại vô cùng rộng rãi.
Triệu Viễn cúng cảm thán nói "không ngờ tạo nghệ về không gian của Hách thành chủ đã cao minh tới mức này rồi.
Quả không hổ danh thiên tài kiệt xuất nhất của một thời đại.
Dẫm đạp vô số thiên tài để được cái danh Đệ Nhất thiên tài của một thời đại để rồi hiện tại phải trốn ở một góc như này có đáng hay không"?
Người kia nghe vậy ngạc nhiên một chút rồi thở dài.
— QUẢNG CÁO —
Ai không từng có một thời nhiệt huyết.
Lúc trẻ không sợ bất kỳ thứ gì, cứ làm hết mình, làm những gì mình muốn.
Không sợ trời không sợ đất.
Nghĩ lại thấy bản thân quá ngu xuẩn.
Người ta cứ nghĩ rằng làm việc không trái với đao giết một cách thống khoái như vậy mới có tiến xa hơn trên còn võ đạo.
Còn sợ này, sợ nọ thì sau này có thể tiến bao xa.
Thật quá nực cười, nếu phía sau không có hậu trường hùng mạnh thì đã sớm chết không biết bao nhiêu lần.
Dù ngươi có số mệnh hộ thân hay thiên kiêu chỉ tử ngàn vạn năm không gặp một lần.
Dù có nhảy nhót được bao nhiêu cao, bao nhiêu xa hay gây ra sóng gió động trời thì đã sao chứ.
Trong mắt mấy đại nhân vật đó thì ngươi cũng chỉ trong lòng bàn tay của họ thôi.
Muốn bóp chết ngươi lúc nào thì tùy ý ngoại trừ phía sau ngươi cũng là một đại nhân vật thì còn đỡ.
Nhưng cuối cùng cũng chỉ là một con cờ mà thôi.
Khi biết được những sự thật này lòng ta như muốn sụp đổ, ta quả thực không tin đó là sự thật.
Nhưng về sau bản thân tự trải qua ta mới tin.
Tư vị đó ta không muốn thử thêm một lần nào nữa".
Triệu Viễn lạnh nhạt nói "năm đó ngươi không nghe ta khuyên nên mới mất tất cả.
Giờ còn lại hai bàn tay trắng.
Nhưng như vậy cũng tốt rồi, ít ra vẫn còn mạng sống đến hiện tại".
Thiên Vương đánh giá một chút người gọi là Hách thành chủ một chút rồi nói.
"Ngươi chắc là Hách Liên Trường Không đi".
"Đúng vậy, không ngờ trên đời này còn có người còn nhớ đến tên lão phu" nói xong rồi không khỏi nhìn Thiên Vương nhiều một chút.
"Ngươi và ta thì cũng không khác nhau bao nhiêu.
Hiện tại thực lực ngươi đã có đủ thực lực để tự bảo vệ bản thân, thần tộc đó hiện cũng không dám tới trêu chọc ngươi rồi.
Với thực lực hiện tại ngươi có đủ thực lực để đánh vỡ một chú căn cơ của thần tộc rồi".
Hách Kiên Trường Không cười khổ "vậy thì đã sao chứ, xông vào đó không khác gì là tự mình nộp mạng.
Ta còn sống chưa đủ lâu nên cũng không muốn chết sớm như vậy".
Hách Liên Trường Không vừa nói vừa dùng linh lực của mình đi hái lá chè ở bên ngoài.
Sau đó lấy ra từng cái chén rồi thả mỗi chén một lá.
Rồi đi tới góc bếp lấy cái ấm nước đã được đun sôi rồi lấy về đổ từng chén chè.
Phân cho mỗi người một bát.
"Nhà không có gì để chiêu đãi mọi người nên đành pha cho mỗi người một chén chè vậy".
— QUẢNG CÁO —
Đợi một lúc Triệu Viễn cầm lấy chén chè nhẹ uống một ít.
Triệu Viễn nhắm mắt lại như mê như say.
Nó giúp cho tinh thần sảng khoái như thể đang bay bổng giữa trời mây vậy.
Khó mà dùng lời nói có thể diễn tả được hết.
Rồi Triệu Viễn đặt chén chè xuống nói.
"Không hổ danh là hoàng tuyền thụ, tuy có vị của chè nhưng lại cây chè bình thường không thể so sánh được.
Nếu như ngày nào cũng uống thì không cần tu luyện thì tu vi vẫn có thể tự tăng lên.
Linh lực chứa trong từng lá quả thực quá nhiều đi, tuy một lá linh khí chứa trong đó không bằng một khối linh thạch thượng cấp nhưng lại nhiều hơn linh thạch trung cấp.
Tạo hóa thật quá thần kỳ".
Kiếm quỷ nói "nếu như chỉ cần uống nó mà tu vi có thể tăng cao thì đã không ai chịu trải qua gian khổ tu luyện rồi.
Mọi thứ cũng có cái lợi và cái hại.
Tuy nó rất tốt, nhưng lại không có tác dụng phá vỡ bình cảnh của cảnh giới.
Nếu như không thể đột phá tới cảnh giới cao hơn mà cứ tiếp tục uống thì linh lực tích tụ trong cơ thể quá nhiều thì sẽ bạo thể mà chết thôi".
Triệu Viễn cười đùa nói "ngươi có hứng thú thì có thể nhổ về trồng.
Ta nghĩ ở đây không ai ngăn cản ngươi đâu".
Nghe vậy những người xung quanh đều cười phá lên..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...