Viện trưởng lúc nào cũng rất lo lắng cho Cố Tiện Ngư tính tình trầm lặng sẽ bị bắt nạt.
“Là bạn học con bị thương, con đưa bạn ấy tới bệnh viện.
” Cố Tiện Ngư có một cảm giác gần gũi tự nhiên với viện trưởng.
“Con không bị thương chứ? Hả?” Viện trưởng quan tâm nhìn quanh Cố Tiện Ngư một vòng, không phát hiện chỗ nào không đúng, mới kêu nàng mau đi tắm rửa nghỉ ngơi.
Trong cô nhi viện có rất nhiều trẻ em, Cố Tiện Ngư ở chung một phòng với mấy em gái.
Nàng tắm rửa xong, tay chân nhẹ nhàng trở về phòng, không đánh thức mấy đứa nhỏ khác.
Tiện Ngư không cảm thấy buồn ngủ, liền nằm ở trên giường suy nghĩ chuyện tiếp theo.
Ngày chủ nhật, đám người Thẩm Tinh Vũ, cũng chính là anh trai cùng cha khác mẹ với vai ác sẽ tới gây rối.
Đương nhiên, trước đây lúc vai ác bị đưa đến bệnh viện, chân bị tấn công nhiều lần nên đã bị phế, vai ác cũng không nằm viện, mà là kiên trì trở về nhà, còn lâm bệnh nặng một trận.
Mà bây giờ, Thẩm Lâm Uyên vẫn còn đang lành lặn nằm ở bệnh viện.
Bánh trôi: “Bánh trôi sẽ để mắt tới bọn họ!”
Con đường phản diện hỗ trợ đại nhân.
Cả đêm thương lượng với bánh trôi ở trong đầu, sau nửa đêm thân thể rốt cuộc cũng mệt mỏi, bất tri bất giác ngủ thiếp đi.
Lúc tỉnh lại, trời đã sáng.
Tối hôm qua đã làm quen sơ lược với các dụng cụ vệ sinh.
Hôm nay Cố Tiện Ngư đánh răng xong, ăn sáng xong, lúc đang chuẩn bị đi tới bệnh viện, liền nghe thấy bánh trôi mở miệng: “Đúng rồi, đại nhân, nhớ làm bài tập.
”
Cố Tiện Ngư: “?”
Cõng theo thứ đồ thần kỳ tên là “bài tập” này trên lưng, Cố Tiện Ngư chào hỏi viện trưởng xong, liền ngồi xe buýt đi tới bệnh viện.
Lúc xuống xe, Cố Tiện Ngư cũng không quên mua hai cái bánh bao thịt.
Cũng may là có bánh trôi dẫn đường, bằng không Cố Tiện Ngư phải tìm cả nửa ngày mới có thể tìm được phòng bệnh.
Lúc Cố Tiện Ngư đến, Thẩm Lâm Uyên đã tỉnh, nằm ở trên giường nhìn ra ngoài cửa sổ.
Hôm nay thời tiết không tốt lắm, âm u mờ mịt.
Lá cây bị làn gió oi bức thổi bay mất hai lá, rơi xuống khoảng đất mà thiếu niên nhìn không thấy, đích đến cuối cùng không phải hư thối trên mặt đất, thì cũng bị quét vào thùng rác.
Cũng giống như hắn vậy.
Thối rửa ở trong bóng tối.
Muốn giết tất cả mọi người, để cho bọn họ cũng thối nát cùng với mình.
“Cốc cốc.
”
Tiếng gõ cửa vang lên, một cái đầu nhỏ ló qua cánh cửa đang mở.
Thấy Thẩm Lâm Uyên đã tỉnh dậy, Cố Tiện Ngư lập tức chui vào, “Mình mua bánh bao thịt cho cậu đây!”
Buổi sáng ở cô nhi viện ăn bánh bao thịt, ăn rất ngon!
Hít hà hít hà!
Đưa bánh bao thịt còn nóng hầm hập cho Thẩm Lâm Uyên.
Để tránh việc người Thẩm gia tìm tới mà mình không chạy tới kịp, Cố Tiện Ngư quyết định hôm nay ở trong phòng bệnh làm bài tập!
Dù sao thì phòng bệnh này chỉ có một mình Thẩm Lâm Uyên.
Lấy một cái ghế nhỏ tới ngồi ở mép giường, Cố Tiện Ngư từ trong cặp sách lấy ra một đống bài thi và sách luyện tập.
Căn bản không quan tâm đến ánh mắt của Thẩm Lâm Uyên.
Làm bài tập.
Cái này đối với Cố Tiện Ngư mà nói quả thực là một chuyện vừa xa lạ lại vừa thống khổ.
Ở thần vực, nàng ngay cả sách cũng không đọc được mấy cuốn.
Cộng thêm thành tích của nguyên chủ cũng bình thường, đối với Cố Tiện Ngư mà nói, mấy bài tập này giống như là thiên thư vậy.
Thật vất vả lắm mới nhìn thấy một quyển sách thoạt nhìn rất thú vị, hai mắt Cố Tiện Ngư sáng cả lên.
Sách lý luận cốt lõi (có thể chơi một người) —— kịch bản sát.
Chú thích: Kinh dị, hại não, phát rồ, biến thái, đẫm máu, bạo lực, học lực cấp ba trở xuống thận trọng.
Tiện Ngư hứng thú bừng bừng lật sang trang tiếp theo —— Kỳ thi thống nhất quốc gia xét tuyển vào các trường cao đẳng đại học, toán học (khoa học tự nhiên).
Cố Tiện Ngư: “……”
“?”
-
Phốc kỉ: Tiện Ngư không thò đầu ra ngoài cửa sổ, nàng tuân thủ quy tắc giao thông ha ha!
Lâm Uyên: Ta muốn thối rửa!
Tiện Ngư: Ta vặn đầu ngươi!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...