Đế Hồn Lạc

Diêu Quang tuy rằng miệng nói cay nghiệt, nhưng vẫn cho Dư Tĩnh tĩnh dưỡng ba ngày mới khởi hành xuất phát.

Dư Tĩnh đi thật ra sạch sẽ lưu loát, cũng không lo lắng đồ đạc trong nhà bị trộm, ấn theo lời y nói, nếu loạn phần cương sau nhà thật sự có quỷ, trúc ốc này coi như là quỷ ốc, phỏng chừng không ai có can đảm nhớ thương đồ đạc bên trong, lại nói bất quá cũng là mấy cái nồi niêu chảo chén.

Hắn đến chỗ thôn trưởng thổ dân chỗ dùng một số tiền lớn mua một con ngựa, dùng để lên đường.

Không sai, là một con ngựa, tuy nói không phải phiêu phì thể tráng, lại càng không phải loài ngựa phương bắc cao to, nhưng nó tốt xấu gì cũng là con ngựa! Xem hồng mao xinh đẹp trên cổ kìa, đuôi ngựa mềm mại lại lớn, so với đầu la của Diêu Quang thì mạnh hơn không chỉ một tí tẹo.

Kiểu thư sinh yếu đuối ngồi trên lưng ngựa, trường sam phiêu phiêu, khí chất thanh nhã, ngược lại có thêm mấy phấn quý khí của phú gia công tử. Về phần Diêu Quang, xanh xao vàng vọt mặt rỗ cộng thêm một đầu tóc khô vàng, dắt theo con la đứng bên cạnh như vầy…. hắc! Mười người qua đường nhìn thấy tuyệt đối có chín cho rằng hắn là người hầu của Dư Tĩnh!


Còn lại một người kia? Là người mù.

Diêu Quang tất nhiên là không cam lòng, liền muốn cùng Dư Tĩnh đổi lại.

Dư Tĩnh đánh giá bộ dáng hắn tay chân lèo khéo, có điểm lo lắng: “Ngựa không thể so với la, lức lư lợi hại lắm......”

“Này có cái gì!” Diêu Quang có chút hô hấp không thông, kỳ thật hắn cũng biết chính mình nếu chống đỡ được thì đã không cưỡi một con la.

May mà Dư Tĩnh coi như thoả đáng: “Nếu không ngươi ta cùng cưỡi, để con la chở hành lý, như thế nào?”


“Hảo.” Diêu Quang nhìn chằm chằm vào con ngựa, “Bất quá ta phải cầm cương!”

Dư Tĩnh cũng đáp ứng, kéo hắn lên ngựa, Diêu Quang đắc ý ngồi ở phía trước, nắm lấy dây cương, trên lưng có đồ để dựa vào, không cần cả ngày cứng còng ngồi trên lưng ngựa, thật còn rất thoải mái. Chỉ đáng thương cho Dư Tĩnh tìm ngân lượng mua ngựa, lại thành chỗ tựa lưng, thật sự có đủ oan uổng.

Nhưng mag cúi đầu nhìn xuống, thiếu niên dựa vào so với y thấp hơn nửa cái đầu, như mèo con hiếm khi thu móng vuốt nhu thuận oa trong lòng y, mái tóc khô vàng sờ lên khô ráp tựa như rơm rạ, nhưng mà y lại nhịn không được lén lút vê một dúm, tinh tế vuốt ve.

Diêu Quang bởi vì có thể ngồi trên ngựa mà cao hứng, tự nhiên liền bất chấp để ý tới người phía sau ôm loại tâm tư nào, xoay vòng đầu ngựa, giục ngựa tiến lên.

Phía sau rừng trúc sàn sạt rung động, giữa núi rừng giống như có tiếng thú kêu lưu luyến, rất có ý không đành lòng.

—-Quyển thượng hoàn—-


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui