Màn đêm chậm rãi trôi về chung điểm, khi tia sáng đầu tiên từ phương Đông xuất hiện, cũng là lúc ngày mới bắt đầu.
Nhưng đến tận khi Thái dương leo lên tới đỉnh đầu, Việt mới rời đi Đông Bá Thành. Vừa ra khỏi thành, hắn đã nhảy lên ngựa, lao đi như tên bắn.
Ngay khi hắn vừa rời đi, có ba người xuất hiện nơi cửa thành, một trong ba người chính là trung niên nam tử bị Việt sỉ nhục tối qua, Huyết Thủ.
- Xem ngươi chạy thoát không?
Nhìn theo bóng dáng gã thiếu niên sắp sửa biến mất, liền cười dữ tợn một tiếng, chân đạp mạnh thân hình lập tức lao đi, tốc độ so với liệt mã còn nhanh hơn. Hai người bên cạnh cũng đuổi theo, tốc độ không hề thua kém Huyết Thủ một chút nào.
Việt liếc nhìn về phía sau, phát hiện ra Huyết Thủ không rõ mời từ đến đến hai người, từ khí tức tỏa ra rõ ràng là Linh Phách trung kỳ, kết hợp với tu vi Linh Phách hậu kỳ của Huyết Thủ, đúng là một đội ngũ đi săn lợi hại.
- Chỉ có điều, đôi khi kẻ đi săn, lại trở thành con mồi!
Khóe miệng khẽ nhếch lên, Việt thúc Phi Vân Mã dưới chân đổi hướng lao vao một con đường vắng vẻ. Lúc giết người hắn không thích bị người khác chú ý.
Thời gian dần trôi qua, bốn phía đã không còn người nào, cỏ hoang thì trải rộng trên mặt đất, chúng nó vừa cao lại vừa lớn, ước chừng cũng phải bằng một cánh tay.
Khoảng cách giữa ba người đang lướt trên mặt đất với người ngựa phía trước chỉ còn độ trăm mét, Huyết Thủ cười to:
- Tiểu tử, ta khuyên ngươi hay là đừng chạy trốn nữa, càng giãy giụa vọng tưởng trốn thoát thì kết cục càng thảm hại!
Thế nhưng đáp lại lòng tốt của hắn chỉ là thanh âm ngạo mạn của đối phương từ phía trước truyền tới:
- Ngu xuẩn!
- Con vịt sắp chết còn mạnh mồm!
Huyết Thủ cảm thấy rất tức giận, không ngờ lúc này rồi mà đối phương vẫn ngạo mạn như vậy, dường như không hề coi hắn vào mắt, dường như chính hắn mới là một kẻ không biết trời cao đất rộng vậy.
- Huyết Thủ, lát nữa để hắn nếm mười tám món của lão Sơn ta, xem hắn mạnh mồm đến đâu!
Một trong hai người đi cùng Huyết Thủ lên tiếng đề nghị, lập tức được sự tán thành của đồng bạn.
Khi còn cách nhau khoảng độ chục mét, Việt đột nhiên thúc ngựa rời khỏi tiểu đạo, xông vào bên trong đồng cỏ, dường như muốn lợi dụng đám cỏ dại cao tới vài mét này ngăn trở những kẻ đang truy đuổi.
- Thật ngây thơ!
Thấy đối phương nhanh chóng biến mất trong đồng cỏ cao lớn, Huyết Thủ nở nụ cười lạnh. Biện pháp của đối phương bề ngoài có vẻ như vô cùng đúng đắn, bằng chứng là hiện giờ người ngựa đang chạy trốn đã hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt của ba người bọn hắn.
Nhưng thực tế thì sao, bọn hắn vẫn có thể dựa vào tiếng vó ngựa và sự rung động của đám cỏ để đuổi theo, hơn nữa đuổi càng nhanh vì liệt mã di chuyển trong đồng cỏ dày đặc như vậy khó mà đạt đến tốc độ tối đa. Biện pháp này vô cùng ngớ ngẩn, thể hiện sự non nớt khi hành tẩu giang hồ.
Tiếng vó ngựa càng lúc càng gần, từ trên cao có thể thấy hai điểm rung động trên cánh đồng đang dần hợp lại với nhau, ba người Huyết Thủ rất nhanh thôi đã đuổi tới sát mục tiêu.
- Xem ngươi chạy đi đâu!
Giờ phút này Huyết Thủ lại cảm thấy thoáng cái đã đánh chết đối phương thật không có ý tứ, sự sỉ nhục tối qua cũng nên giải tỏa một chút. Bất quá hắn còn chưa đắc ý được bao lâu thì tóc gáy trên người đã không hiểu sao lại dựng cả lên.
Gặp nguy hiểm!
Trải qua vô số lần huyến chiến, bản năng của Huyết Thủ cảm nhận được một loại nguy cơ, vô ý thức liền tăng cường độ linh lực ở bên ngoài cơ thể lên, đồng thời hãm lại tốc độ, khẽ giật về phía sau! Hết thảy những chuyện này chỉ phát sinh trong nháy mắt.
Hai đồng bạn của Huyết Thủ cũng cảm ứng được nguy hiểm, nhưng phản ứng không nhanh được như vậy, chỉ mới kịp gia tăng linh lực thì hai con tiểu ngư không rõ từ hai bên bụi cỏ đánh tới.
Hai con tiểu ngư phiêu diêu tự tại vô tư lự nhưng chỉ trong khoảnh khắc đã đến trước mặt, mang theo khí thế như hồng thủy đánh tới. Dù đã ngưng tụ linh lực hộ thể nhưng khi bị song ngư đánh trúng, hai gã đồng bạn của Huyết Thủ vẫn đồng loạt phun ra máu tươi, cả người bay ngược về sau.
Nhưng chỉ bay được vào mét thì dừng lại, đúng hơn là bị cưỡng chế dừng lại, bởi công kích của đối phương chặn đứng.
Tiếng la đầy đau đớn vang lên pha lẫn tiếng xương gãy vang như tiếng pháo trúc, Huyết Thủ quay lại nhìn, cảnh tượng đập vào mắt khiến một kẻ hai tay nhuốm máu như hắn cũng cảm thấy lạnh gáy.
Chỉ thấy cách đó vài mét, hai gã đồng bạn của mình hai tay buông thõng, hai chân quệt trên mặt đất, dường như bị ghim trên không trung vậy. Thứ ghim hai gã này chính là hay cánh tay cắm từ sau lưng xuyên qua trước ngực.
Chủ nhân của song thủ, lại chính là con mồi mà Huyết Thủ đang đuổi bắt, lẽ ra phải đang ngồi trên lưng ngựa chạy như điên mới đúng, không ngờ lại ở đây tiến hành tập sát bọn hắn.
- Ngươi...ngươi...
Việt khẽ phát lực, lập tức chấn hai cỗ thi thể bay về phía Huyết Thủ, bộ dáng điềm nhiên nói:
- Quê hương ta có một câu không biết ngươi đã nghe qua chưa, kẻ đi săn và con mồi...đôi khi lại đổi chỗ cho nhau!
Đến lúc này Huyết Thủ đã hiểu ra tất cả, ngay từ đâu hắn đã là con mồi trong mắt đối phương. Cao ngạo buông lời sỉ nhục hắn, chẳng qua là muốn dụ hắn đuổi theo truy sát mà thôi. Dẫn hắn đến đồng cỏ này, đúng muốn lợi dụng đám cỏ cao tới mấy mét để che tầm mắt hắn, nhưng mục đích không phải là chạy trốn, mà muốn tập sát.
Khi con người mải mê với việc gì đó, rất dễ bỏ qua những chi tiết nhỏ. Nếu như bình thường, ba người Huyết Thủ đương nhiên không dễ dàng bị qua mặt tập kích như vậy, nhưng quá cói thường đối phương, lại mải mê nghe ngóng tiếng vó ngựa và sự lay động của đồng cỏ, cuối cùng dẫn đến kết cục này.
Huyết Thủ nhìn chằm chằm gã trẻ tuổi trước mặt, ánh mắt tràn ngập kinh hãi, đối phương rõ ràng chỉ một tiểu tử miệng còn hôi sữa, tại sao lại có thể lão luyện đến như vậy chứ?
Thực tế thì Huyết Thủ đã hiểu sai về kẻ địch, hoàn toàn đang thần thánh hóa đối phương. Kế hoạch của Việt không chi li tính toán được đến mức đó, hắn chỉ đơn giản muốn dẫn dụ Huyết Thủ đến chỗ hoang vắng rồi ra tay mà thôi, đến khi gặp được đồng cỏ này mới nảy ra kế hoạch tập sát.
Việt nhếch miệng cười, bàn tay cầm một cuốn tàn quyển đưa lên, nhìn Huyết Thủ hỏi:
- Ngươi muốn biết vì sao bản thiếu gia ta lại muốn dụ ngươi không? Nếu ta đoán không lầm, nửa cuốn còn lại, chắc ngươi nắm được tung tích đi!
Huyết Thủ hai mắt khẽ rụt lại, đối phương tại sao lại tinh minh đến như vậy chứ? Nhưng hắn cũng không muốn chờ chết, hét lớn:
- Muốn biết, vậy thì xuống âm phủ mà hỏi!
Song thủ của hắn lập tức hóa thành màu đỏ như máu, linh lực không ngừng tỏa ra, chuẩn bị tung ra sát chiêu.
Chân hắn dậm mạnh xuống đất như muốn mượn đà xông tới, thế nhưng ngay khi bàn chân chạm đất, mặt đất đột nhiên nứt ra, một khe hở đen kịt như hình tia chớp kéo dài tới vị trí đối phương, tốc độ nhanh đến mức không kịp phản ứng.
Liền ngay sau đó! Một tiếng nổ vang bạo phát.
Những mảnh đá vụn tựa như ám khí, chiu... chiu... văng khắp nơi, bao trùm một khoảng rộng hơn tám trượng, tại địa điểm nổ tung, ở đó đã thành một cái hố rộng nửa trượng, sau ba thước, thi cốt đều không còn.
- Ha ha ha..., Huyết Thủ Huyết Thủ, cái tên này chỉ để lừa người thôi!
Huyết Thủ cười lớn, đây chính là thủ đoạn của hắn. Nghe tên Huyết Thủ ai chẳng nghĩ hắn sử dụng song thủ, nhưng sát chiêu của hắn lại đến từ dưới mặt đất. Không biết đã bao nhiêu kẻ mạnh hơn phải chết dưới một chiêu này.
Đúng vào lúc hắn đắc ý nhất, tiếng cười đột nhiên khựng lại, từ cổ bỗng nhiên phun ra một đường huyết, bay xa đến mấy mét.
- Ngươi vẫn chưa chết?
Huyết Thủ mỗi câu nói ra, cổ đều tuôn ra một lượng máu lớn, hắn cố gắng cầm máu nhưng không thể, máu huyết không ngừng rút đi như bị hút mất.
Việt xuất hiện trước mặt đối phương, chậm rãi nói:
- Nếu ngươi nói ra tung tích nửa cuốn tàn quyển còn lại, bản thiếu gia sẽ tha cho ngươi một mạng!
- Ngươi nói thật chứ?
- Bản thiếu gia từ ngày đến thế giới này, chưa biết nói dối là gì!
Ném cho đối phương một câu khẳng định, cả người Việt toát ra một luồng hạo nhiên chính khí xông thẳng lên trời xanh.
- Được, ta nói!
⊱♥⊰⊹⊱❃⊰⊹✬⊹⊱❃⊰⊹⊱♥⊰
Ai chưa vote thì bỏ chút thời gian ra vote giùm nhé, ai có điều kiện thì ném kim đậu, nguyệt phiếu... bản tác đều hoan nghênh! Nghèo rớt mùng tơi thì có thể ủng hộ bằng cách còm men bên dưới!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...