Mọi người trong Tô phủ đều ngẩn ngơ nhìn vị Tô nhị tiểu thư từ trên trời rơi xuống này, chỉ duy có Tô Anh là không kìm được, kinh ngạc kêu lên một tiếng chói tai: “Công chúa?”
Tô Thái phó đưa mắt liếc nhìn. Tô Tố vội kéo Tô Anh lại, nở nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời: “Anh Anh, muội lại nói bừa rồi, đây là nhị tỷ của muội.”
Cặp mắt xinh đẹp của Tô Anh mở to hết cỡ, nhìn đăm đăm vào khuôn mặt Lệnh Viên với vẻ không thể tin nổi. Nhưng khi nàng ta định lên tiếng đã nghe Tô phu nhân cười, nói: “Thiếp với hai đứa nhỏ này vừa về, lão gia định để ba mẹ con thiếp đứng ngoài này mãi sao?”
Trong mắt ánh lên những tia sâu thẳm nhưng Tô Thái phó vẫn khẽ nở nụ cười, xoay người lại dặn dò gia đinh mang hành lý của Tô phu nhân vào trong phủ, lại đích thân dìu bà bước đi. Một tay Tô phu nhân vẫn nắm chặt bàn tay Lệnh Viên, không chịu buông dù chỉ một lát.
Đám người trước phủ không ngừng hành lễ với Tô phu nhân. Bà tươi cười hiền hậu với tất cả bọn họ, lần lượt giới thiệu từng người với Lệnh Viên.
Tô Huyên chết đã được hơn mười năm. Năm xưa, vì bệnh tình của Tô phu nhân nghiêm trọng, vẫn luôn cho rằng Tô Huyên chỉ đi lạc mà thôi, để tránh có người nói hớ ra việc Tô Huyên đã chết, Tô Thái phó từng thay thế gần như là hết toàn bộ gia nhân trong phủ, đối với bên ngoài cũng nói là Tô nhị tiểu thư đi lạc. Hiện giờ, trong Tô phủ chẳng còn mấy người biết được việc Tô Huyên đã chết, đến Tô Anh cũng không biết nhưng nhị phu nhân thì có. Sắc mặt nhị phu nhân có chút gượng gạo, đại phu nhân đã quay về, còn mang theo một vị Tô nhị tiểu thư, chẳng lẽ là muốn tranh giành sự sủng ái với bà ta và Anh Anh sao?
Tất cả mọi người đều theo Tô phu nhân và Lệnh Viên đi vào trong phủ. Tô Anh níu lấy ống tay áo Tô Tố, cau mày bất mãn: “Đại tỷ, chuyện này rốt cuộc là sao vậy? Người đó rõ ràng là Công chúa Bắc Hán, tại sao tỷ lại nói cô ta là nhị tỷ của muội?” Tô Anh chẳng hề ưa thích vị công chúa đó, thân là vương phi tương lai mà lại đi quyến rũ Doãn Duật, mới nghĩ đến chuyện này là trong lòng nàng liền cảm thấy rất không thoái mái.
Tô Tố khẽ mỉm cười, giọng nói vẫn dịu dàng, điềm đạm như thường ngày: “Muội đang nói linh tinh gì đấy? Công chúa Bắc Hán đã chết rồi, Hoàng thượng đã công bố chuyện này với toàn thiên hạ, muội quên rồi sao?”
Tô Anh ngẩn người, tất nhiên nàng vẫn còn nhớ rõ tin tức được viết trên bản thông báo kia, đôi hàng lông mày nhíu chặt hơn: “Nhưng cô ta không chết trên chiến trường, tỷ cũng không phải là…”
“Anh Anh!” Tô Tố đưa tay bịt miệng muội muội, thấp giọng nói: “Hoàng thượng nói cô ta chết trên chiến trường, tức là cô ta đã chết trên chiến trường, muội hiểu không?”
Tô Anh hậm hực gạt tay Tô Tố ra, giậm chân nói: “Muội không hiểu đấy!”
Tô Tố khẽ cười, đưa tay gí nhẹ lên trán Tô Anh: “Muội ấy à, ta đã nói muội còn chưa trưởng thành mà. Công chúa gặp bất trắc trên đường về Sùng Kinh, Hoàng thượng có thể nói thật được sao? Nếu làm thế, Hoàng đế Bắc Hán sẽ nghĩ thế nào? Cho nên, việc này chỉ có thể đẩy cho Dạ Lang thôi, bây giờ muội hiểu chưa?”
Tô Anh ngẩn ngơ đứng đó, chợt thấy bóng người mặc bộ đồ gấm sang trọng trước mắt đã đi tới trước cửa phủ, liền vội vã xách váy đuổi theo, nôn nóng hỏi: “Vậy, cô ta thật sự đã chết rồi sao? Vậy…”
Không đúng, không đúng, nếu Công chúa thật sự đã chết rồi, vậy người ở Tô phủ rốt cuộc là ai? Tô Anh dừng bước, ngẩn ngơ đứng đó, đầu óc nhất thời trở nên vô cũng hỗn loạn.
Toàn bộ Tô phủ bắt đầu bận rộn, chẳng ai ngờ được Tô nhị tiểu thư lại trở về vào lúc này, đành vội vã đi dọn dẹp phòng ốc. Lệnh Viên đỡ Tô phu nhân đi nghỉ, mọi người cũng giải tán, đi làm việc của mình. Tô Thái phó chắp tay sau lưng, đứng lặng lẽ dưới mái hiên, không lâu sau liền nghe thấy có tiếng bước chân nhẹ nhàng của nữ tử vọng tới.
“Cha.” Tô Tố mỉm cười gọi ông.
Một làn gió mạnh thổi tới khiến ống tay áo lất phất bay, mái tóc cũng bị thổi rối bời. Tô Thái phó xoay người lại, giấu sự nghi hoặc vào trong đáy mắt: “Vừa rồi ở ngoài cửa, cha nghe thấy Anh Anh gọi cô ta là “Công chúa”, cô ta rốt cuộc là ai?”
Tô Tố nở nụ cười điềm đạm, đưa mắt nhìn về phía phòng chính thất, sau đó mới thấp giọng nói: “Bệnh của mẹ cũng đã khỏi rồi, cô ta là ai thực ra không hề quan trọng. Nếu cha nhìn thấy cảnh bọn họ ở bên nhau, chắc chắn sẽ cảm thấy cô ta chính là Huyên Nhi.”
“Tố Tố…”
“Cha không tin con sao?”
Tô Thái phó hơi cau mày, đưa mắt nhìn cô con gái đang tỏ ra hết sức thành khẩn của mình, cuối cùng khẽ thở dài, nói: “Con làm việc, cha xưa nay luôn rất yên tâm.” Tô Tố thông minh, hiền thục, không đơn thuần, lỗ mãng như Tô Anh, xưa nay nàng làm gì cũng khiến Tô Thái phó yên tâm vô cùng. Lần này, ông không phải không tin con gái chỉ có điều… “Hoàng thượng cho người gửi thư tới, muốn cha về kinh nhậm chức.”
“Vậy sao?” Trên khuôn mặt điềm đạm của Tô Tố rốt cuộc đã lộ vẻ ngẩn ngơ. Chẳng trách lần này cha lại bảo nàng nhất định phải đưa mẹ về, thì ra là phải trở lại Sùng Kinh.
Một bóng dáng lẻ loi đứng trong bóng râm bên dưới hành lang, Lệnh Viên đưa tay bám vào cây cột, chiếc khăn lụa trong tay bị một làn gió thổi tới làm rơi xuống đất. Tô Thái phó đã nhìn thấy nữ tử gầy guộc, tiều tụy đó từ xa, Tô Tố cũng ngoảnh đầu lại, thấy Lệnh Viên đột nhiên lùi về phía sau một bước. Tô Tố vội vàng đi tới, Lệnh Viên liền xoay người muốn chạy nhưng ống tay áo đã bị Tô Tố nhanh tay giữ lại: “Huyên Nhi, muội nghe ta nói…”
“Không ngờ cô lại gạt ta!” Lệnh Viên nhìn Tô Tố ánh mặt căm phẫn, không ngờ nàng lại tin rằng nàng ta sẽ mang tới cho mình một thân phận hoàn toàn mới!
Tô Tố vội vàng giải thích: “Ta không gạt muội, ta cũng giống muội thôi, đến tận bây giờ mới biết cha sắp phải về kinh!”
“Cha sắp về kinh sao?” Phía không xa, giọng nói của Tô Anh vọng đến mang theo sự kinh ngạc và hưng phấn tột cùng. Nàng ta bất chấp tất cả chạy vội tới, níu lấy cánh tay Tô Thái phó hỏi: “Cha, là thật sao? Vậy bọn con thì sao? Bọn con cũng về theo chứ? Như vậy há chẳng phải con có thể gặp lại Quân ca ca ư? Đúng vậy không cha?”
Tô Anh thầm đắc ý, lúc đó còn không cho nàng đi, bây giờ thì ai có thể ngăn nàng lại được?
Tô Thái phó tỏ ra nghiêm túc nói: “Cha không gạt con. Chiến sự ở biên cương còn chưa kết thúc, trong triều lại xảy ra việc Hoàng hậu mưu phản, Khánh Vương cũng bị cấm túc nhiều ngày rồi, Hoàng thượng muốn ta quay về chính là để xử lý việc này.”
Cái gì mà chiến sự, mưu phản, cấm túc, Lệnh Viên đều đã chẳng thể nghe rõ nữa rồi, nàng cứ ngẩn ngơ đứng mãi một chỗ, suy nghĩ về câu nói trước đó của Tô Thái phó. Hôm đó, khi nàng và Doãn Duật chia tay, rõ ràng nàng đã nói trước với y, y hẳn nhiên cũng đã nghe rõ, sao có thể... Khuôn mặt của Dương Ngự thừa trong ký ức lại hiện về, khoảnh khắc đó, tựa như có muôn vàn mũi tên cùng đâm xuyên vào trái tim Lệnh Viên. Nàng cứ mải vui mừng vì tin tức tốt lành mà Dương Ngự thừa mang tới, không ngờ lại quên mất việc quan trọng như vậy! Hồi đó, Bùi Vô Song từng phái Bùi Nghị lẻn vào cung Thịnh Diên định mang nàng đi, ý đồ là để Anh Tịch làm con quỷ chết thay, Dương Ngự thừa cũng hoàn toàn biết rõ, không ngờ nàng lại quên mất tâm tư kín kẽ không có sơ hở của Dương Ngự thừa!
Tô Tố chỉ cảm thấy nữ tử trước mắt run rẩy dữ dội, vô tình chạm vào làn da của nàng ta, cảm giác lạnh như băng. Trong đáy mắt Tô Tố cũng thoáng hiện lên một tia hoang mang: “Sao Hoàng thượng lại muốn cha đi xử lý việc này? Hoàng thượng thật sự tin rằng Hoàng hậu nương nương và Khánh Vương điện hạ mưu phản sao?”
Sắc mặt Tô Thái phó hết sức nặng nề, Tô Anh lại bám lấy ông hỏi han về tình hình của Doãn Duật. Còn Lệnh Viên thì cứ ngẩn ngơ đứng đó, không sao đi được nữa.
Cho nên y mới thất hẹn, cho nên y mới không tới.
Sắc mặt trở nên trắng bệch, Lệnh Viên kinh hãi mở to mắt nhìn đăm đăm vào chiếc khăn lụa rơi trên mặt đất. Thế Huyền và Bắc Hán được bình yên, nàng vốn cho rằng những điều không may đều đã qua rồi, về sau mọi chuyện sẽ thuận lợi, nào ngờ lại xuất hiện tình huống này. Oán hận Dương Ngự thừa sao? Nàng đột nhiên khép mắt lại, hai hàm răng không ngừng va vào nhau lập cập.
Đối với các tin tức mới nhất ở Sùng Kinh, Tô Thái phó cũng chỉ biết sơ sơ, tình hình cụ thể tất nhiên phải về kinh mới biết.
“Cha, vậy chúng ta mau đi Sùng Kinh thôi, ngày mai đi luôn! À không, hôm nay đi luôn!” Tô Anh xưa nay luôn nóng nảy, bộp chộp, nghe nói Doãn Duật xảy ra chuyện, nàng ta không sao kìm nén nổi.
“Đừng làm ồn!” Tô Thái phó khẽ mắng một tiếng, giọng nói hết sức cứng rắn, lạnh lùng.
Tô Anh giật nẩy mình sợ hãi. Lớn đến từng này tuổi, vì là con gái út trong nhà nên nàng ta chưa từng bị cha mắng bao giờ. Tô Tố cũng không khỏi cảm thấy ngạc nhiên, lâu sau mới thấp giọng nói: “Cha không muốn về kinh tham dự vào việc triều chính sao?”
Lệnh Viên tuy khó lòng kiềm chế được nỗi đau thương nhưng ý đồ của Tô Thái phó nàng cũng đã nhìn thấu, chỉ là không có thân phận như Tô Tố để nói ra mà thôi.
Thần sắc Tô Thái phó đã phần nào dịu lại, rồi ông thở dài nói: “Vậy thì có thể làm gì được chứ, dù có kéo dài cũng chẳng được mấy ngày.” Thánh chỉ của Hoàng thượng đã ban xuống, ông không đi chính là kháng chỉ.
Kéo dài đến ngày thứ ba, bọn họ nghe được tin tức từ biên cương truyền về. Đại quân Nam Việt đánh lui quân man di Dạ Lang ba mươi dặm về phía tây, quân man di chủ động rút lui, không có lòng ham chiến. Liên quân Việt - Hán không hề thừa thắng truy kích, nghe nói đại quân Bắc Hán đã rút về trong ngày, nhanh chóng trở lại địa giới Bắc Hán.
Lúc này, Tô Thái phó hạ lệnh cho toàn bộ Tô phủ khởi hành trở lại Sùng Kinh.
Lệnh Viên và Tô phu nhân ngồi cùng một chiếc xe ngựa, phía bên ngoài, bóng người không ngừng qua lại. Trong lòng Lệnh Viên hiểu rõ, nàng đi Sùng Kinh lần này thực sự không thích hợp nhưng vì Doãn Duật, nàng không thể không đi. Tô phu nhân nắm chặt tay nàng, hỏi với giọng âu lo: “Con sao vậy? Mẹ thấy mấy ngày nay sắc mặt của con không được tốt lắm, bị ốm à?” Vừa nói bà vừa định áp mu bàn tay lên trán Lệnh Viên để kiểm tra. Lệnh Viên nhẹ nhàng tránh né, miễn cưỡng lắc đầu, đáp: “Con không sao, chỉ hơi mệt thôi.”
Tô phu nhân thở phào một hơi, đưa tay kéo nàng lại, để nàng gối đầu lên đùi mình: “Mệt rồi thì ngủ một chút đi, mẹ sẽ ở bên con. Mẹ biết, con vừa về nhà đã phải dọn cái này, dọn cái kia, nhất định là thấy không quen. Nhưng có mẹ ở đây, con không phải sợ gì hết.”
Lệnh Viên không hề sợ hãi, chỉ cảm thấy bi ai. Kết quả tệ nhất chẳng qua là cái chết, nàng chỉ cảm thất nuối tiếc khi bản thân luôn bỏ lỡ cơ hội được ở bên Doãn Duật trong cuộc đời này.
Tô Anh ngồi trên xe ngựa, nôn nóng đến phát khóc. Trước đó, khi biết chuyện của Doãn Duật, nàng ta đã khóc một lần, bây giờ thật sự đi Sùng Kinh, nàng ta lại căng thẳng quá. Tô Tố cầm khăn tay nhẹ nhàng lau nước mắt cho muội muội, thở dài nói: “Khóc cái gì, dù sao cũng chỉ mất mấy ngày là tới kinh thành thôi.”
Tô Anh buồn bực đưa tay gạt nước mắt, chăm chú nhìn Tô Tố hỏi: “Đại tỷ, tại sao đại tỷ có thể kìm nén được như vậy, còn muội thì luôn không thể?”
Tô Tố khẽ cười nói: “Nha đầu ngốc, muội lại nói linh tinh cái gì thế?”
“Tỷ đừng cho rằng muội ngốc nghếch nên cái gì cũng không biết. Khánh Vương điện hạ bị cấm túc đã nhiều ngày, tỷ thật sự không lo lắng sao?” Tô Anh vừa nói vừa hậm hực trừng mắt nhìn tỷ tỷ một cái.
Tô Tố cúi đầu xuống một lát sau mới nói: “Khánh Vương điện hạ là bậc anh tài tuấn kiệt, đâu cần đến ta lo lắng giùm.”
Tô Anh dứt khoát lớn tiếng hỏi: “Vậy tỷ nói xem, Dận Vương điện hạ có phải do y hại chết không? Y có thật sự cùng Hoàng hậu nương nương làm phản không?”
“Đừng nói bừa!” Tô Tố khẽ quát.
Tô Anh không hề sợ hãi, chỉ lẩm bẩm nói: “Lần này cha về kinh là để thẩm vấn y đấy…”
Tô Tố không nói gì, chỉ đưa tay lên vén tấm rèm xe ngựa lên. Một làn gió lạnh thổi vào, trên khuôn mặt Tô Tố thoáng qua một nét bất an hiếm khi xuất hiện.
Bánh xe lộc cộc lăn đi. Giữa bầu không khí thoáng đãng, thỉnh thoảng lại nghe thấy có tiếng người trò chuyện nhẹ nhàng.
Rời khỏi Sùng Kinh đã nhiều ngày, Doãn Duật và Anh Tịch ngựa không dừng vó đi về hướng Liêu Châu, trên đường đã chạy đến chết mất hai con ngựa, phải thay phu xe ba lần. Trên khuôn mặt Anh Tịch tràn đầy vẻ căng thẳng, thị lo cho Công chúa, cũng lo cho Thế tử, trong lòng cảm thấy mình sắp phát điên.
“Cậu không nghỉ ngơi sao?” Thị cau mày nhìn nam tử sắc mặt tiều tụy phía đối diện.
Doãn Duật khẽ lắc đầu, đáp: “Không ngủ được, chi bằng không ngủ. Ta vừa nhắm mắt, liền nhìn thấy Kiều Nhi, trong lòng luôn cảm thấy nàng không còn ở Liêu Châu nữa, mà đã đi rồi…”
“Cậu nói linh tinh!” Anh Tịch hậm hực thốt lên. “Tiểu thư nói đợi cậu thì nhất định sẽ đợi cậu, cho dù cậu có nuốt lời, tiểu thư cũng sẽ không nuốt lời đâu!” Rời khỏi Sùng Kinh, thị đã thay đổi cách xưng hô một cách rất tự nhiên. Thị rất sợ đi tới Liêu Châu rồi vẫn không tìm được Công chúa, rất sợ Công chúa ở một mình bên ngoài thật sự đã xảy ra chuyện gì.
Doãn Duật chống tay định đứng dậy. Anh Tịch đưa tay ấn y xuống. “Cậu đừng có cử động bừa bãi! Đến khi gặp mặt, tiểu thư nhìn thấy tôi không hầu hạ cậu chu đáo, sẽ mắng tôi đấy!”
Từ khi rời khỏi Sùng Kinh, Anh Tịch nói chuyện với y đã chẳng còn chút tôn ti, lễ nghĩa nào. Đây tất nhiên cũng là do Lệnh Viên thường ngày nuông chiều mà ra.
Doãn Duật nói với giọng bất lực: “Ta chỉ muốn biết chúng ta đã đi đến đâu rồi thôi.”
Anh Tịch bất giác nhíu chặt lông mày: “Trong thời gian một tuần hương mà cậu đã hỏi nhiều lần rồi, tôi đâu có biết đường sá ở Nam Việt!” Trong lòng đang nôn nóng, thị nói năng lại càng chẳng có chút chừng mực nào.
Doãn Duật lắc đầu nói: “Chắc không còn xa nữa đâu.”
Cách tấm rèm xe, từ bên ngoài vọng vào giọng nói của gã phu xe: “Nơi này quả thực không còn cách Liêu Châu xa lắm đâu, đi thêm chừng một canh giờ nữa là tới!”
“Thật vậy sao?” Anh Tịch vén rèm xe lên, thò đầu ra ngoài hỏi: “Vậy, có thể cho xe đi nhanh thêm chút nữa được không?”
Nghe thị hỏi vậy, gã phu xe không khỏi bật cười, sau đó bèn đáp: “Vị cô nương này, con ngựa của chúng ta bây giờ đã là tuấn mã hạng nhất rồi, muốn đi nhanh nữa chắc cô phải bay thôi.”
Bay? Anh Tịch thật sự mong rằng mình có thể mọc ra đôi cánh để trực tiếp đi tìm Công chúa.
Đến rồi, đến rồi!
Ngay từ xa đã nhìn thấy cổng thành Liêu Châu, Doãn Duật chợt thấy Anh Tịch bò tới bên cửa sổ nhìn cái gì đó, không kìm được, hỏi: “Nhìn gì vậy?”
Anh Tịch ngoảnh đầu lại, buông rèm của sổ xuống, lắc đầu nói: “Không có gì, chỉ là nhìn thấy một đoàn người rất dài.” Bọn họ đi từ Sùng Kinh đến đây, trên đường chưa từng nhìn thấy đoàn xe cộ nào đông người như vậy, ngay đến người của tiêu cục cũng chẳng nhiều như vậy.
Doãn Duật không trả lời, chỉ bảo phu xe đi nhanh lên một chút.
Bọn họ đi tới khách điếm lớn nhất trong thành, hỏi thăm chưởng quỹ thì được biết quả thực từng có nữ tử như lời kể của Doãn Duật đến đây ở trọ nhưng đã rời đi nhiều ngày trước rồi.
“Đi đâu?” Anh Tịch kích động đến mức giọng nói cũng chói tai hơn.
Chưởng quỹ suy nghĩ một chút rồi đáp: “Điều này thì ta không biết. Ta chỉ nhớ hôm đó hình như là người của Tô phủ đến đây trả phòng giúp cô ấy.”
Anh Tịch ngẩn người: “Tô phủ? Tô phủ nào cơ?”
Thị vừa dứt lời, nam tử bên cạnh đã nhanh chóng xoay người, chạy thẳng ra ngoài.
Quản gia của Tô phủ tại Liêu Châu nói, Tô phu nhân và hai vị tiểu thư đã tới Tô phủ ở Khâm Châu rồi.
Sắc mặt Doãn Duật trở nên tái xanh, không ngờ quản gia lại nói đến Tô nhị tiểu thư. Theo y được biết, Tô nhị tiểu thư đã mất tích nhiều năm, sao đang yên đang lành lại quay về như vậy?
“Đi Khâm Châu!” Doãn Duật trầm giọng nói.
Anh Tịch không kịp hỏi han. Đến khi xe ngựa ra đến ngoài thành, đi được mấy dặm đường, Doãn Duật đột nhiên lại thay đổi chủ ý: “Đuổi theo đoàn người vừa rồi!”
Lúc này Anh Tịch không kìm được nữa, cất tiếng hỏi: “Tại sao? Không phải bây giờ sẽ đi Khâm Châu sao? Tiểu thư có lẽ đã ở Khâm Châu rồi!”
Doãn Duật lẩm bẩm nói: “Ta quên mất Hoàng thượng đã hạ chỉ triệu sư phụ về kinh…” Ngoài nhà họ Tô đang trên đường dọn về Sùng Kinh ra, lúc này còn có đoàn xe cộ nhà ai có thể tạo ra thanh thế rầm rộ như vậy? Vừa rồi khi nghe Anh Tịch nhắc đến, không ngờ y lại hoàn toàn chẳng hề suy nghĩ đến điều này!
Xe ngựa đã đi theo hướng ngược lại. Anh Tịch chẳng hiểu ra sao: “Cái gì mà sư phụ? Cậu nói rõ với tôi đi! Còn nhà họ Tô kia rốt cuộc là thế nào?”
Gối đầu trên đùi Tô phu nhân rất mềm mại và ấm áp nhưng Lệnh Viên không sao ngủ nổi.
Trong cơn mơ màng, dường như nàng nghe thấy có tiếng vó ngựa nặng nề vọng lại, còn xen lẫn với tiếng bánh xe lộc cộc. Xe ngựa bất ngờ dừng lại, phía đằng xa chợt vang lên một tiếng “sư phụ”. Lệnh Viên không khỏi ngẩn người, vội vàng mở bừng mắt, ngồi bật dậy…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...