Cố Liên Di cũng nhíu mày: "Mặc dù Tử Tà Môn có thù tất báo nhưng cũng không phải là người lạm sát kẻ vô tội, trừ phi là trêu chọc phải hắn, nếu không tất nhiên sẽ không ra tay, từ trước đến giờ bọn họ theo tôn chỉ người không phạm ta, ta không phạm người, chuyện này có thể các vị tìm nhầm đối tượng."
Mộc Vân Thiên nhìn Cố Liên Di thêm vài lần, giang hồ khó còn có người như vậy.
"Cố công tử còn trẻ không biết bí mật trong đó, lấy chuyện Kim Vinh tiêu cục nói chuyện lần này, không biết đắc tội phu nhân Môn chủ Tử Tà Môn Bách Tử Tà như thế nào (nơi này chỉ Bách Phi Thần, sau này Bách Tử Tà chính là Bách Phi Thần) liền sai người nhổ cỏ tận gốc Kim Vinh tiêu cục, nói ít cũng mười mấy phân cục của người ta phải có trăm ngàn người, chỉ trong một đêm trở thành bụi đất, làm sao không liên quan đến hắn!" Chưởng môn phái Thành Sơn cũng cho rằng chuyện này chính là Tử Tà Môn làm. Sự thực bọn họ tự biết không tìm được dấu vết nào, gần đây danh tiếng Tử Tà Môn hưng thịnh nên đứng mũi chịu sào sự kiện này.
"Hằng trăm ngàn người?" Mộc Vân Thiên chê cười. Rất khinh thường nói: "Giang hồ vốn là cá lớn nuốt cá bé, diệt cỏ không tận gốc quay đầu lại phiền toái vẫn là mình, giống như Tông chủ Kiếm Tông đã chết. Người khác cũng khi dễ trên đầu phu nhân Môn chủ Tử Tà Môn, có thể không bị diệt cả nhà sao, nếu là Thành bang chủ, tất nhiên cũng làm như vậy thôi. Bách Tử Tà vì mình phu nhân ra mặt có gì không thể, là vi phạm đạo nghĩa giang hồ. Cố công tử cũng nói, người ta từ trước đến giờ phải không gây phiền toái, chỉ là lúc có phiền toái giải quyết một lần mà thôi, Thành bang chủ có ý kiến, không ngại tự mình đi tìm Bách Tử Tà nói chuyện một chút, tội gì kéo mọi người cùng ngươi đắc tội với người."
Thành Vinh bị Mộc Vân Thiên nói á khẩu không trả lời được, há hốc mồm sửng sốt không có lời nào phản bác.
"Cung mỗ cũng tin tưởng chuyện này không phải do Tử Tà Môn làm, các vị có còn những chứng cớ khác hay không, ví dụ như hung thủ sử dụng vũ khí gì, vết thương trên người của người chết." Cung Tuyệt Thành gặp qua Bách Phi Thần, hắn tin tưởng ánh mắt của mình, dĩ nhiên, khi hắn biết sau khi Bách Phi Thần thối vị Thần đế, càng thêm tin người có thể thống trị Bách vương triều như thế, tại sao có thể là hạng người lòng dạ nhỏ mọn lạm sát kẻ vô tội!
"Tất cả người chết đều bị lợi khí gây thương tích, một đao trí mạng, máu chảy khô đến chết. Ta chỉ có thể nói, ta vẫn nghi ngờ Tử Tà Môn.
Thứ nhất, không có tổ chức nào có hình dạng đội ngũ giết người tinh nhuệ, ít ngày trước Tử Tà Môn bại lộ một lần. Thứ hai, người của Kim Vinh tiêu cục đều bị lợi khí gây thương tích. Thứ ba, nghe nói đã điều tra ra nguyên nhân cái chết của Tông chủ Kiếm Tông, vào ngày đó, những người chết đi dường như đều có lỗi với Môn chủ Tử Tà Môn và phu nhân của hắn. Thứ tư, Đạo Tông Tông chủ Khấu Bán Hùng vẫn ra tay với Bách Tử Tà, cho nên Đao tông bị diệt môn, mà những người khác chỉ giết vài người ở đây. Không sai, bây giờ bọn họ còn ở tại Phủ Thành Chủ." Lời nói của Lý Vẫn ít có gợn sóng, chỉ đang lẳng lặng trình bày quan điểm của mình.
Cung Tuyệt Thành cau mày, trong chuyện này hắn có mặt, Mộc Vân Thiên cũng nhìn rõ ràng, Tử Tà Môn tuyệt đối không phải là người bởi vì loại chuyện nhỏ sẽ Đại Sát Tứ Phương.
"Hừ! Cái gọi là danh môn chính phái không hơn gì cái này!" Mộc Vân Thiên khinh thường.
"Từ trước đến giờ Tử Tà Môn giết người không che giấu, chính là diệt Kim Vinh tiêu cục cũng không e dè, ngươi cho rằng hắn giống như các ngươi, bình thường giết người còn lung tung chối bỏ, liều chết không nhận sao? ! Muốn nói chuyện thì lấy ra bằng chứng cụ thể, xác thực giang hồ cá lớn nuốt cá bé không nói đạo lý, nếu các ngươi quần công cũng không ai có biện pháp, chỉ là hi vọng các ngươi tùy thời chuẩn bị dâng mạng đi, Kim Vinh tiêu cục phân bố như thế cũng chỉ trong một đêm cũng có thể bị tiêu diệt hoàn toàn đừng nói các ngươi, lúc vu oan người khác, tốt nhất nghĩ kỹ xem mình có bao nhiêu cân lượng, được không bù mất có thể sẽ không tốt."
Mộc Vân Thiên cũng không biết tại sao mình bảo vệ Tử Tà Môn như vậy, chẳng lẽ nguyên nhân bởi vì Đại Nhi? Mộc Vân Thiên cố chấp qui kết tất cả đều vì Đại Nhi, thủy chung không chịu thừa nhận mình đã coi tình địch là bằng hữu, một người bạn duy nhất.
Lý Vẫn bị giọng điệu hăm dọa của Mộc Vân Thiên làm cho kinh hãi, Thiên cung và Tử Tà Môn có giao tình như thế từ lúc nào, để cho Thiếu Cung Chủ Thiên cung nói chuyện cho hắn như thế? !
"Thiên cung ta chỉ nhận chứng cớ, Bách Tử Tà phẩm hạnh như thế nào tin tưởng trong lòng Cung Thành chủ tự có trình bày và phân tích, vãn bối cũng không ở lâu nữa, cáo từ." Mộc Vân Thiên đứng dậy cũng không nhìn mọi người một cái, nhẹ nhàng đi khỏi, chỉ chừa cho mọi người một bóng lưng áo trắng nhẹ nhàng. lâu chủ Vô Ảnh Lâu Thiên Ảnh nâng mí mắt liếc nhìn bóng lưng Mộc Vân Thiên đi khỏi, nụ cười tà mị ở khóe miệng càng lan rộng.
Mộc Vân Thiên đi nhưng quay lại thấy chỗ ngồi vốn chuẩn bị cho mình đã bị Cung Bắc Thiếu chiếm đoạt, không khỏi hít sâu một hơi. Lặng lẽ đứng ở sau lưng Cung Bắc Thiếu.
Đã bao lâu rồi hắn không có tức giận như vậy rồi hả? Thật lâu. . . Không nhớ rõ. . . . . . Nhìn Cung Bắc Thiếu chơi cờ rối loạn, Mộc Vân Thiên phiền não nhíu mày, mím môi xoay người đi khỏi, hiện tại hắn có một số việc cần sắp xếp một chút, muốn tìm một địa phương an tĩnh.
Bách Phi Thần ngẩng đầu như có điều suy nghĩ nhìn phương hướng Mộc Vân Thiên rời khỏi, thật lâu chưa hoàn hồn.
"Này, tới phiên ngươi." Cung Bắc Thiếu vò đầu bứt tai thật vất vả bỏ xuống một con cờ, liền thúc giục Bách Phi Thần đánh cờ. Cung Bắc Thiếu sống phóng túng cái gì cũng biết, trừ những đồ chơi được gọi là tu thân dưỡng tính, tỷ như: cờ vây.
"Đánh cờ với ngươi thật là vũ nhục thông minh của ta, tự mình tìm Tiểu Thảo chơi đi." Nếu nói mới vừa rồi Bách Phi Thần còn có ý định cùng chơi hắn, bây giờ cũng không có một chút hăng hái, hắn thấy Mộc Vân Thiên không quá bình thường liền đoán chừng là đám người kia lại phát ra chiêu số gì rồi, hắn muốn đi tìm Đại Nhi tham thảo vấn đề liên quan đến Mộc Vân Thiên.
"Ngươi cho rằng ta nguyện ý đánh cờ với ngươi sao, Tiểu Thảo không phải bị tiểu sư muội phái đi ra ngoài sao. . . . . ." Là ảo giác sao, Cung Bắc Thiếu nói lời này tại sao buồn bã như thế?
"Vậy ngươi đi tìm cha của ngươi đi, nếu không đi tìm mẫu thân của ngươi, nghe nói Giản chủ Thủy Giản đã tới, là tiểu cô cô của ngươi chứ, ngươi không đi nhìn người ta một chút?" Bách Phi Thần tùy tiện nói qua loa mấy câu, xoay người đi trở về, hiện tại Đại Nhi vẫn còn ngủ, đoán chừng ở trong phòng đấy.
Cung Bắc Thiếu nghe được mấy chữ Giản chủ Thủy Giản, thiếu chút nữa trực tiếp từ trên ghế tròn té xuống. Tin tức này của Bách Phi Thần cũng quá linh thông đi, tiểu cô cô của ta tới, hắn cũng biết? Không được, không được, hay là ẩn núp tốt hơn, bà cô nãi nãi kia không chọc nổi, hung hãn muốn chết, đánh vẫn không đánh lại, trốn cũng không trốn thoát, không thu thập nàng tốt, cha của mình sẽ tìm mình gây phiền toái. Thảo Diệp nên trở về rồi, hay là đi ra ngoài đón thôi. Nghĩ xong liền bôi dầu bàn chân bỏ chạy.
Phủ Thành Chủ cách phía tây không xa, nơi đó thiên nhiên trong lành, Minh Nguyệt Hồ ở trong ánh nắng chiếu rọi xuống càng lộ ra trong suốt.
Mộc Vân Thiên mặc toàn thân áo trắng, lẳng lặng nằm ở bên hồ hưởng thụ ấm áp nhìn trời, con ngươi trong suốt dính vào một tầng mê man hiếm thấy, tay phải tùy ý khoác lên trên trán. Gió nhẹ thổi qua, tà áo nhộn nhạo bay lên theo gió, Mộc Vân Thiên nhắm mắt lại nghe âm thanh gió nhẹ thổi lá cây. Trên mặt lạnh nhạt thu lại nụ cười kiểu chiêu bài ngày thường, có thêm mấy phần lạnh lùng.
Mình và Đại Nhi gặp nhau, mình đối với Đại Nhi vừa gặp đã yêu. . . . . . Giống như thật sự là một cuộc âm mưu đấy. Thần Binh Thành xảy ra hai chuyện trước sau cũng dính dáng đến Tử Tà Môn, thật chỉ là giá họa đơn giản như vậy sao? Vậy tại sao muốn tìm ở Thần Binh Thành?
Hắn cảm giác có một cái lưới lớn đang từ từ tiến tới gần bọn họ, sẽ chờ thời cơ chín muồi một lưới bắt hết.
Chợt trong đầu thoáng qua một bóng dáng, trong lòng càng thêm phiền não. Có một số việc hắn không nguyện ý suy nghĩ nhiều. Chỉ sợ kết quả không phải hắn có thể thừa nhận được.
Bỗng nhiên có cảm giác trong không khí rối loạn, chợt mở mắt lại nhìn trên đỉnh đầu của mình, vốn không có một bóng người, một Hồng Y thiếu niên nằm trên cây.
Nhìn tuổi cũng chỉ hai mươi mà thôi, có chút gầy gò, trên mặt hơi lộ ra tái nhợt, lông mi như cây quạt lông che lại cặp mắt vô cùng linh động, cánh môi màu hồng nhạt khiến gương mặt nhìn như có chút bệnh hoạn, giống như tờ giấy trắng trong suốt, nhẹ nhàng đâm một cái sẽ rách nát.
Miệng nâng lên nụ cười tà mị như có như không ngược lại tăng thêm mấy phần nhân khí, không giống khuôn mặt như gốm sứ, không thành thật.
Mộc Vân Thiên nhìn chằm chằm khuôn mặt gần như trong suốt mặt ước chừng mười giây, sau đó bình tĩnh liễm rũ mí mắt nhắm mắt lại một lần nữa.
Hồng Y thiếu niên này chính là Vô Ảnh Lâu lâu chủ, Thiên Ảnh, chú ý tới Mộc Vân Thiên không nhìn mình chăm chú mới mở mắt. Nhưng cũng không có nhìn hắn, chỉ nhìn chằm chằm vào ánh mặt trời phía trên xuyên qua khe hở, hai người một trên một dưới, một mở mắt to, một nhắm hai mắt, cứ như vậy ngây người hai canh giờ. Cuối cùng vẫn là Thiên Ảnh không nhẫn nại được, cánh tay chống cây khô nhảy xuống, trong nháy mắt cởi hồng sam trên người ra, một cước giẫm lên sân cỏ bên dưới, lúc uốn người nhảy lên cũng không quay đầu lại đi khỏi. Chỉ để lại một màu đỏ rêu rao, sau giữa trưa ánh mặt trời càng phát ra chói mắt.
Dưới tàng cây, Mộc Vân Thiên chậm rãi mở mắt, trong hơi thở quanh quẩn nhàn nhạt mùi hoa mộc hương trên người Hồng Y, trong đầu nhanh chóng thoáng qua một chút hình ảnh không nắm bắt được. Nhưng vừa nhắm mắt lại, an tâm ngủ.
Về có phải do Tử Tà Môn làm chuyện này hay không, bởi vì nguyên nhân gì tạm thời gác lại, không nói, các nhân sĩ võ lâm trước hết ở Phủ Thành Chủ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...