Đại Nhi và Bách Phi Thần ở chung một phòng mọi người đều biết rồi, hơn nữa người ta là phu thê hợp pháp, đã bái thiên địa tự nhiên không có gì không thể, chỉ là tại sao Mộc Vân Thiên chiếm gian phòng vốn là của Bách Phi Thần? Chẳng lẽ hắn không sợ nửa đêm nghe lén mình khó chịu, hơn nữa giống như vách tường không có chân có thể nghe.
Trong đầu Cung Bắc Thiếu suy nghĩ miên man.
". . . . . ." Ôn Ngọc nâng mí mắt nhìn con hai một chút, sau đó trực tiếp rút ra con vương đè chết. Lặng lẽ bị mất ba mang một.
"Rốt cuộc Thảo Diệp đi nơi nào, ta phải nhanh tìm hắn, ngày mai không thấy người ta sẽ phải dùng thủ đoạn phi thường rồi. Qua." Giọng nói Đại Nhi u ám khác thường. Tin tưởng Cung Bắc Thiếu có thể nghe rõ ý nàng nói gì.
". . . . . . Ta giúp ngươi tìm hắn một chút. Đại. Ta nói này Tiểu Tam, ngươi có thể đừng chống đối với ta hay không." Mỗi lần mình ra cái gì, hắn luôn trực tiếp đè chết, có muốn cho người ta sống hay không.
". . . . . ." Ôn Ngọc không đáp, mí mắt cũng không giơ lên một cái, trực tiếp ném ra bốn con Nổ, sau đó tiện tay rút con Mười.
"Nhị Sư Huynh, tốt nhất ngươi cầu nguyện tối nay có thể tìm thấy hắn. Một." Vẻ mặt Đại Nhi hài hước nhìn Cung Bắc Thiếu ý vị không rõ.
"Tiểu sư muội cứ yên tâm đi, ta hy sinh nhan sắc cũng phải quyến rũ hắn ra. Nổ. Tiểu Tam, ngươi có bản lãnh thì theo." Hiển nhiên Cung Bắc Thiếu đã bị Ôn Ngọc dồn ép, trong tay còn có một con bài hộ mệnh cũng phát ra.
". . . . . ." Lúc này Ôn Ngọc mới ngẩng đầu lên, mặc dù vẫn lạnh lùng nhưng nụ cười trong ánh mắt kia rõ ràng cho thấy một âm mưu được thực hiện. Trong tay chỉ còn lại năm con bài, thong thả ung dung rút ra bốn con K. Sau đó nhẹ nhàng ném xuống con bài cuối cùng cầm trong tay. Cánh môi mê người khẽ mở, khạc ra mấy chữ: "Gấp ba, sáu vạn hai."
". . . . . ." Cung Bắc Thiếu buồn bực, tại sao vậy. "Gấp ba không phải sáu vạn sao?"
"Nhị Sư Huynh, ván này ngươi là địa chủ, còn có ta đấy." Đại Nhi cười giảo hoạt, hiển nhiên đã dự liệu Cung Bắc Thiếu thua bài sớm.
". . . . . ." Cung Bắc Thiếu buồn bực, mình đường đường là nhất ca giới đánh cuộc thế nhưng lại thua liên tục vài ván, cái này nếu nói ra hoàn toàn không có người tin có được không. Quả nhiên mình quá thuần khiết rồi, người một nhà cho nên mình cũng không dùng kỹ thuật, thuần khiết dựa vào vận khí quả nhiên không tốt.
"Một bàn cuối cùng, nếu ta thắng xóa bỏ thua ta mười vạn trước đó của mỗi người các ngươi, nếu bị thua sẽ thua mỗi người các ngươi mười vạn lượng, như thế nào?" Cung Bắc Thiếu cảm giác mình bị lọt hố thật sâu, trước đó vẫn một mực che giấu còn không phải sợ bọn họ không chơi với mình sao, bây giờ nhìn tình hình là bản thân hắn thuần khiết, trong tay hai người kia không ngừng mờ ám, còn có tiểu gián điệp nhìn bài mình đi mật báo, thật sự là khinh người quá đáng.
Đại Nhi và Ôn Ngọc liếc mắt nhìn nhau, đang chuẩn bị cự tuyệt lại nghe Bách Phi Thần nói: "Ta cá phu nhân thắng, mười vạn."
Triển hồ ly: "Ta cũng cược tiểu thư thắng, mười vạn."
Mộc Vân Thiên: "Ta cũng tham gia náo nhiệt, Đại Nhi thắng, mười vạn."
Đại Nhi và Ôn Ngọc, Cung Bắc Thiếu trao đổi ánh mắt:
Đại Nhi: như thế nào, 4-3-3, ta bốn các ngươi ba-ba.
Cung Bắc Thiếu: không được, một người mười vạn.
Ôn Ngọc: . . . . . .
Đại Nhi: Tiền vốn của Bách Phi Thần chính là nhà ta, bẫy hắn thì đồng nghĩa với lừa ta, tính 4-3-3 như vậy, Tiểu Nương cũng thua thiệt.
Cung Bắc Thiếu: theo như ngươi nói thì Triển hồ ly là nhà của Tiểu Tam, vậy có phải muốn 4-4-2 mới tính không lỗ hay không? !
Ôn Ngọc: . . . . . .
Đại Nhi: Nếu như ngươi nguyện ý. Tiểu Nương rất thích tính toán.
Cung Bắc Thiếu: nằm mơ!
Ôn Ngọc liếc Cung Bắc Thiếu một cái bày tỏ: 4-4-2 không có thương lượng.
Đại Nhi: Nói cho cùng như thế nào ngươi cũng được lợi, còn có cái gì không hài lòng.
Cung Bắc Thiếu: Nói thì nói như thế, nhưng cảm giác thua thiệt.
Ôn Ngọc làm như muốn đi.
Cung Bắc Thiếu lập tức xào bài bày tỏ đồng ý.
Đại Nhi: Trẻ nhỏ dễ dạy.
………….. Ánh mắt nói chuyện với nhau xong.
Lần này cũng có thể thấy được thủ đoạn của Cung Bắc Thiếu cao minh bao nhiêu. Ba người võ công cao cường, sự sáng suốt hiếm có đều không nhìn ra sơ hở, cộng thêm Đại Nhi và Ôn Ngọc còn có Dao Kỳ, Dịch Phong, tất cả bảy người, không nhìn ra cái gì người ta cũng đã thắng, điều này làm cho Đại Nhi không thể không than thở nhất ca giới đánh cuộc danh xứng với thực tế. Bội phục.
Vì vậy lúc ba người chia của, ba người kia đen mặt, có thể ở kèo dưới cũng ăn. Thì ra bị lừa gạt. . . . . .
Hai mươi lăm tháng mười hai, Cố trang chủ Linh Lung Sơn Trang, Cố Liên Di con của hắn, chủ nhân Thủy Giản Hoa Thủy Nguyệt, Thiên Ảnh hiện đảm nhiệm lâu chủ Vô Ảnh Lâu rối rít chạy tới, Cốc chủ Dược cốc Dược Lão nhi không có ở trong Dược cốc, Thiên cung truyền lời Thiếu Cung Chủ tham dự chuyện này toàn quyền xử lý.
Vẫn là đại đường lớn, lúc này ngồi ở chỗ này, sắc mặt mọi người đều nặng nề, dĩ nhiên ngoại trừ có vài người cá biệt.
Đối với đại hội lần này, Mộc Vân Thiên không có chút nào cảm thấy hứng thú, hắn và Bách Phi Thần hẹn ước muốn một bàn quyết định thắng bại, nhưng không ngờ bị gọi vào nơi này, đây là buồn bực.
Cố Liên Di cũng không phải rất để ý, lần này hắn tới xem muội muội mất tích của mình, mấy ngày nay hắn mới từ nơi xa trở về liền thuận đường đi theo Cố trang chủ tới xem một chút.
Ngoại trừ Thiên cung là tổ chức lớn, Hoa Thủy Nguyệt là một nữ tử có thế lực không thua gì Thiên cung, cũng xem là thế lực mới nổi bật. Hoa Thủy Nguyệt chỉ mới 25-26 tuổi, gương mặt tròn trịa, hợp với cái tên của nàng, lại càng tăng thêm sức mạnh, sáng tỏ lạnh lùng như ánh trăng, khóe miệng nâng lên luôn mang theo vài phần giễu cợt và khinh thường. Xem ra nữ tử này vô dục vô cầu, rất có vài phần thánh khiết ý.
Thiên Ảnh, hiện đảm nhiệm Thiếu chủ Vô Ảnh Lâu, thủ đoạn tàn nhẫn là người ngoan tuyệt. Vô Ảnh Lâu là một tổ chức sát thủ chuyên nghiệp duy nhất có thế lực giang hồ, nhận vụ án không dưới ngàn vạn, không giống với tán thủ Dịch Phong, Vô Ảnh Lâu phân chia nhiệm vụ thống nhất, quy củ nghiêm minh. Thiếu niên mặc áo xám, gương mặt cương nghị, không nói cười tuỳ tiện, ở trên giang hồ danh tiếng gần với đệ nhất sát thủ của Sát Thủ Bảng ở hiện tại, Vô Ảnh Lâu bọn họ không tham dự xếp hạng sát thủ giang hồ.
"Những người có thể tới đều tới, Cung mỗ cũng không nhiều lời, tin tưởng các vị đều nghe nói chuyện Đao tông bị diệt môn cùng một số đệ tử của các môn phái bị giết hại, hôm nay muốn tới thương nghị một số đối tượng đáng nghi ngờ." Cung Tuyệt Thành cũng không kiểu cách, trực tiếp đi vào chuyện chính, từ trước đến giờ hắn làm việc không thích kéo dài, nếu tiếp nhận tự nhiên sẽ xử lý thật tốt.
"Nghe nói người chế rất thê thảm, thật không biết đời trước ra nghiệt gì đời này phải trả lại." Hoa Thủy Nguyệt nhếch khóe miệng, kéo ra một nụ cười lạnh.
"Hoa Giản chủ, nếu ngươi không phản đối có thể không nói lời nào, Thủy Giản ngươi đúng là thế lực lớn nhất trên giang hồ, chúng ta không chọc nổi, nhưng bây giờ là Cung Thành chủ chủ trì điều tra kỹ chuyện này, Hoa Giản chủ nên khiêm tốn một chút thì tốt hơn."
"Ha ha ha, ngươi cho rằng bản tiểu thư nguyện ý trộn chung với những thứ ngụy quân tử ra vẻ đạo mạo như các ngươi sao, bất quá nán lâu trong Thủy Giản ra ngoài giải sầu mà thôi, các ngươi từ từ thảo luận, bản tiểu thư cũng không theo cùng." Hoa Thủy Nguyệt không chút nào nể tình đứng dậy, tuy rằng mọi người tức giận nhưng cũng không dám ngăn trở, nhất tề nhìn về phía chủ vị Cung Thành chủ.
"Nguyệt nhi ngại phiền thì đi thăm tỷ tỷ của ngươi một chút đi, nàng cũng rất nhớ ngươi." Cung Thành chủ bất đắc dĩ lắc đầu, hai tỷ muội các nàng không có một người nào dễ chọc.
". . . . . ." Tại sao quên mất vụ này rồi, lúc còn trẻ Cung Thành chủ xông qua Thủy Giản, cuối cùng còn mang đại nữ nhi của người ta bỏ trốn ấy. . . . . .
"Khụ khụ, các vị có ý kiến gì nói hết ra, chúng ta sẽ thương lượng."
"Cung Thành chủ, ta cảm thấy thủ pháp của hung thủ lần này và chuyện oanh động giang hồ lần trước rất tương tự." Đại đệ tử Lý Vẫn của Tung Lưu Môn suy nghĩ một chút, vẫn mở miệng nói.
"Ngươi nói là chuyện Kim Vinh tiêu cục bị diệt môn?" Chân mày Cố trang chủ cau lại, chuyện này hắn cũng có nghe thấy, thủ pháp kinh người đúng là tương tự, nhưng diệt người của Kim Vinh tiêu cục, ngoại trừ tàn nhẫn bén nhọn nhưng không có hung ác như lần này, hoàn toàn đều là một đao bị mất mạng cũng sẽ không có khổ sở gì. Hơn nữa giang hồ đồn Tử Tà Môn báo thù cho phu nhân của mình mới làm như vậy, Tử Tà Môn luôn có thù tất báo như thế, nhưng cũng không phải là người chủ động trêu chọc chuyện. Chỉ sợ sẽ không đơn giản như vậy.
"Đúng vậy, thiên hạ hôm nay có thủ đoạn như vậy ngoại trừ Tử Tà Môn ta nghĩ không ra kẻ khác." Đại đệ tử Lý Vẫn của Tung Lưu Môn cũng không phủ nhận, hắn đúng là như vậy nghĩ.
"Những năm này tác phong của Tử Tà Môn chúng ta cũng nhìn thấy, hoàn toàn không hiền lành." Chưởng môn phái Dụ Hoa cũng tán thành nói ra, lúc không có đầu mối, muốn tìm chỗ phát tiết.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...