Đế Hậu Thiên Tài, Hoàng Đế Đứng Sang Bên

Một tên nam tử xoay người, nhìn chằm chằm lão nhân, cười như hồ ly, hùng hồn khẳng khái nói: "Bọn họ chết hay sống có quan hệ gì với ta đâu."

"Ha ha ha ha, người trẻ tuổi có kiên quyết." Lão nhân làm sao không hiểu, ý tứ của hắn rõ ràng cho thấy ngay cả một chút mưa cũng không chịu nổi còn không bằng chết dứt khoát.

Cuộc sống như thế, không phụ thiếu niên cuồng.

"Hôm nay đa tạ tiền bối, sau này còn gặp lại."

"Thật là long phượng trong loài người. . . . . . Aiz, xem ra mình già thật rồi. Không biết đồ đệ ở kinh thành thế nào, xem ra phải đi nhìn một chút, nhưng mà trước tiên vẫn phải đi Thần Binh Thành xem hết náo nhiệt chứ. . . . . ." Sau khi một nam tử đi khỏi, lão nhân nhìn theo bóng lưng hắn biến mất, tự lẩm bẩm, chỉ là đau thương trong ánh mắt không cách nào che giấu được.

Ngày thứ hai, An tiểu nhị lệ tràn khóe mi đưa mắt nhìn theo mấy người Đại Nhi đi khỏi Thiên Nhai Túc Quán, đoàn người hướng trạm Tùng Châu tiếp tục lên đường. Trong lúc này không thể không nói một chút về kỹ thuật điều chế thuốc của Đại Nhi, ngày hôm qua vết thương của Dịch Phong còn sâu đủ thấy xương nhưng qua một ngày vết thương cũng đã kết vẩy, hơn nữa Đại Nhi điều chế thuốc nước đoán chừng không cần ba đến năm ngày sẽ tốt không sai, điều này làm cho Dịch Phong đắc ý cười toe toét không ngậm miệng được trên suốt dọc đường đi. Thầm nghĩ về sau cũng không lo bị thương, vết thương nặng hơn ở trong mắt tiểu thư đó chính là cái rắm. Vì vậy Dịch Phong không có phát giác, mình đã xác định Đại Nhi chiếm vị trí tiểu thư trong lòng mình, có lẽ ý thức được, cũng không nguyện ý đi nói ra, dù sao mười năm nay hắn đều một mình, đột nhiên có thêm chủ nhân cũng nên thích ứng.

Thảo Diệp vẫn bị khổ ép đảm nhiệm nghề nghiệp phu xe tạm thời, chỉ là lúc này tâm tình cũng cực kỳ tốt. Bởi vì, đứa nhỏ Cung Bắc Thiếu bị Đại Nhi đuổi ra ngoài đang ngồi ở bên cạnh Thảo Diệp, trong miệng gặm một cọng cỏ nhàm chán ngẩn người.

Thảo Diệp rất lệ thuộc vào Cung Bắc Thiếu, chỉ có thể nói như vậy.


Cung Bắc Thiếu chợt ngẩng đầu, nhìn hẻm núi phía xa trong đôi mắt lạnh lùng bắn ra bốn phía. Xem ra gần đây tính khí hắn thật quá tốt, một nhân vật tự cho là đúng cũng muốn tới giẫm hai chân. Trong lòng tức giận nhưng cũng không có mở miệng muốn Thảo Diệp dừng xe, trên dưới một trăm người mà thôi, tính là gì?

Không phải Cung Bắc Thiếu tự đại, trên dưới một trăm người này, hắn thật đúng là không xem vào đâu, ngoại trừ mấy kẻ có tu vi coi như miễn cưỡng có thể nhìn, những người khác căn bản không đáng để ý. Dùng chiến thuật biển người? Thật xin lỗi, Cung tiểu gia ta không có khách sáo, trên người vô số ám khí, binh khí tùy tiện một chiêu là đả kích trí mệnh, thứ mà Cung Bắc Thiếu hắn không thiếu nhất chính là Thần Binh Lợi Khí khiến người trong thiên hạ hơi bị đỏ mắt.

Xe ngựa chậm rãi đến gần hẻm núi, bởi vì ngày hôm qua có mưa thu mặt đường hơn trơn ướt, cả con đường yên tĩnh làm cho người ta lo lắng, trừ tiếng vó ngựa và âm thanh ma sát của bánh xe, không còn âm thanh khác.

Đang lúc đoạn đường đến hẻm núi, bỗng nhiên bốn phía nổi tiếng chim xôn xao, giống như bị cái gì hù dọa giương cánh bay cao. mặt đường vốn yên tĩnh nhất thời đã tuôn ra trên dưới một trăm người vây xe ngựa vào giữa.

Thảo Diệp chậm rãi dừng xe ngựa, ngay cả đầu cũng lười phải ngẩng lên. Gần đây hắn cũng có chút cuồng bạo, không phải người này không khiêm tốn, không tàn nhẫn, có vài người luôn cho rằng ngươi là quả hồng mềm dễ bóp, nên muốn tìm ngươi gây phiền toái.

Giang hồ chính là như vậy, cá lớn nuốt cá bé. Có lúc ngươi giết một người lại cứu được không biết bao nhiêu người vô tội sẽ chết trong tay hắn.

Tóm lại, trong lòng mỗi người giang hồ không giống nhau, phương thức xử sự cũng không giống nhau, nhưng duy nhất có thể để xác định chính là, nơi gọi là giang hồ vĩnh viễn không ngừng chém giết và hiểm ác, nếu muốn đặt chân vào chốn giang hồ, dùng tuyệt sát, quả quyết cũng là phương pháp hữu hiệu nhất.


Bởi vì giang hồ, không có đạo lý.

Dám người Đại Nhi không có ai động đậy, mà đối phương cũng không có động tĩnh gì, cứ vây quanh như vậy. Đối phương cũng thật bảo trì bình thản, giằng co như vậy ước chừng nửa khắc đồng hồ.

Đại Nhi để ly trà trong tay xuống, cùng Dao Kỳ đi xuống xe, ý bảo Tiểu Vũ và Dịch Phong ở bên trong. Mặc dù là ý tốt, nhưng ánh mắt kia nhìn thế nào cũng giống như ghét bỏ.

"Liễu gia." Đại Nhi đi tới trước xe ngựa khẽ mở môi anh đào, đôi mày thanh tú chau lên, rất khinh thường nhìn mười mấy hán tử cầm đại đao trước mắt.

"Cái gì Liễu gia, Dương gia, lão tử đánh cướp!" Người nọ dẫn đầu, cả người bắp thịt rất cường tráng, mặc y phục giống như thổ phỉ, nhưng màu da trắng nõn lại bán đứng hắn.

"Ha ha, đánh cướp? Hẻm núi này ở địa điểm hiểm trở, nếu không phải người giang hồ hay người đi đường nóng lòng, phú thương hay dân chúng bình thường ai sẽ đi qua nơi này, ngươi cho rằng lấy đám người có tu vi các ngươi có thể đánh cướp những tay lão tay luyện lăn lộn trên giang hồ nhiều năm." Đại Nhi chê cười, báo thù cũng không dám lộ liễu, xem ra Liễu gia này quả nhiên muốn bị phá hủy.

"Lão tử ở nơi nào đánh cướp ngươi quản được sao! Mau giao thứ đáng giá ra đây, nếu không đừng trách đao của lão tử không lưu người." Hán tử kia bị Đại Nhi nhìn hoảng hốt, chưa nói mấy câu đã muốn ra tay.


Lúc nảy hắn còn suy nghĩ có phải trong xe ngựa này có cao thủ hay không, nếu không làm sao to gan đi đường này như vậy, nhưng nhìn một hồi lâu mới ra ngoài hai tiểu cô nương mới buông lỏng cảnh giác. Hắn không cảm thấy bốn người trước mắt, chỉ có hai người có thể có tu vi, một là bọn họ đều không biết võ công, hai là tu vi của bọn họ cao hơn mình rất nhiều. Nhưng mấy người trước mắt đều không đủ hai mươi tuổi làm sao có thể là cao thủ võ lâm, hơn nữa Liễu Đại Thiếu cũng không có nói trong bọn họ có ai có võ công, vì vậy hắn từ động bỏ quên điều thứ hai.

"Muốn bao nhiêu?" Đang lúc mọi người nhao nhao muốn thử chuẩn bị chờ nàng nói ra một chữ ‘không’ liền ra tay, Đại Nhi nhẹ nhàng khạc ra ba chữ như vậy, người nói chuyện trước mắt bị kinh hãi thiếu chút nữa vứt bỏ đao cầm trong tay.

Cứ như vậy cho tiền? thì ra đánh cướp còn dễ kiếm tiền so với áp tiêu, không trách được nhiều người thích làm giặc cướp như vậy. Thầm nghĩ hay là mở nghề phụ về sau dễ kiếm tiền, cuối cùng mới nhớ tới mình vội tới báo thù cho Liễu Đại Thiếu, lúc này sắc mặt lại hung tợn.

"Lão tử tiền cũng muốn, người cũng muốn, xem ngươi xinh đẹp như vậy vừa đúng cướp về làm áp trại phu nhân cho bản đại gia, ha ha ha. . . . . ." Nói xong đưa ra bàn tay quấy rối muốn sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của Đại Nhi.

Cũng trong nháy mắt, một bóng dáng màu trắng thoáng một cái, kiếm quang lóe lên, một kêu thảm thiết vang lên trong hẻm núi, Đại Nhi chưa kịp phản ứng đã bị người ôm lấy chặn ngang, Đại Nhi ngẩng đầu chỉ thấy một cái cằm với đường cong hoàn mỹ, đổi vị trí đứng lại lần nữa, người nọ đã buông nàng ra.

Đại Nhi muốn đẩy nam tử bạch y trước mắt xem chuyện gì xảy ra một chút, chỉ thấy nam tử mặc áo trắng cũng theo bước chân của Đại Nhi nhích qua bên trái nửa phần.

"Đừng xem." Âm thanh giống như đến từ thiên ngoại ngưng tụ thành chân thực bay vào trong tai Đại Nhi. Dễ nghe nhưng lại làm cho người ta không nhịn được đau lòng. Đại Nhi cau mày, tại sao có loại cảm giác này? Quay đầu nhìn về phía Cung Bắc Thiếu ngồi ở trên xe ngựa vẫn không nhúc nhích, chỉ thấy hắn từ từ lắc đầu một cái, ý bảo Đại Nhi không cần ghé đầu, lúc này Đại Nhi mới buông tha, ngoan ngoãn đứng ở sau lưng Bạch y nhân.

"Cút." Trong miệng bạch y nhân kia nhẹ nhàng khạc ra một chữ như vậy, hời hợt nghe vào trong tai người khác cũng là một câu nói như vầy: Hoặc là biến, hoặc là chết.

Đám người vây quanh xe ngựa nhìn nhau, rồi sau đó nhìn một chút thi thể trên đất giống như bị máy xay thịt cắn nát, cả đám người không khỏi rùng mình, một người dẫn đầu, cả đám chạy còn nhanh hơn thỏ, ngay cả đầu cũng không dám quay lại.


Tam Đương Gia bị người nọ hời hợt phanh thây như vậy, mình ở trong mắt người nọ cũng chỉ là người chết mà thôi. Không chạy ở lại nơi đó làm người chết thật sao!

Sau khi đợi những người đó đi khỏi một lúc, Bạch y nhân kia liền quay người sang, con ngươi như nước, cười khiêm tốn lễ độ. Giống như lúc nảy ra tay bầm thây người kia không phải hắn.

Cho dù Cung Bắc Thiếu, Thảo Diệp, Dao Kỳ thường thấy giang hồ chém giết trái tim cũng lạnh lẽo, thủ đoạn thật là. . . Sắc bén. Lúc nảy hắn dùng hóa thi phấn mà thôi. Liếc mắt nhìn thi thể bị băm đã không còn chút dấu vết, trong lòng suy đoán thân phận của nam tử mặc áo trắng.

"Tại hạ cho rằng hắn sẽ né tránh, vốn chỉ muốn đả thương một cánh tay của hắn." Bạch y nhân nhìn bọn Cung Bắc Thiếu trên xe ngựa giải thích, ngược lại cau mày nhìn về phía Đại Nhi.

"Cô nương bị sợ hãi, con đường này thật nguy hiểm, về sau cô nương đi quan đạo tốt hơn, tuy rằng cũng không nhất định an toàn, nhưng so với loại đường nhỏ vẫn tốt hơn nhiều."

Đại Nhi gật đầu, nheo mắt nhìn về phía gương mặt không hề tỳ vết. Mày kiếm mắt như Thu Thủy, môi như sương tuyết, có chút tái nhợt, sắc mặt lại rất tốt, đường nét gương mặt ôn hòa muốn mạng người, cộng thêm nụ cười ấm áp, càng làm cho người ta trầm mê.

Cho dù là thiên sứ cũng chỉ như thế.

Trong đầu Đại Nhi cũng đang suy nghĩ một vấn đề khác: tới. . . Khéo như vậy?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui