Khi nghe tin mẫu hậu muốn tỷ võ, Trần Kình không thể ngồi yên, bây giờ mẫu hậu đang mang thai, nếu có chuyện gì xảy ra phụ hoàng không dám trách nàng nhưng lại trách người con trai không chăm sóc tốt cho mẫu hậu như hắn! Đương nhiên nếu phụ hoàng không trách thì hắn cũng không thể để mẫu hậu xảy ra chuyện gì, đã cho mẫu hậu làm quan rồi, hắn phải xem ai có lá gan lớn như vậy, dám nghi ngờ hắn, nghi ngờ thực lực của mẫu hậu?
Xem bọn họ có dám làm tổn thương tới một cọng tóc của mẫu hậu trước mặt hắn không!
Đối xử thân thiết với nàng trước mặt nhiều người như vậy, đương nhiên Triệu Chân biết suy nghĩ của con trai, nhưng đứa con trai ngốc nghếch này của nàng thật sự không nghĩ tới chuyện nếu thanh danh của nàng bị bại hoại, bị người ta dán lên năm chữ "Nữ nhân của Hoàng đế" liệu sau này nàng làm sao cưới phụ hoàng nó được? Sao có thể cho đệ đệ của nó một thân phận chính đáng! Quả thật làm mẹ ngươi tức chết!
Triệu Chân lấy hoa hắn cài cho mình xuống rồi cài nó lên đầu cháu trai. "Vì thái tử điện hạ đòi tới nên hoàng biểu ca lại đưa thái tử tới đây chơi phải không?"
Trần Kình nghe xưng hô của mẫu hậu, trong lòng đổ mồ hôi, nói theo nàng. "Đúng vậy, nghe nói biểu muội sắp tỷ võ, thái tử muốn tới cổ vũ cho muội, trẫm cũng định ra ngoài giải sầu một chút, nên tới đây."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Xưng hô này vừa được cất lên, người bên ngoài đã nhớ lại, Triệu Chân không chỉ là tiểu thư phủ Tề Quốc công mà còn là biểu muội của đương kim hoàng thượng, bệ hạ có rất ít huynh đệ tỷ muội, chỉ có một tỷ tỷ ruột, đương nhiên là sẽ yêu thương biểu muội mới tìm được về rồi.
Triệu Chân thấy con trai thức thời, hài lòng gật đầu. "Biểu muội sẽ dốc hết sức đối phó, không để hoàng biểu ca và thái tử thất vọng."
Trần Tự ngơ ngác nhìn hai người, trong lòng cảm thấy khó hiểu nhưng không nói gì, ngẩng đầu lên hôn Triệu Chân. "Tiểu biểu cô tất thắng!"
Triệu Chân cũng hôn cháu trai thông minh dễ thương một cái, vẻ mặt yêu thương: Có cháu trai ở đây, đương nhiên nàng không thể lơ là, nhất định phải để cháu trai thấy được sự lợi hại của bà nội nó.
Triệu Chân đưa cháu cho Trần Kình, hào hùng nói. "Chờ ta khải hoàn trở về." Dứt lời, nàng quay người đi chuẩn bị.
Trần Kình thấy bộ dạng hào hùng của nàng, thiếu điều lấy khăn tay ra lau nước mắt: Mẫu hậu, người có thể vừa phải được không? Đừng quên đệ đệ của con đang nằm trong bụng người chứ!"
Triệu Chân không dùng thanh đao Trần Chiêu làm cho nàng, thay vào đó, nàng dùng bảo đao Minh Uy gắn bó với nàng hơn ba mươi năm, có đao thuận tay như có được thần lực, trải qua bao nhiêu năm, đao Minh Uy đã trở thành một với nàng, có nó, công lực của nàng tăng lên rất nhiều.
Lúc này, Triệu Chân đang đứng trên đài đấu, thay một bộ nam trang, mái tóc đen búi cao, tư thế hiên ngang, trong tay cầm một thanh đại đao, đôi mắt đen vô cùng sắc bén, khí thế mạnh mẽ, vừa nhìn đã khiến người khác run sợ, không ai biết nàng chỉ là một nữ tử mới qua tuổi 28.
Đây là lần thứ ba Ngụy Vân Hiên tỷ thí với nàng, nhưng trước kia Triệu Chân có vẻ không quan tâm, còn lần này cậu có thể cảm nhận được rõ ràng sự nghiêm túc của nàng, chỉ đứng ở đây thôi mà cậu còn bị ngạc nhiên trước khí thế của nàng, cảm thấy mình còn lâu mới trở thành đối thủ của nàng, không biết cảm giác này xuất phát từ đâu...
Ngụy Vân Hiên ôm kiếm, nói. "Xin chỉ giáo nhiều hơn."
Triệu Chân nhấc đao lên, một cơn gió mạnh nổi lên, bên môi nàng hiện lên vẽ giễu cợt. "Chỉ giáo thì bỏ đi, cùng lắm là để ngươi thua đẹp một chút." Dứt lời, nàng chớp mắt nhìn cậu, sau đó đổi sắc mặt, hô to một tiếng rồi vung đao tới, cầm một thanh đao nặng trĩu nhưng nàng vẫn ung dung, tốc độ rất nhanh.
Vũ khí sắc bén đập vào mặt khiến Ngụy Vân Hiên không dám tấn công nàng ở phía chính diện, nghiêng người né sang một bên theo bản năng, trông có vẻ hơi chật vật.
Nhưng ai biết được Triệu Chân xoay người nhanh tới mức không tưởng, không hề bị ảnh hưởng bởi quán tính, không để cho cậu thở một hơi đã dùng chiêu thức tàn nhẫn tấn công tới, cậu đành phải nâng kiếm tiếp chiêu, một âm thanh vang lên, Ngụy Vân Hiên có cảm giác kiếm của mình sắp vỡ tan rồi.
Nhưng Ngụy Vân Hiên không phải là người vô dụng, cậu là người có tài năng thật sự, ít nhất cũng là một trong những hậu bối xuất sắc nhất mà Triệu Chân từng gặp, hai người tung chiêu thức với tốc độ ánh sáng khiến người ta nhìn hoa cả mắt.
Triệu Chân đã biết năng lực của Ngụy Vân Hiên từ lâu, dễ dàng nhìn thấu các chiêu thức của cậu rồi dễ dàng hóa giải chúng. Nhưng Ngụy Vân Hiên chưa biết được bản lĩnh của Triệu Chân, bây giờ vẫn còn đang dò xét, vậy nên tình hình hiện tại rất khó khăn đối với cậu, nếu không phải cậu chăm chỉ rèn luyện, có căn nguyên vững chắc thì e rằng đã không cầm cự được từ lâu.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Triệu Chân không vội chiến thắng, nàng rất muốn biết khả năng tiềm tàng của đứa trẻ này rốt cuộc là bao nhiêu, nên cho cậu thời gian để thăm dò bản lĩnh của nàng, sau đó ra chiêu.
Ngụy Vân Hiên không phụ lại kỳ vọng của nàng, cậu quả là có tiềm năng vô hạn, nhanh chóng tìm ra hầu hết các chiêu thức của nàng, tấn công ngày càng mạnh mẽ, dường như muốn tốc chiến tốc thắng. Cậu biết tiêu hao thể lực trong thời gian dài sẽ gây bất lợi cho mình, còn sức lực của Triệu Chân đã vượt quá sức của người bình thường, cậu phải đánh nhanh thì mới có cơ hội chiến thắng.
Người đứng bên ngoài đều là kẻ luyện võ, lúc này trên mặt ai nấy lộ vẻ ngạc nhiên, dường như không ngờ Triệu Cẩn trước kia không có gì xuất chúng lại có năng lực kinh người như vậy, bây giờ người bị thua thiệt trên võ đài lại là Ngụy Vân Hiên. Nếu đổi lại là bọn họ, e rằng đã bị thương nặng từ lâu, vết đao trên cây cột bên kia vẫn còn in sâu hoắm!
Trần Kình nhìn mẫu hậu nhảy lên nhảy xuống, trái tim hắn như muốn vọt ra ngoài, trong lòng âm thầm cầu cho đệ đệ có thể mạnh mẽ như mẫu hậu, nhất định phải mạnh mẽ, không được xảy ra chuyện gì...
Mẫu hậu! Rốt cuộc người còn nhớ mình đang mang thai không?
Phó Ngưng Huyên bây giờ còn lo lắng hơn Trần Kình, nhưng nàng không dám chạy tới ngăn cản, hai người trên võ đài đều rất nghiêm túc, ra chiêu nhanh, nhìn còn khó chứ huống chi chạy tới can ngăn. E rằng còn chưa bước vào thì đã bị thương bởi kiếm khí của hai người.
Ưu điểm của Ngụy Vân Hiên nằm ở tốc độ, bản thân kiếm cũng nhẹ hơn đao, trong chốc lát có thể thay đổi được rất nhiều chiêu, Triệu Chân đối phó cũng thấy hơi khó khăn, rất hài lòng với đứa cháu rể tương lai này, nhưng cũng đến lúc phải kết thúc rồi...
Ánh mắt của nàng trở nên sắc bén, cầm thanh đao liên tục tấn công vào khoảng trống giữa các chiêu thức của Ngụy Vân Hiên, Ngụy Vân Hiên nhanh chóng thay đổi chiêu ngăn cản nhưng bị khí lực mạnh mẽ của nàng đánh rách gan bàn tay, gan bàn tay chính là điểm yếu, nếu gan bàn tay bị thương, cậu sẽ không cầm được kiếm, nhanh chóng lâm vào thế bại.
Triệu Chân làm đúng như lời hứa, không để hắn thua thảm hại, nàng thu đao lại, chém lên cây cột cao ngất rồi phi thân lên, đá bay thanh kiếm cậu đang cầm bằng một cú đá xinh đẹp. Đúng lúc này, người bên ngoài nhìn thấy lòng bàn tay Ngụy Vân Hiên chảy rất nhiều máu, hóa ra tay của Ngụy Vân Hiên đã bị thương từ sớm nhưng vẫn kiên trì được rất lâu.
Phó Ngưng Huyên nhìn thấy, vội vàng chạy tới cầm cổ tay Ngụy Vân Hiên lên, lo lắng gọi. "Vân Hiên ca ca!" Dứt lời, nàng trừng mắt nhìn bà ngoại, tức giận nói. "Dì nhỏ!"
Triệu Chân nói. "Chỉ là vết thương ngoài ra mà thôi, thoa thuốc vào, chăm vài ngày là ổn." Tỷ thí với nàng mà không bị thương gân cốt đã là đã ngộ rất lớn, còn muốn thế nào?
Ngụy Vân Hiên rút tay mình về, chắp tay nói với Triệu Chân. "Vân Hiên bái phục, thực lực của Triệu tiểu thư vượt xa ta! Mong rằng sau này Triệu tiểu thư có thể chỉ giáo nhiều hơn! Vân Hiên vô cùng cảm kích!" Thái độ thật sự chân thành và khát khao.
Ngụy Vân Hiên thật sự là một vãn bối ham học hỏi, Triệu Chân rất hài lòng, cười nói. "Từ nay về sau ta đã là giáo đầu của các ngươi thì sẽ tận tình chỉ dạy các ngươi, yên tâm đi." Dứt lời, nàng nhìn tốp người của Thần Long Vệ, cao giọng nói. "Các ngươi đều là những tướng sĩ có lý tưởng cao cả, tiềm năng hơn người, tương lai sẽ là rường cột của nước nhà, san sẻ cho bệ hạ. Bây giờ không kiêu không ngạo, siêng năng chăm chỉ thì mới có được thành tựu."
Ôi chao, cuối cùng cũng tới phiên nàng làm sư, giáo huấn đám người này.
Bây giờ đương nhiên không ai dám nghi ngờ Triệu Chân nữa, tất cả đều dùng thái độ cung kính đối với nàng, lúc này Triệu Chân mới thở phào nhẹ nhõm, nếu còn không phục thì sau này nàng chỉ có thể tỷ thí với mỗi người một trận, bây giờ cũng tiết kiệm bớt cho nàng bao nhiêu.
Sau khi luận võ xong, tất cả mọi người đều giải tán, Trần Kình phái cung nữ đến mời Triệu Chân dùng bữa tối, Triệu Chân đồng ý, quay về trướng thay y phục. Bây giờ nàng đã là giáo đầu, có quân trướng riêng của mình.
Triệu Chân đang định vén rèm đi vào, Trần Khải Uy theo phía sau từ nãy giờ bước tới gọi. "Cẩn Nhi!"
Triệu Chân nghe giọng của cậu ta mà phiền, nhưng vẫn phải tỏ thái độ ôn hòa, quay đầu lại nhìn cậu ta. "Có chuyện gì?"
Vẻ mặt của Trần Khải Uy tràn đầy ngưỡng mộ, nói. "Cẩn Nhi, hóa ra lân trước nàng tỷ thí với ta có giấu bớt thực lực, hóa ra thực lực chân chính lại mạnh như vậy, ta càng ngày càng thích nàng hơn! Sau này nàng cũng dạy ta, có được không?"
Trệu Chân cười, không nói được hay không, chỉ nói trung trung. "Bây giờ người cũng là thành viên của Thần Long Vệ, đương nhiên ta sẽ dạy ngươi."
Trần Khải Uy nắm tay nàng, làm nũng. "Ta muốn nàng dạy ta bằng cách khác cơ ~"
Triệu Chân nổi hết da gà lên, trước kia rốt cuộc Thẩm Kiệt miêu tả mẫu nam nhân nàng thích là gì vậy? Nàng thừa nhận trước kia nàng thích kiểu nam nhân hợp lòng người được mọi người yêu thích, nhưng chẳng qua nàng chỉ xem đó là thú vui mà thôi, xem như là sở thích, nhìn một chút xem một lần, tuyệt đối không rung động với loại nam nhân như vậy.
Triệu Chân hạ quyết tâm, nở nụ cười không đứng đắn, trêu chọc cậu ta. "Dạy cách khác là cách gì cơ?"
Trần Khải Uy thấy nàng nở nụ cười đểu, tim cậu ta bỗng đập nhanh: Triệu Cẩn không giống những nữ nhân mà cậu ta từng gặp, nếu tương lai có thể thành đôi, thật ra cũng không quá tệ...
Trần Khải Uy đỏ mặt, ngượng ngùng nói. "Ngày mai rảnh rỗi ta sẽ tới trướng tìm nàng." Dứt lời, cậu ta quay người chạy đi.
Triệu Chân nổi da gà: Hừ, một thằng nhóc đang yên đang lành lại học làm hồ ly tinh, thật ra nàng vẫn thích nhất kiểu người lúc nào cũng có thể làm tiên trên trời hơn.
Vị tiên kia đang chờ Triệu Chân tới để hỏi tội, Trần Kình ngồi bên cạnh thêm mắm dặm muối tố cáo với phụ hoàng một phen, miêu tả mẫu hậu không biết nặng nhẹ ra làm sao, hắn cũng không còn cách nào khác mà. Chỉ có phụ hoàng mới quản lý được mẫu hậu mà thôi, hắn không muốn lúc nào cũng phải đội nồi thay cho mẫu hậu.
"Phụ hoàng, người phải quản mẫu hậu đi thôi, nếu không quản thì đệ đệ của con không ra ngoài được đậu! Mẫu hậu..."
Lúc này, thái giám bên ngoài nói. "Bệ hạ, Triệu tiểu thư tới rồi."
Trần Kình vội vàng ngậm miệng, sợ mẫu hậu nghe thấy, khẽ ho một tiếng. "Vào đi."
Sau khi Triệu Chân bước vào, thấy nam nhân nhà mình đang ngồi đó cũng không cảm thấy có gì ngạc nhiên, con trai quyết định ăn cơm ở tửu lầu là nàng đã biết Trần Chiêu sẽ tới, nhưng vẫn tỏ ra ngạc nhiên. "Làm xong rồi? Chẳng phải chàng bận rộn nhiều chuyện sao? Vẫn còn có thời gian tới đây dùng bữa?"
Trần Chiêu vừa nghe đã biết Triệu Chân lại dỗi, có lẽ là dỗi vì chàng không nói cho nàng biết chuyện mình không tới Thần Long Vệ. "Bận rộn tới đâu đi chăng nữa sao có thể quan trọng hơn nàng? Hôm qua ta định nói cho nàng biết, nhưng nàng cho ta cơ hội để nói sao? Ta thấy nàng ngủ say nên ta không đánh thức nàng, nàng mệt nhọc cả một đêm, chẳng lẽ ta không thương nàng chút hay sao?"
Trần Kình nhìn phụ hoàng, lại nhìn mẫu hậu, sao mẫu hậu lại đỏ mặt? Chẳng lẽ là ám chỉ gì sao?
Chuyện tối qua là Triệu Chân hồ đồ, bây giờ lại còn con cháu ở đây nên nhịn không được. "Rồi rồi rồi, là lỗi của ta, được chưa? Mang cơm lên chưa? Ta sắp chết đói rồi!" Nói rồi, nàng ôm cháu trai lên chơi với nó, chuyển sang chủ đề khác.
Trần Kình vừa nghe đã vội vàng truyền lệnh, không dám bỏ đói mẫu hậu và đệ đệ.
Trong khi ăn cơm, Trần Chiêu vẫn chưa nói, đợi Triệu Chân ăn no xong mới bắt đầu quở trách nàng. "Triệu Chân, bây giờ đứa nhỏ đang nằm trong bụng nàng, nàng có thể suy nghĩ cho nó một chút được không? Có một số chuyện không chỉ dựa vào vũ lực mới có thể giải quyết, có thể bàn bạc để tìm cách giải quyết."
Vừa rồi tỷ võ, Triệu Chân thật sự quên mất trong bụng mình còn có một nhóc con, bây giờ nghĩ lại cũng cảm thấy sợ, biết mình đuối lý nên đành nói. "Được rồi, ta biết rồi, sau này ta sẽ thay đổi."
Triệu Chân không thích thái độ qua loa của nàng, tiếp tục nghiêm túc dạy dỗ.
Trần Kình ngồi bên cạnh chêm vào. "Phụ hoàng nói đúng, mẫu hậu phải nghe lời phụ hoàng!"
Trần Tự ngơ ngác, nhìn bên trái rồi lại nhìn bên phải, cảm thấy bà nội sắp tức giận nên lặng lẽ rụt đầu lại.
Quả nhiên Triệu Chân bị hai cha con bọn họ nói phát phiền, tức giận nói. "Ta nói cho hai người biết, đừng được một tấc lại tiến một thước! Nếu không...đừng trách ta dùng vũ lực để làm hai người câm miệng."
Khí thế hung hăng của Triệu Chân vừa dứt, trong bụng nàng đột nhiên động đậy, sắc mặt lập tức thay đổi.
Trần Chiêu thấy có chuyện không ổn, vội vàng đứng dậy đi tới, khẩn trương hỏi. "Sao vậy?"
Triệu Chân ôm bụng khó chịu nói. "Đau bụng..."
Trần Kình cũng luống cuống: Đệ đệ của con sắp xảy ra chuyện rồi!
"Nhanh nhanh nhanh! Hồi cung! Truyền thái y!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...