Đế hậu hồi xuân

Người ta gọi là trước lạ sau quen, bây giờ Trần Chiêu cũng không còn ngại ngùng khi bị nàng phát hiện, gật đầu giải thích. "Đêm hôm khuya khoắt không tiện vào phòng nàng nên ta giả dạng Huyên Huyên rồi tới đây."
Có lẽ do cách xoa trán ban ngày của Trần Chiêu mà bây giờ đầu óc của Triệu Chân cũng trở nên minh mẫn hơn, đoán được tại sao nàng lại mặc đồ con gái tới, chỉ là không ngờ chàng lại giống như vậy. Ngoại trừ chiều cao thì chàng và cháu gái ngoại giống nhau tới tám phần, ban đêm không nhìn thấy rõ khiến Triệu Chân bị lừa một phen, chỉ khác nhau bởi tông giọng, khiến người ta cảm thấy không tự nhiên.
Triệu Chân ngoắc tay với chàng. "Chàng lại đây để ta nhìn rõ nào."
Nàng đang trêu mèo đùa chó sao? Trần Chiêu không để ý tới nàng, ngồi cách xa giường một khoảng, lẩm bẩm. "Ban ngày cháu ngoại ở đây nên ta không hỏi nàng rõ ràng được, rốt cuộc tại sao nàng lại bị phục kích? Đã tra được gì chưa?" Tuy người của Thẩm Kiệt đã giấu nhẹm chuyện này đi, không báo cáo nhưng không gây trở ngại tới chuyện Trần Chiêu biết rõ ràng mọi chuyện.
Triệu Chân thấy chàng ngồi cách xa như vậy, bĩu môi không vui. Đây là do chàng không chịu tới đấy, ban đầu nàng định nói cho chàng nghe, nàng đã nói rõ mọi chuyện với người trong nhà, dù Trần Chiêu có mặc nam trang tới đây cũng không ai ngăn cản, nếu chàng không muốn tới gần thì nàng không nói nữa, lần sau chàng cứ tiếp tục mặc đồ con gái mà tới đi!
Triệu Chân tựa người vào đầu giường, nói đại khái cho chàng biết về vụ ám sát, cuối cùng nói. "Ta đã giao cho Tử Trừng toàn quyền điều tra xử lý rồi."
Trần Chiêu nghe vậy nghĩ một lát: Thích khách hướng về phía Thẩm Kiệt? Nếu như Thẩm Kiệt điều tra thì sợ rằng không tra ra được gì cả.
Trần Chiêu ngồi nghiêm chỉnh, nói. "Đại thần nhất phẩm trong triều bị hành thích là chuyện lớn, nên giao cho Đại Lý Tự điều tra, nghĩa đệ của nàng chỉ là một võ tướng, không tinh thông chuyện tra án. Nếu nói tới điều tra thì ở Đại Lý Tự vẫn tốt hơn, ngày mai ta sẽ dùng tên của nàng để báo cho triều đình biết, ước chừng người của Đại Lý Tự sẽ tới lấy thi thể của thích khách ở chỗ nghĩa đệ nhà nàng nhanh thôi."
Thực ra Trần Chiêu nói cũng có lý, manh mối mà mấy tên thích khách để lại quá ít, dù sao Thẩm Kiệt cũng chưa từng điều tra vụ án nào, e là không tra ra được gì cả, nên để Đại Lý Tự điều tra thì hơn. "Vậy thì xử lý theo lời chàng đi! Ngày mai khi Tử Trừng tới đây ta sẽ báo với đệ ấy một câu."
Nói chuyện chính xong, Trần Chiêu mới hỏi nàng. "Đã đỡ hơn chưa? Nàng còn sốt không?"
Bây giờ mới nhớ tới bệnh của nàng à? Muộn rồi.
Triệu Chân kéo chăn lên, quay lưng nằm xuống, yếu ớt nói. "Ta có còn sốt hay không sao ta biết được? Nếu chàng hỏi xong chuyện rồi thì đi đi Dù sao chàng cũng có thật lòng muốn tới thăm ta đâu."
Trần Chiêu ngồi cạnh giường ngạc nhiên, sao chàng luôn cảm thấy Triệu Chân đang làm nũng với chàng vậy? Nàng biết làm nũng sao?

Trần Chiêu lấy khăn tay ra lau son môi trên môi mình rồi mới đứng dậy bước về phía nàng.
Triệu Chân nghe tiếng bước chân từ xa đến gần, cong môi lên, giả vờ thở dài. "Ôi chao, thật sự là bệnh tới như núi lở, bệnh đi như kéo tơ..."
Trần Chiêu ngồi xuống giường, giơ tay sờ trán nàng, đã không còn sốt nữa rồi. "Xem ra nàng đỡ hơn rồi, bây giờ còn biết dùng cả tục ngữ."
Triệu Chân quay người nhanh chóng nắm bàn tay của chàng lại, dùng sức kéo người ngã xuống người nàng rồi nhìn chằm chằm vào mặt chàng, khuôn mặt này giống y chang cháu ngoại khiến nàng chẳng còn chút hứng thú nào, sau này không thể để chàng giả dạng thành cháu ngoại nữa, cảm giác giống như loạn luân vậy.
"Từ lâu ta đã muốn hỏi chàng rằng ai trang điểm cho chàng thế?"
Thật ra Trần Chiêu không muốn để Triệu Chân thấy mình trang điểm, giãy tay nàng ra, thở dài nói. "Tự ta trang điểm."
Triệu Chân nghe vậy trợn tròn mắt, nàng không biết trang điểm, cảm thấy chuyện này khó muốn chết, thế mà Trần Chiêu lại biết?
Nàng ngạc nhiên hỏi. "Chàng còn biết cả chuyện này?"
Trần Chiêu cũng không muốn biết, nhưng chàng cũng không thể tìm nha hoàn trang điểm giúp chàng được. Nếu vậy thì chàng sẽ mất hết mặt mũi. 
"Ta biết vẽ tranh, chuyện này cũng giống như vậy mà thôi, thử vài lần là biết."
Triệu Chân dù thế nào cũng vẫn là con gái, nàng cũng từng thử trang điểm cho mình, nhưng kết quả trông thật kinh khủng, nàng biết đây là chuyện không phải thử làm vài lần là được. "Hừ, ta nghi ngờ chàng đầu thai sai chỗ rồi, ta nghĩ chàng nên đầu thai thành nữ nhân mới phải, làm nam nhân thì lãng phí của trời quá."
Mặc đồ con gái là một chuyện, nói chàng làm nữ nhân thì lại là chuyện khác, Trần Chiêu cắn răng nói. "Sao lại lãng phí? Không phải ta còn phối hợp với nàng tạo nên một đứa con gái đấy còn gì?

Triệu Chân thấy chàng có chút tức giận, dụ dỗ nào. "Đúng đúng đúng, nếu không có chàng thì con gái ta cũng không xinh đẹp như vậy."
Ai ngờ Trần Chiêu vẫn còn khá kiêu ngạo, nương theo lời của nàng nhận hết công lao về phía mình. "Đấy là điều đương nhiên, nếu mà theo tính của nàng thì sợ là không có dáng vẻ của con gái đâu."
Triệu Chân nghe xong nhướng mày hỏi. "Ý chàng bảo ta giống nam nhân?"
Nàng buông tay ra, Trần Chiêu ngồi thẳng người dậy. "Ta không nói vậy."
Nhưng vẻ mặt của chàng đang thể hiện là vậy! Triệu Chân hừ một tiếng. "Chàng không sợ ta tìm người khác sinh con gái, chứng minh cho chàng thấy xem ta có thể sinh một cô con gái đẹp hay sao?"
Trần Chiêu không vui, nói. "Sao không sợ cho được, trong viện của nàng vẫn còn một người đang chờ đấy phải không? Tới giờ cũng chưa thấy nàng bảo cậu ta dọn ra ngoài." Hai người đã nối lại tình xưa, thế mà Triệu Chân vẫn chưa để Lộ Minh dọn ra khỏi viện của mình, có ý gì đây? Để dự phòng sao?
Triệu Chân thấy chàng ghen như vậy, đột nhiên nhớ lại những lời hôm nay Lộ Minh nói với mình, liền ngồi dậy hỏi. "Ở trong quân doanh chàng có làm khó Lộ Minh không?"
Trần Chiêu nhíu mày. "Ta làm khó cậu ta? Ai nói?"
Trần Chiêu không nói là Lộ Minh, chỉ nói. "Có người nói thế."
Trần Chiêu nghe lời của nàng cũng biết là Lộ Minh nói, chàng vẫn luôn cảm thấy Lộ Minh tốt hơn Thẩm Kiệt vài phần, nhưng không ngờ cậu ta cũng thích dùng thủ đoạn không ra gì, thật khiến người ta xem thường.
Chàng lạnh nhạt nói. "Ta không cần thiết phải làm khó cậu ta."
Triệu Chân nghe vậy đã đoán ra chút ít, vừa định mở miệng thì Trần Chiêu lại tiếp tục nói. "Nếu ta không thích hắn thì ta đã nhổ cỏ tận gốc rồi, sao còn cho hắn cơ hội tới trước mặt nàng nói bừa? Ta làm đế nhiều năm, từ lâu đã không còn lòng nhân hậu nữa rồi."

Lời này thì Triệu Chân tin, có thể vì tính cách Lộ Minh mẫn cảm nên hiểu nhầm chuyện Trần Chiêu lạnh nhạt với mình là đang làm khó mình? Dù sao Trần Chiêu nhìn ai cũng lạnh lùng như vậy mà.
"Tâm tư của Lộ Minh trong sáng, chàng đừng tính toán với cậu ta, dù thế nào thì cậu ta cũng là con trai cố nhân của ta, ta chỉ quan tâm cậu ta một chút chứ không có ý gì cả, mấy hôm nữa ta sẽ để cậu ta dọn ra khỏi viện của ta."
Trần Chiêu không thích nghe những lời này. "Theo như ý nàng nói thì là tâm tư ta dơ bẩn?"
Triệu Chân chớp mắt. "Đúng vậy, ta và chàng là lang sói xứng đôi với hổ báo."
Trần Chiêu bị dáng vẻ của nàng chọc cười. "Được rồi, trong mắt ta cậu ta cũng chỉ là một đứa trẻ, chỉ cần cậu ta không xúc phạm tới ta thì ta sẽ không so đo với cậu ta."
Triệu Chân gật đầu ý bảo mình tin chàng, nói. "Bây giờ ta đang bị bệnh, chàng đừng ở cạnh ta quá lâu, quay về nghỉ ngơi đi."
Trần Chiêu không vui. "Đòi lại công bằng cho con cố nhân xong thì đuổi ta đi?"
Triệu Chân giơ tay kéo thắt lưng chàng, trêu ghẹo. "Nếu chàng không đi thì cởi quần áo hầu hạ ta nhé? Một đại mỹ nhân như chàng ở bên cạnh ta thì ta không nằm yên được đâu."
Trần Chiêu nhìn khuôn mặt vô lại của nàng mà bất lực, đẩy tay nàng ra, đứng dậy dặn dò. "Được rồi, ta đi đây, nàng dưỡng bệnh cho tốt, đừng có lộn xộn."
Triệu Chân vẫy tay với chàng. "Nói nhiều, đi đi."
Trần Chiêu sửa lại váy rồi đi ra ngoài, còn mấy bước nữa là đã ra tới cửa, chàng lại đột nhiên quay lại khom lưng hôn một cái lên trán Triệu Chân, đôi mắt đen láy nhìn nàng trong yêu thương. "Đợi nàng khỏe, ta đây sẽ phục vụ nàng thật tốt, phải dưỡng bệnh cho tốt, biết chưa?"
Triệu Chân nhìn chàng như vậy, khuôn mặt bỗng dưng nóng lên, nhéo một cái trên eo chàng. "Chàng về nghỉ ngơi dưỡng sức đi, chờ ta tới!"
Hai người nhìn nhau cười, lúc này Trần Chiêu mới thật sự rời đi.
Thẩm Kiệt ra ngoài, hôm nay mới tới thăm Triệu Chân, Triệu Chân thuận tiện nói những chuyện đã nói với Trần Chiêu tối quan cho hắn nghe.

Không ngờ sau khi nghe xong, Thẩm Kiệt phản ứng rất lớn, vỗ bàn lớn tiếng nói. "Trưởng tỷ! Tỷ không tin ta sao? Trần Chiêu vừa bảo tỷ để Đại Lý Tự tra án, tỷ liền đồng ý? Ta không đáng để tin tưởng hơn hắn sao?"
Triệu Chân cau mày. "Tử Trừng, đệ hiểu nhầm rồi, chẳng qua ta cảm thấy chàng nói rất có lý, tra án vốn là chuyện của Đại Lý Tự, quan nhất phẩm trong triều bị hành thích vốn nên báo cáo với triều đình, để Đại Lý Tự tra cho rõ."
Thẩm Kiệt nghe xong vẫn còn tức giận. "Trưởng tỷ, sao tỷ tin tưởng hắn mà không tin ta? Người thích khách muốn giết là ta, sao ta không điều tra rõ cho được? Bây giờ Trần Chiêu cũng không phải không quyền không thế, sau lưng hắn vẫn còn thừa tướng, một Đại Lý Tự chẳng phải là nằm trong tay hắn hay sao? Chỉ cần hắn không muốn tra ra chuyện gì hay là muốn vu khống thì đều do hắn quyết định!"
Triệu Chân tiếp tục nhẫn nhận khuyên hắn. "Tử Trường, đệ hiểu lầm chàng ấy quá sâu, chàng ấy không có hận thù nào với đệ, nể mặt ta nên không làm khó dễ đệ, nếu có cơ hội thì đệ nên nói chuyện rõ ràng với chàng ấy mới phải."
Nói chuyện với hắn? Há chẳng phải là trò cười? Trong lòng của hai người đều biết rõ tâm tư của nhau.
Thẩm Kiệt nắm chặt tay thành quyền, vẻ mặt căng thẳng, quyết định đánh đến cùng, nếu không muốn bị Trần Chiêu vạch trần thì chi bằng cứ ra tay trước đi.
"Trưởng tỷ, tỷ biết tại sao nhiều năm như vậy ta vẫn không vào kinh, không gặp tỷ không?"
Triệu Chân ngẩn ra, hỏi. "Tại sao?"
Thẩm Kiệt lại ngồi xuống, chậm rãi nói. "Tỷ cũng biết ta từng đối đầu với hắn nhiều lần, hắn liền cho rằng ta có lòng bất chính với tỷ, muốn thay thế hắn, ta giải thích mãi không được, hắn liền ban một mật lệnh cho ta, khi tỷ ở kinh thành thì ta không được đặt chân vào kinh nửa bước. Nếu có chuyện bất đắc dĩ phải vào kinh thì không được gặp tỷ, nếu không sẽ bị trảm vì mưu đồ." Dứt lời, hắn thành khẩn nói. "Trưởng tỷ, ta dùng mạng của ta để đảm bảo với tỷ ta không có lòng bất chính, nhưng hắn ta sớm đã hận ta thấu xương, chỉ là hắn đang diễn kịch trước mặt tỷ mà thôi, tìm được cơ hội sẽ diệt trừ ta thôi." Hắn biết đời này là vô vòng, tâm tư của hắn hắn sẽ không bao giờ để nàng biết được, vậy nên mới thề độc như vậy.
Triệu Chân nghe xong hồi lâu sau mới hoàn hồn, lấy lại tinh thần, hỏi. "Có thật không?"
Thẩm Kiệt gật đầu thật mạnh. "Đúng vậy, mệnh lệnh của hắn năm đó ta vẫn còn giữ, không tin thì ta đưa cho trưởng tỷ xem."
Triệu Chân khoát tay. "Không cần..." Dứt lời, nàng đột nhiên không biết nói gì, trong đầu hơi hỗn loạn.
Thẩm Kiệt đứng bên cạnh tiếp tục nói. "Trưởng tỷ, chắc chắn hắn sẽ không để Đại Lý Tự điều tra vụ án này tử tế, nói không chừng cuối cùng còn vu khống cho ta, bảo rằng ta tự biên tự diễn, mục đích là giá họa cho hắn, giành lấy sự quan tâm của tỷ." 
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui