Không biết phụ thân bệnh hoạn ra sao, lòng Triệu Chân nóng như lửa đốt, nàng bèn tìm cách trà trộn vào trog phủ Tề Quốc Công, nàng vốn dĩ đã quá quen thuộc với biệt viện nhà mình, tránh né mấy tên hộ vệ, đánh ngủ mấy nha hoàn hầu hạ quăng ra phòng bên ngoài, sau đó dễ dàng ẩn mình vào trong phòng ngủ của phụ thân.
Triệu Chân đi đến trước giường, nàng chỉ mới đi mấy ngày thôi mà phụ thân đã gầy đi cả một vòng lớn, hai mắt khép hờ, hít thở cũng khó khăn, một bộ dáng bệnh quá nặng rồi.
Nàng vừa bi thương vừa tức giận: Ngươi được lắm Triệu Hoán, phủ Tề Quốc Công nuôi ngươi khôn lớn, phụ thân bệnh nặng đến như thế này, ngươi lại đem người đưa đến biệt việt mà tu dưỡng, tống cổ mấy hạ nhân đến đây hầu hạ là đủ? Được! Được lắm!
Có lẽ là phụ tử liền tâm, nên Tề Quốc Công cảm nhận được sự tức giận của nàng, ông chậm rãi mở mắt, nhìn thấy Triệu Chân ở đầu giường cũng không kinh ngạc hay kêu lên, biểu tình mờ mịt, ông nhìn nàng trong chốc lát rồi đột nhiên nước mắt rơi xuống:" Thật là nữ nhi của ta, là con tới đón phụ thân sao? Thật đúng là nữ nhi..." Vừa nói vừa nâng tay lên muốn chạm vào nàng.
Triệu Chân vội quỳ đến trước giường, cầm tay Tề Quốc Công, bàn tay này đã từng cứng cáp mạnh mẽ, giờ đây lại khô khốc như da gỗ, trong lúc nhất thời nàng cũng đỏ mắt:" Phụ thân, hài nhi đúng là nữ nhi của ngài, nữ nhi không có chết, ngài nhìn xem nữ nhi này." Nói rồi đôi tay chà xát vào lòng bàn tay ông," Người thấy tay của nữ nhi có ấm hay không?"
Có lẽ vừa nãy Tề Quốc Công cho rằng chính mình đang nằm trong mộng, nên lúc này cảm nhận được ấm áp từ trong lòng bàn tay truyền đến, Tề Quốc Công đột nhiên trừng lớn đôi mắt ngồi dậy, so sánh với bộ dáng còn thở thoi thóp vừa nãy thì bây giờ nhìn có tinh thần hơn không ít:" Ôi ông trời ơi, thật sự là nữ nhi sao, ta còn tưởng rằng đất ở dưới âm tào địa phủ dưỡng cho con trở nên đẹp lên..." Nói một hơi thật dài, Tề Quốc Công mới nhận ra cái người đang đứng ở trong phòng mình là một người sống, ông đề phòng lên nói:" Ngươi... ngươi là ai?"
Tâm tình đang đau khổ nhưng thấy phản ứng của phụ thân như vậy nàng cũng cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, Triêu Chân thu tay lại đứng lên, khuôn mặt trở nên uy nghiêm không giống với người đang ở độ tuổi này:" Phụ thân, thật sự là nữ nhi, nữ nhi không chết, mà là bị biến thành bộ dạng nhỏ tuổi như thế này, tuy rằng việc này nói ra thật đúng là khó có thể tin được, nhưng con đúng là chân chân chính chính biến trở thành nhỏ tuổi như bây giờ".
Tề Quốc Công ngơ ngác nhìn nàng, tiểu cô nương trước mắt thật sự giống nữ nhi của ông đến mười phần, nhưng lúc nữ nhi của ông ở độ tuổi này đã biến thành một dã tiểu tử vô lại, nơi nào có được bộ dáng thướt tha như cô nương trước mắt này? Chẳng lẽ là ông vẫn còn đang nằm mơ? Ông đánh thật mạnh cái mặt mình, đau đến muốn rơi luôn cả mấy cái răng già.
Triệu Chân bất đắc dĩ thở dài, vội vàng đưa tay ngăn ông lại:" Phụ thân! Người không có đang mơ đâu! Nữ nhi thật sự đã trở về mà!"
Tề Quốc Công đau đến mức trong mắt toàn là nước mắt, ông lại tỉ mỉ nhìn nàng trong chốc lát, đột nhiên vỗ giường khóc đến thiên phương địa hưởng nói:" Hài nhi của ta! Sao con lại làm việc hoang đường như thế này! Đến phút cuối cùng rồi, con còn tạo nghiệt để lại cho phụ thân, phụ thân phải làm như thế nào bây giờ đây! Con lại coi thường Thái Thượng Hoàng như vậy, người dù sao cũng là hoàng đế, sao có thể để cho hoàng đế... Ai ai ai!"
Lúc đâu Triệu Chân thấy phụ thân nàng khóc như vậy cũng bị ngốc một hồi, rất nhanh nàng mới hiểu ra, phụ thân nàng đây là cho rằng nàng cùng với nam nhân khác sinh ra dã loại, người nằm trên giường thoi thóp lúc nãy đúng thật không phải phụ thân nàng mà, cái người suy nghĩ miên man nói năng không đâu trước mắt đây mới thật sự là phụ thân nàng đây này.
" Phụ thân, người nghĩ lại xem, Trần Chiêu suốt ngày đều lắc lư trước mặt con, con đến nơi nào hoài thai mười tháng rồi sinh ra con hoang? Người thật sự là càng già càng hồ đồ rồi!"
Tiếng khóc Tề Quốc Công đột nhiên bị nghẹn lại, cẩn thận nghĩ nghĩ:" Hình như đúng là có lý... Nhưng..."
Triệu Chân không để ông nói nữa, vạch áo của mình lên cho ông nhìn xem cái vết bớt trên eo:" Phụ thân, người xem, đây có đúng là cái bớt của con hay không?"
Tề Quốc Công thấy cái bớt của nàng cũng sửng sốt, nhất thời cũng bị mê mang, Triệu Chân nhân cơ hội đó lại nói với ông mấy chuyện khi còn nhỏ của mình, phí hết cả miệng lưỡi mới khiến Tề Quốc Công tin tưởng chính mình đúng là nữ nhi của ông.
Tề Quốc Công nhìn nữ nhi đã mất mà tìm lại được của mình lại khóc thêm một phen, giống như muốn đem hết nước mắt tích trữ cả đời này đều khóc ra hết:" Trở về là tốt rồi... Trở về là tốt rồi... Cho dù người khác xem con là yêu quái, con cũng là nữ nhi duy nhất của phụ thân".
Thấy ông rốt cuộc cũng tin, Triệu Chân mới hỏi:" Phụ thân, trong cung không có chút tin tức nào của Trần Chiêu sao?"
Tề Quốc Công vội vàng che miệng nàng lại:" Lại nói bậy, đó là Thái Thượng Hoàng!" Dám hô thẳng tên húy của Thái Thượng Hoàng, thật đúng là ngoài nữ nhi của ông ra còn ai nữa chứ," Phụ thân còn muốn hỏi con Thái Thượng Hoàng ở đâu đâu, không phải hai người cùng nhau biến mất sao?"
Triệu Chân đem mọi chuyện nói kĩ càng lại cho ông:" Nếu Trần Chiêu cũng giống như con, thì chắc chỉ mới thanh tỉnh vào hôm qua, hiện giờ cũng không biết là đang ở nơi nào, bây giờ con lại trở thành như bây giờ, cũng không muốn có gút mắt với hắn nữa, sau này con muốn ở bên cạnh phụ thân để phụng dưỡng người".
Từ lúc Thái Thượng Hoàng đăng cơ làm Hoàng Đế, lâu lâu Tề Quốc Công mới có thể được gặp mặt nữ nhi mọt lần, bây giờ nghe nàng nói muốn phụng dưỡng ở bên cạnh ông ông tất nhiên là vô cùng vui mừng, chỉ là...
" Làm như vậy có thỏa đáng hay không? Nếu Thái Thượng Hoàng trở về cung muốn tìm con thì làm sao bây giờ?"
Triệu Chân khinh thường cười:" Bây giờ nữ nhi đã trẻ lại, thay hình đổi dạng, hắn tìm được con con không thừa nhận hắn hắn còn có thể làm khó dễ được sao? Chuyển biến trở về trẻ tuổi này có bao nhiêu người tin? Nếu là hắn ta cũng trở về tuổi trẻ, chỉ sợ lúc này cũng chẳng dám hồi cung đâu, phụ thân người không cần lo lắng".
Tề Quốc Công ngẫm lại thấy cũng đúng, cho dù là Đế Hậu, thì chuyện trẻ lại này cũng quá mức kì quái rồi, có trở về cung hay không thì Thái Thượng Hoàng cũng sẽ cân nhắc một phen.
Nghĩ xong như vậy, ông cũng có chút buông lỏng tâm tình ra, nhìn ái nữ trẻ tuổi trước mắt mà lòng vui mừng tràn đầy, cuối cùng ông cũng đã có cơ hội đền bù cho nữ nhi của mình:" Khuê nữ con yen tâm, lần này cha còn có thể sống tới bảy, tám năm nữa, phụ thân nhất định sẽ bảo vệ thật tốt cho con, tìm cho con một người lang quân như ý!"
Năm Triệu Chân cập kê là thời kì mà Triệu gia của ông cường thịnh, ẩn ẩn có khí thế công cao lấn chủ, nhưng chiến sự lại chưa ngưng nghỉ nên Khang Bình đế không thể thu hồi binh quyền trong tay ông, ông đối với Triệu gia cực kì kiêng kị, đương nhiên không thể để cho Triệu gia kết thân cùng với các đại thần nào trong triều, mỹ danh thì nói là cho Triệu Chân chọn hoàng tử, nhưng có chân dung hoàng tử nào đưa đến cho chính nàng lựa chọn, Khang Bình đế mắc bệnh đa nghi, ngay cả nhi tử của chính mình cũng chưa tin tưởng hoàn toàn, các hoàng tử khác đều có gia tộc bên ngoại cường thịnh, chỉ có mỗi lục hoàng tử Trần Chiêu là nhà mẹ đẻ xuất thân thấp hèn không có quyền lực, thế nên ông phong vương cho Trần Chiêu, đem hết lời khen tốt đẹp dành cho Trần Chiêu trước mặt Tề Quốc Công, kết cục đương nhiên là Triệu Chân chọn Trần Chiêu.
Khang Bình đế mặt rồng vui vẻ, phong cho Triệu Chân là nữ tướng quân, còn đặc biệt cho phép Trần Chiêu không cần trở về đất phong có thể đi theo thể tử mà xuất chinh, Triệu Chân nắm quyền, Trần Chiêu được ban không cho cái danh hào Vương gia, Khang Bình đế là có ý tứ đem nhi tử của mình trở thành đồ vật đưa cho Triệu Chân.
Tề Quốc Công cũng không có bất mãn gì đối với nữ tế, rốt cuộc thì năm đó trong mấy hoàng tử của Khang Bình Đế thì Thái Thượng Hoàng cũng là người có bộ dáng xuất sắc nhất, tính tình cũng ôn hòa, không so đo với người, chỉ là nữ nhi của ông dã tính khó thuần, coi Thái Thượng Hoàng trở thành tên tiểu bạch kiểm tay trói gà không chặt.
Nhưng sau khi Thái Thượng Hoàng đăng cơ làm hoàng đế thì tính tình thay đổi lớn, lúc trọng chỉnh triều đình thì một chút cũng không nương tay, cũng đem binh quyền của Triệu gia ông đoạt lại không ít, vốn dĩ còn tưởng rằng hắn sẽ mở rộng hậu cung, đối đãi với khuê nữ của mình lạnh nhạt, nhưng không nghĩ đến hắn lại là người chung tình, chỉ độc sủng một mình nữ nhi của ông, lúc đó ông còn nghĩ rằng có lẽ là phu thê vào sinh ra tử đã nảy sinh cảm tình, nhưng mỗi lần nữ nhi của ông trở về nhắc đến Thái Thượng Hoàng đều là khinh thường đầy mặt, ông thất sự rất áy náy, ông vẫn luôn cảm thấy cả cuộc đời của nữ nhi đã bị hủy ở trong tay chính mình, may mắn hiện tại lại có cơ hội để cho nàng tìm được một người vừa ý với bản thân.
Triệu Chân cười lớn:" Phụ thân, nữ nhi vừa trở về người lại muốn đem con gả đi ra ngoài rồi?"
Tề Quốc Công nghĩ nghĩ: Sao được chứ, nữ nhi của ông vất vả lắm mới trở về được, làm sao có thể nỡ gả đi ra ngoài chứ.
Ông vội nắm tay nữ nhi:" Không gả không gả! Phụ thân sẽ kén rể, kén một người con rể tốt đẹp cho nữ nhi của ta!"
Phụ thân càng lớn tuổi thì tính tình càng ngày càng ấu trĩ, Triệu Chân cũng không trông cậy ông có thể giúp gì được cho nàng, nàng chỉ có một tâm nguyện lớn nhất là có thể để cho ông an vui vào lúc tuổi già.
" Phụ thân, hiện tại trọng tâm không phải là ngài chọn con rể ra sao, mà là làm cách nào để con có thể danh chính ngôn thuận trở về Triệu gia đây".
Ý của Triệu Chân là muốn để cho phụ thân đem nàng trở thành nữ nhi tư sinh tiếp đón trở về, tuy rằng thanh danh sẽ không được tốt, nhưng ít nhiều gì thì cũng có huyết thống của Triệu gia, danh chính ngôn thuận.
Nhưng Tề Quốc Công nghe xong thì xua tay liên tục:" Cái này không được, cho dù là giả thì ta cũng cảm thấy rất có lỗi với nương của con, không thể để nàng xấu hổ, cũng không thể để con gánh vác cái ác danh nữ nhi tư sinh được".
Chung quy thì thanh danh của nữ nhi tư sinh thật sự không dễ nghe, cho dù sau này có muốn giao tiếp với ai cũng sẽ bị coi khinh, Triệu Chân nghĩ nghĩ, nghĩ ra được một chủ ý mới:" Phụ thân, không thì làm như vầy..."
*
Trên con đường nhỏ có lót mấy phiến đá uốn lượn cong cong đi đến một cái đình ẩn trong hàng trúc rậm rạp, không gian trong rừng trúc tĩnh lặng, chỉ có gió thổi qua mới man theo âm thanh sàn sạt của những phiến lá trúc, mùi hương đặc trưng của trúc cũng theo gió mà vươn vào trong đầu mũi, là mùi hương thanh mát tươi mới.
Thừa tướng Hướng Nho vẫn còn đang mặc triều phục, khuôn mặt phong trần mệt mỏi đi vào bên trong rừng, cuối đường là một tòa thạch đình được xây để hóng gió, đẩy làn trúc che đậy ra, có thể nhìn thấy được một nam tử mặc áo bào trắng ngồi ngay ngắn trong cái đình đó, đuôi áo bào tùy ý buông xuống trên mặt đất, tán ra bốn phía, trong tay hắn đang cầm một quyển sách lật xem, tuy đầu hơi cúi xuống thấy không rõ dung mạo, nhưng chỉ nhìn cách giơ tay nhấc chân thôi đã có thể thấy được sự bất phàm.
Hướng Nho tiến lên cung kính nói:" Thái Thượng Hoàng".
Người này đúng là Thái Thượng Hoàng, Hướng Nho có thể gặp gỡ Thái Thượng Hoàng trẻ tuổi cùng là do trời xui đất khiến, sau khi lời Quốc Sư nói khiến Thái Thượng Hoàng và Thái Thượng Hoàng Hậu ngoài ý muốn" Lên trời", Quốc sư bị giáng tội, Hướng Nho phụng mệnh tiếp quản phủ Quốc sư, trong phủ Quốc sư có một bảo tháp, Hướng Nho đã từng đi cùng với Thái Thượng Hoàng tới chỗ này tìm Quốc sư hỏi chuyện, trong lòng nhớ lại, chân cũng cất bước đến đăng tháp nhìn ra xa, ai ngờ ở trên đỉnh tháp lại nhìn thấy Thái Thượng Hoàng đang hôn mê bất tỉnh, ông và Thái Thượng Hoàng lớn lên cùng nhau, tất nhiên liếc mắt một cái là đã nhận ra bộ dáng của ông khi còn trẻ, sau đó ông sai thân tín đưa người đem về phủ Thừa Tướng trước.
Trần Chiêu nghe thấy tiếng thì buông quyển sách trên tay ngẩng đầu lên, là một gương mặt trẻ tuổi, hơn nữa còn là một gương mặt tuấn mỹ đến xuất trần, thời nên thiếu của Trần Chiêu là bộ dáng như vậy, mỗi một nét đều như một tác phẩm nghệ thuât được điêu khắc tỉ mỉ, đẹp đến bất phàm, khiến người chỉ nhìn qua một lần đều khó quên. Ông đẹp nhưng nét đẹp đó không có tính xâm lược, ông trầm tĩnh yên lặng như nước, sự trầm tĩnh như tản ra từ trong xương cốt, ánh mắt thanh lãnh ít nói ít cười, khiến cho ông giống như một tiên nhân từ trên trời giáng xuống, mang theo niềm xót thương đối với thế gian mà giáng thế.
Triệu Chân đã từng đánh giá hắn một câu: Cái biểu tình này của hắn là đang nhớ thương thiên đình, muốn trở về sao?!
Không giống với thần sắc vội vàng của Hướng Nho, vẻ mặt của ông vẫn nhàn nhạt, nói:" Tử Câm, hiện nay ngươi không cần xưng hô như vậy, có thể gọi tên của ta".
Khi còn bé Hướng Nho từng là thư đồng của Trần Chiêu, bởi vì hai người đều là tính tình quái đản, lại phá lệ thân thiết hợp nhãn, tình như thủ túc mà lớn lên cùng nhau, Trần Chiêu còn từng cứu ông một mạng, Hướng Nho có thể ngồi trên vị trí Thừa Tướng hiện nay thì ngoài nổ lực của ông ra thì không thể thiếu vì Trần Chiêu có tâm đối đãi với ông.
Người trước mắt tuy rằng trẻ tuổi, nhưng lại là ngôi cửu ngũ hàng thật giá thật, còn là ân nhân của ông, ông không dám chậm trễ:" Nguời khác không biết nhưng thần biết, lễ nghi quân thần thần không dám quên, xin Thái Thượng Hoàng cho thần lén lút tôn xưng ngài như vậy". Sau đó ông tiếp tục nói," Thái Thượng Hoàng, thần ước chừng là đã có tin tức của Thái Thượng Hoàng Hậu".
Trần Chiêu cũng chưa nói gì, giơ tay bảo ông ngồi xuống:" Ngồi xuống nói đi, Thái Thượng Hoàng Hậu ra sao rồi?"
Hướng Nho cong gối quỳ xuống nói:" Tề Quốc Công dâng tấu chương, nói là đã tìm được con mồ côi từ trong bụng mẹ của Uy Chấn tướng quân, năm nay mười sáu tuổi, trong người có mang di vật của Uy Chấn tướng quân, bộ dáng còn giống với Thái Thượng Hoàng Hậu đến bảy phần. Tề Quốc Công vô cùng vui mừng, bệnh nặng cũng khỏi hẳn, qua mấy ngày muốn mời người trong tộc đến nhận thân nhập phủ, ghi tên vào gia phả từ đường, Hoàng Thượng lệnh cho thần đến phong thưởng, theo như thần suy đoán, thì người này chắc chắn là Thái Thượng Hoàng Hậu".
Uy Chấn tướng quân là nhi tử độc nhất của Tề Quốc Công tên Triệu Sâm, là bào đệ của Triệu Chân, nhỏ hơn nàng mười tám tuổi, chỉ là tuổi xuân vừa đến đã chết sớm, mới qua hai mươi đã chết trận nơi xa trường, bằng không thì Tề Quốc Công cũng đã không đem Triệu Hoán đến nuôi dưới gối.
Lúc còn sinh thời, Triệu Chân có lập hạ" Giặc Ngô chưa trừ, lập gia làm chi". Hào ngôn chí khí, người cũng không thê không tử, chỉ là không lập gia cũng không có đại biểu cho không gần nữ sắc, có con cái mồ côi từ trong bụng mẫu cũng không có gì là không bình thường, chỉ là cố tình vào lúc này mới lộ ra, nếu không phải Triệu Chân giả mạo thì còn ai vào đây?
Trần Chiêu thong thả ung dung rót ly trà cho ông, cười như không cười nói" Nàng cũng thật là biết diễn, về Triệu gia cũng muốn về trắng trợn táo bạo như vậy". Ông dừng một chút, lại nói tiếp," Hoàng Thượng đã phong thưởng cho nàng những gì?"
Hướng Nho cung kính tiếp nhận trà, miệng nhấp một ít nói:" Chỉ là chút đồ trang sức, Tề Quốc Công dù chưa nói rõ, nhưng trong lời nói cũng là hy vọng Hoàng Thượng có thể phong cho nàng cái phong hào Huyện chủ, ban thưởng cho cô nhi của công thần cũng không có gì là không thỏa đáng, chỉ là thần thấy hình như Hoàng Thượng có nghi ngờ đối với cô nhi này, nên vẫn chưa phong thưởng cho phong hào Huyện chủ, nhưng mà để thần đến cửa chúc mừng cũng đã rất trân trọng".
Trần Chiêu nghe vậy thì gật gật đầu:" Người chết cũng đã chết, ai có thể chứng minh được cô nhi này thật sự là huyết mạch của Triệu gia, nếu là người khác thì thôi, nhưng Tề Quốc Công dù sao cũng là Quốc Trượng, nếu đúng là cô nhi của Triệu Sâm, thì đó là thân biểu muội của Hoàng Thượng, Hoàng Thượng có nghi ngờ cũng là đúng đắn, lệnh cho ngươi đến chỉ sợ cũng không có đơn giản là trân trọng thôi, là muốn cho để ngươi nhìn xem cái đứa bé mồ côi này rốt cuộc có giống với Thái Thượng Hoàng Hậu chút nào không, dù sao thì Văn thần đã từng gặp qua bộ dáng Hoàng Hậu lúc còn trẻ hiện này cũng chỉ có ngươi".
Hướng Nho:" Thái Thượng Hoàng lời nói anh minh, Hoàng Thượng đã ra lệnh cho thần sau khi ra khỏi phủ Tề Quốc Công thì liền vào trong cung phục lệnh, Thái Thượng Hoàng có muốn cùng thần đến phủ Tề Quốc Công?"
Trần Chiêu chậm rãi châm trà, hơi nóng lượn lờ bốc hơi lên, sau một hồi lâu ông mới nói:" Đương nhiên là phải đi, nếu ta không đi, không biết nàng sẽ làm chuyện vô pháp vô thiên gì ..."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...