Cái tên Trần Thanh Trần không phải là tên Trần Chiêu đặt bừa. Những năm đầu chàng ở trong triều không có quyền không có thế, sau này khi đi tòng quân với Triệu Chân, mỗi lần nàng đi xuất chinh nhanh thì mấy tháng lâu thì mấy năm mới về một lần, chàng đương nhiên không muốn sống nhàn rỗi trong quân đội, vậy nên phát triển thế lực của mình ở trong giang hồ. Chàng không biết võ công nên đành dùng tài năng của mình để dẫn dắt thuộc hạ, dùng rất nhiều năm mới đưa danh tiếng Thanh Trần công tử vang xa, bây giờ để cho tiện nên chàng tiếp tục dùng cái tên này.
Cái tên Thanh Trần công tử này đã có rất nhiều năm, Phó Doãn Hành nghi ngờ nhìn về phía chàng. "Nếu ta nhớ không nhầm, khi tuổi ta vẫn còn nhỏ, danh tiếng của Thanh Trần công tử đã rất vang dội trên giang hồ. Dù ngươi còn trẻ, cũng đã đến tuổi thành gia lập thất, nhưng dì nhỏ của ta cũng chỉ mới 16 tuổi mà ngươi đã tặng tín vật đính ước rồi sao?"
Triệu Chân vừa nghe đã thầm than. Vẫn là cháu ngoại thông minh! Xem chàng giải quyết thế nào!
Trần Chiêu bình tĩnh nói. "Chuyện này thì có gì lạ? Mới đầu, Thanh Trần công tử cùng lắm cũng chỉ là một cái tên, chỉ dưỡng phụ (cha nuôi) của ta, sau khi cha nuôi nhận ta liền đặt tên cho ta là Thanh Trần, để ta thừa kế tài năng của ông. Sau khi ông qua đời, Thanh Trần công tử chính là ta, mà Thanh Trần lại cũng là tên của ta."
Sao trước đây Triệu Chân không phát hiện Trần Chiêu có tài kể chuyện như vậy, để chính chàng làm con nuôi của chàng? Xem như là chàng lợi hại.
Tuy trong lòng có vài phần tiếc nuối nhưng Triệu Chân vẫn trả lại đao cho chàng. "Trả lại cho ngươi, ta không cần!" Bên trên có khắc tên của chàng, cầm trong tay nàng chung quy rồi sẽ thành tai họa, nói không rõ.
Trần Chiêu không nhận. "Đã tặng rồi sao có thể lấy lại, sao nàng lại trả lại cho ta? Trong lòng nàng cũng hiểu, nói là tín vật đính ước cũng không có gì là quá đáng." Thật ra khi Trần Chiêu đưa cho nàng, chàng không chút suy nghĩ, bây giờ chợt nhớ ra, cho nó là tín vật định tình cũng được.
Triệu Chân nghe vậy nhăn mặt lại như vừa nuốt phải ruồi, nàng biết chàng không có ý tốt mà, hóa ra là đứng đây chờ nàng tự tới!
Phó Doãn Hành nhìn dì nhỏ, thấy vẻ mặt của nàng đã biết là bị người ta gài bẫy, đảo mắt một vòng đã có cách, nói. "Dì nhỏ cứ nhận cây đao này đi! Từ xưa tới nay, những vị thầy chế tạo vũ khí đều khắc tên của mình lên vũ khi, vị thầy nổi tiếng Lỗ Nghĩa cũng thường khắc tên của mình lên binh khí mình chế tạo, nếu đồ ông ấy tặng cho ai cũng gọi là vật đính ước,há chẳng phải là tình khắp thiên hạ hay sao?"
Ai ya ya, cháu ngoại của nàng biết ăn nói từ khi nào vậy, Triệu Chân vui mừng nói. "Doãn Hành nói đúng, dù có tên của chàng thì sao? Ta không xem nó là tín vật đính ước là được rồi!"
Trần Chiêu nhìn cháu ngoại mình, lại có mấy phần ngợi khen, tiểu tử này cũng không ngốc, lại còn biết cách ăn nói. Chàng thản nhiên nói. "Nàng không xem nó là tín vật đính ước cũng được. Nhưng đừng quên ước định giữa ta và nàng."
Triệu Chân không còn lời nào để nói, chuyện nàng nhận chiến thư của Trần Chiêu là sự thật.
Phó Doãn Hành nhìn về phía dì nhỏ. "Không hợp lý cho lắm, chẳng lẽ dì nhỏ và Thanh Trần công tử thật sự có gì với nhau sao?
Đúng lúc này, Thẩm Minh Châu và Triệu Vân Kha vốn đã về trước lại phóng ngựa tới, vẻ mặt Thẩm Minh Châu không được tốt cho lắm, gặp được Triệu Chân, cậu nói. "Cô cô, sao muội có thể liều lĩnh đi một mình như vậy? Ta đưa muội tới đây thì phải đưa muội bình an trở về, mau cùng ta về!" Dứt lời, cậu cũng không quan tâm chuyện nam nữ gì, bước tới kéo cổ tay nàng.
Triệu Chân thấy cháu trai đã có vài phần tức giận, cũng không cãi lại nó, dù sao bây giờ nó đang nghĩ nó là ca ca, chăm sóc muội muội là bổn phận của nó, đương nhiên Thẩm Kiệt cũng đã dặn dò nó kỹ, vậy nên nàng nói. "Ngươi chờ một chút, ta lại kia nói mấy câu rồi đi." Nàng quay đầu kéo ống tay áo của cháu ngoại, nói. "Ngươi có tới chỗ ta học võ không?"
Phó Doãn Hành nhìn thiếu niên đang kéo nàng, lại nhìn nàng, nói. "Dì nhỏ yên tâm về phủ chờ ta tới thăm hỏi đi." Dứt lời lại quan sát Thẩm Minh Châu một phen. "Vị này chẳng lẽ chính là con của Thẩm tướng quân?"
Thẩm Minh Châu không kiêu ngạo, không nịnh nọt, nói. "Thẩm Minh Châu ra mắt thế tử."
Phó Doãn Hành cười, nói. "Lệnh tôn (ý chỉ Thẩm Kiệt) là con nuôi của ông cố ta, lại nói ta và Thẩm đại công tử xem như là có quan hệ họ hàng, không cần khách sáo như vậy. Hôm nay ta còn có việc, ngày khác sẽ tới nhà trò chuyện với ngươi một lần cho thỏa."
Thẩm Minh Châu không có biểu cảm gì, gật đầu nói. "Mong chờ ngài tới." Sau đó kéo Triệu Chân đi.
Triệu Chân nhìn cháu trai rồi trừng mắt nhìn Trần Chiêu đang đeo mặt nạ, xoay người đi cùng Thẩm Minh Châu.
Đợi khi mọi người đã đi rồi, Phó Doãn Hành nhìn về phía Trần Chiêu. "Nếu Thanh Trần công tử đã là tên của lệnh tôn, công tử đây có bản lĩnh gì để cho ta bái ngươi làm thầy?"
Trần Chiêu chắp tay sau lưng, mặt nạ lạnh như băng ánh lên sự lạnh lẽo, vừa thần bí lại vừa thanh quý. "Nếu ta đã kế thừa cái tên Thanh Trần công tử, đương nhiên là trò giỏi hơn thầy, thế tử cũng đã từng chứng kiến bản lĩnh của ta, nếu đã không muốn hà cớ gì phải ở đây làm khó ta như vậy?"
Phó Doãn Hành hừ một tiếng. "Đương nhiên trong lòng ngươi hiểu, tuy hành vi thường ngày của ta có chút thô lỗ, nhưng ta không phải là đứa ngốc. Nếu không phải là muốn xem ai có ý định dụ dỗ ta tới, ta cũng sẽ không tới nơi này. Có thể biết mấy ngày gần đây ta đang tìm đại sư làm cơ quan trận pháp, ngươi cũng không phải là hạng người bình thường, chọc tới ta ngươi phải nghĩ cho kỹ, ta không dễ đuổi đi như vậy đâu."
Trước đây không biết, bây giờ xem ra đứa cháu ngoại này của chàng cũng không ngu ngốc như chàng nghĩ. Trần Chiêu nói. "Thế tử không cần nghĩ ngợi phức tạp như vậy, tuy ta tên là Thành Trần nhưng cũng không phải là người "xuất trần tị thế", người có tài đương nhiên sẽ có đất dụng võ, vừa khéo biết được Thế tử đang cần nên mạo muội tiến cử bản thân cũng là lẽ thường."
(*) xuất trần tị thế: ở ẩn, tránh xa cuộc sống hiện tại.
Phó Doãn Hành nhướng mày nói. "Được lắm, để ta xem ngươi có bản lĩnh gì!"
Trần Chiêu hơi nghiêng người, nói. "Thế tử, mời!"
***
Trời tối, Triệu Chân và Thẩm Minh Châu mới về tới Phủ Quốc công, Tề quốc công vẫn còn đang phải điều dưỡng thân thể nên đã đi nghỉ ngơi từ sớm, nhưng Thẩm Kiệt vẫn chưa đi, nghe nói mấy người Triệu Chân đã về nên đi ra ngoài đón.
"Sao lại về muộn như vậy? Đã ăn tối hay chưa?"
Triệu Chân nghe giọng, ngẩng đầu nhìn Thẩm Kiệt đang bước tới gần, hai mắt nàng sáng lên. Hai ngày không gặp, nghĩa đệ mấy hôm trước con đau lòng giờ đã phấn chấn hẳn lên, hắn cạo sạch râu, lộ ra cái cằm trơn bóng cương nghị, còn đổi một bộ trường bào màu tím thẫm, thêu hoa văn tinh xảo, đâu còn là một võ tướng lỗ mãng như trước kia, hiển nhiên bây giờ đã trở thành một quý công tử.
Thẩm Minh Châu cũng sững sờ khi thấy phụ thân mình trở thành như vậy. Từ trước tới nay, hiếm khi cậu trông thấy phụ thân chăm chút bề ngoài như vậy, mặc quần áo cũng luôn xám xịt, bây giờ lại trở nên như vậy cũng khiến người ta cảm thấy kỳ lạ.
Triệu Chân tới gần quan sát kỹ càng một phen, cười híp mắt nói. "Thế này thì thật dễ nhìn!"
Thẩm Kiệt cúi đầu nhìn nụ cười rạng rỡ của nàng, không khỏi cười theo. "Có đói bụng không? Ta sợ mọi người về chưa ăn gì nên ta bảo nhà bếp chuẩn bị cơm nước xong xuôi rồi."
Triệu Chân khen ngợi hắn. "Vậy thì tốt quá, chúng ta vẫn chưa ăn cơm!" Nói rồi liền bước vào trong, Thẩm Kiệt đi theo sau nàng.
Thẩm Minh Châu ôm theo nghi ngờ đi sau, phụ thân cậu bắt đầu quan tâm tới những chuyện này từ khi nào? Hơn nữa thái độ của phụ thân đối với Triệu Cẩn cũng rất tốt! Là do muội ấy là nữ nhi của nghĩa đệ của người sao?
Cơm nước thịnh soạn được bày đầy bàn, Thẩm Kiệt sai người lấy thêm một bộ bát đũa để ăn cùng. Trong bữa cơm cũng không giấu đi niềm yêu mến đối với Triệu Chân, thường hay gắp thức ăn cho nàng, còn hắn ăn chẳng đáng bao.
Triệu Chân cũng không cảm thấy có gì lạ, thản nhiên ăn đồ ăn Thẩm Kiệt gắp, ăn no rồi sờ bụng mình một cái. "Ta ăn no rồi, về viện nghỉ ngơi trước đây."
Thẩm Kiệt gật đầu. "Đã chuẩn bị nước nóng xong rồi, nhanh đi đi."
Triệu Chân nở nụ cười, nhìn hắn rồi đi, Triệu Vân Kha cũng về viện của mình, chỉ còn lại mình cha con họ Thẩm.
Thẩm Kiệt nhìn con trai, hỏi. "Hai ngày nay có xảy ra chuyện gì không?"
Thẩm Minh Châu nghe phụ thân hỏi, thật thà kể chuyện gặp Trần Chiêu và Phó Doãn Hành cho hắn nghe, Thẩm Kiệt nghe rồi vẻ mặt có chút u ám, mặc dù không hiểu nhưng Thẩm Minh Châu là người nhìn sắc mặt để nói chuyện với phụ thân, đương nhiên sự thay đổi của Thẩm Kiệt không thoát khỏi ánh mắt của cậu.
Thẩm Kiệt im lặng hồi lâu, nói. "Được rồi, ngươi cũng nghỉ ngơi sớm đi."
Thẩm Minh Châu cảm thấy sau khi phụ thân hồi kinh bỗng trở nên kỳ lạ, nhưng cậu không nói rõ được kỳ lạ ở đâu, nghe vậy đứng dậy xin cáo lui, cũng không hỏi nhiều.
Thẩm Kiệt ngồi trong sảnh một lạt, canh thời gian đợi Triệu Chân tắm xong mới tới viện của nàng, hạ nhân đều đã bị nàng cho lui, chỉ còn mình phòng nàng sáng đèn, hắn gõ cửa.
Một lát sau, Triệu Chân ngồi bên trong nói. "Vào đi."
Thẩm Kiệt đẩy cửa bước vào, Triệu Chân đang ngồi trên giường lau tóc ướt, mặc áo trong màu trắng tinh, bên ngoài khoác một bộ y phục màu xanh biết, đoán chừng vừa mới tắm rửa xong, gương mặt nàng trắng nõn, cả người toát lên vẻ lười biếng, thờ ơ.
Trong lòng hắn khẽ rung động, bước lại gần, gọi theo khuôn phép. "Trưởng tỷ!"
Triệu Chân ngước mắt nở nụ cười dịu dàng với hắn. "Ngồi đi."
Thẩm Kiệt biết tại sao nàng lại gọi hắn tới đây, sau khi ngồi xuống, hắn tự giác nói. "Hoàng thượng lệnh cho ta phụ trách mười sáu vệ quân ở Nam Nha, mở mạc phủ, quy nạp nhân tài. Bây giờ quan võ trong kinh này đều do một mình Phó gia nắm giữ, lục quân ở Bắc Nha cũng nằm trong tay Phó gia, hoàng thượng bổ nhiệm ta cũng là có ý hãm chân Phó gia."
(*) mạc phủ: nơi làm việc của tướng soái.
Triệu Chân nghe vậy thở dài. "Sinh ra ở hoang gia chẳng phải là như thế sao? Dù là tay chân còn phải tương tàn, nói gì tới ngoại thích. Hoàng đế giống phụ hoàng của nó, làm việc cẩn thận lại đa nghi, ta và phụ vương của nó đột nhiên ra đi, bây giờ nó như chim sợ cành cong, đương nhiên phải phòng bị mỗi nơi một chút, ngươi về cũng nên giúp nó một tay."
(*) ngoại thích: Gia đình mẹ hoặc vợ của vua.
Thẩm Kiệt ôm quyền nói. "Trưởng tỷ yên tâm, nghĩa đệ sẽ giúp đỡ hoàng thượng một cách trung thành, chia sẻ cùng hoàng thượng."
Triệu Chân cười, đè tay hắn xuống. "Nếu đã là đệ, đương nhiên ta yên tâm. Bây giờ tuy trong triều phồn thịnh an lành, nhưng nào ai biết được bao lâu, có đệ ở bên cạnh nó ta cũng yên lòng."
Bàn tay ấm áp mềm mại đặt trên mu bàn tay của mình, Thẩm Kiệt không khỏi trở tay nắm chặt, ôm chặt trong lòng bàn tay mình. "Có thể giúp trưởng tỷ chia sẻ là may mắn của ta, ta đã nói với hoàng thượng gần đây ta muốn nhận đệ tử, không phân biệt nam nữ, hoàng thượng cũng đã đồng ý rồi. Trưởng tỷ hãy lấy thân phận đệ tử của ta để quay lại trong quân một cách danh chính ngôn thuận, không biết ý trưởng tỷ thế nào?"
Triệu Chân nghĩ một lát rồi gât đầu. "Vậy cũng được, mọi chuyện cứ từ từ rồi sẽ tới, không thể vội vàng. Nếu ta muốn nắm quyền, trước hết phải để người bên dưới tin tưởng và nghe theo mới được."
Thẩm Kiệt quỳ xuống đất, lấy lòng. "Với tài năng của trưởng tỷ đương nhiên là sẽ nhanh thôi."
Triệu Chân rút tay lại, sờ đầu của hắn như thường ngày, quở trách. "Đệ ấy, miệng lúc nào cũng ngọt như vậy."
Thẩm Kiệt dịu dàng nhìn nàng, thiếu nữ trước mắt đẹp như mơ, nếu như là mơ, hắn mãi mãi cũng không muốn tỉnh, chỉ tiếc yên ổn cũng chỉ trong chốc lát, trước mắt hắn vẫn còn những chuyện khó chưa thể giải quyết được.
"Trưởng tỷ, ta nghe Minh Châu nói hôm nay tỷ gặp Thái Thượng Hoàng? Thái Thượng Hoàng và tỷ..."
Triệu Chân nghe thấy ba chữ "Thái Thượng Hoàng" liền nhíu mày, ngắt lời hắn. "Chuyện của ta ngươi không cần xen vào, ta tự có cách."
Thẩm Kiệt vâng lời cúi đầu. "Vâng."
Chuyện Thái Thượng Hoàng hắn không thể không xen vào, bây giờ hắn vẫn chưa làm gì không chứng minh được sau này sẽ không làm gì. Bây giờ hắn đã quay về kinh, quay về bên cạnh nàng, đã về rồi thì sẽ không thể thu tay lại được nữa.
---
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...