Tần Như Yên nhận được một bức thư Bích Lan gửi tới từ phủ Thái sư, bức thư này đương nhiên là do Tần phu nhân viết, nét chữ nguệch ngoại, câu đầu tiên là: Yên Nhi, khi con nhận được bức thư này, mẹ đã không còn ở nhân thế nữa.
Trong lòng Tần Như Yên trùng xuống, đọc lướt bức thư nhanh như gió, nước mắt dần thấm đầy viền mắt, không thể tin nổi, ngón tay vo tròn bức thư từ lúc nào không hay.
Sao có thể...sao lại có thể.... Nàng lẩm bẩm liên tục, đứng dậy đi được vài bước thì choáng váng, loạng choạng ngã xuống bàn bên cạnh, bình hoa trên bàn rơi xuống đất vang lên âm thanh vỡ tan.
Ma ma và cung nữ đứng bên ngoài nghe thấy động tĩnh liền vội vàng vào trong, thấy hoàng hậu nương nương ngã dưới đất, trên tay bê bết máu.
Một lúc sau, tiếng hét chói tai vang lên. Mau gọi thái y! Mau gọi thái y tới đây!
Trần Kình và thái y nhanh chóng tới, Tần Như Yên không sao, nhưng lòng bàn tay đã bị mảnh vỡ của bình hoa cứa vài nhát, vết thương không sâu, thoa thuốc là ổn.
Trần Kình đuổi hết cung nhân ra ngoài điện, cầm bàn tay bị thương của Tần Như Yên đặt vào lòng bàn tay mình, nhìn dáng vẻ thất hồn lạc phách của nàng mà không nỡ. Như Yên, nàng làm sao thế này? Đừng làm ta sợ.
Tần Như Yên nghe tiếng, đôi mắt không còn tiêu cự nhìn về phía hắn, nước mắt lập tức trào ra, nghẹn ngào nói. Bệ hạ, mẹ ta...mẹ ta có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?
Trần Kình biết Tần Như Yên có nội ứng trong phủ thái sư, bản thân hắn cũng đã ngầm đồng ý để nội ứng của Tần Như Yên truyền tin vào cung, hôm nay hắn có quá nhiều chuyện phải giải quyết nên quên không ngăn người truyền tin ngoài cung của nàng, cuối cùng nàng cũng đã biết.
Trần Kình nắm cổ tay nàng, khó khăn gật đầu. Ta cũng chỉ mới biết thôi, ám vệ nói với ta kẻ hành hung là... Hắn hơi do dự, cha ruột giết mẹ ruột của mình, tàn nhẫn biết bao....
Tần Như Yên lộ vẻ sầu thảm. Là cha ta phải không? Nàng ngồi dậy, trong mắt lóe lên tia lạnh lùng. Ông ta hoàn toàn không phải cha ta...hoàn toàn không phải... Dứt lời, nàng lại ôm mặt khóc.
Trần Kình sợ nước mắt của nàng thấm vào vết thương, vội vàng kéo tay nàng xuống, an ủi. Như Yên, nàng còn ta, còn Tự Nhi, còn cả đứa nhỏ trong bụng nữa. Đừng khóc...
Tần Như Yên dựa vào vai hắn khóc nức nở mấy lần, cuối cùng cũng bình tĩnh lại, lau nước mặt trên mặt, nói với hắn. Bệ hạ, ta biết ân oán giữa Tần thái sư và Khang Bình Đế là gì, cũng do mẹ ta biết chuyện này nên mới dẫn tới họa sát thân.
Trần Kình đau lòng nhìn nàng. Là chuyện gì? Nàng cứ nói từ từ.
Vẻ đau thương trên mặt Tần Như Yên đã bớt, nàng chầm chậm kể rõ ngọn nguồn mọi chuyện.
Đế vương trong lịch sử, có tàn nhẫn, có nhân tự, có tự mình chấp chính yêu dân, cũng có người trời sinh mang tính đa nghi. Khang Bình Đế là một đế vương đa nghi, thậm chí còn không tin tưởng con ruột của mình thì làm sao có thể tin tưởng Tần gia?
Tổ tiên Tần gia làm quan từ đời này sang đời khác, trải qua biết bao đời đế vương, cũng có đóng góp to lớn cho vương triều Trần thị, có vị trí vững vàng trong triều đình, đương nhiên được nhiều người ủng hộ. Lúc ấy các vị hoàng tử tranh đoạt chức vị Thái tử, lập trường của Tần gia gần như trực tiếp quyết định ngôi vị hoàng đế thuộc về ai, sao Khang Bình Đế có thể không kiêng dè?
Nhiều năm qua, mặc dù ngoài mặt Khang Bình Đế rất trọng dụng Tần gia, nhưng lại ngầm ra tay với Tần gia ở rất nhiều mặt. Con cháu nối dõi của Tần gia không nhiều, nhưng ai cũng liên quan tới vị đế vương này.
Trước đây, khi giành ngôi thái tử, mấy đứa con của Khang Bình Đế đấu đá tới mức ngươi chết, ta sống. Tần gia ủng hộ Tam hoàng tử, tế nên Tam hoàng tử dám ở sau lưng chống lại phụ hoàng, nếu như sau này thành đế, há chẳng phải sẽ làm hoàng đế bù nhìn cho Tần gia hay sao? Đương nhiên Khang Bình Đế không chịu đựng được Tần gia nữa, gọi Trần Chiêu đang tòng quân ở biên cương về, trắng trợn cất nhắc Triệu gia, nhiều lần gây khó dễ cho Tần gia.
Bấy giờ ở biên cương vẫn còn chưa yên, quân Triệu gia anh dũng vô địch, đương nhiên địa vị của Triệu thị cũng lớn dần theo, không ai dám địch lại. Danh tiếng của vị Vương gia mang công trạng như Trần Chiêu cũng tựa ánh mặt trời ban trưa.
Khang Bình Đế phong Trần Chiêu làm thái tử, sau này Tam hoàng tử bị lưu đày vì tội ám sát, Tần thừa tướng bị cáo buộc tội danh xúi giục hoàng tử nên bị bãi quan. Sau cùng, Khang Bình Đế vẫn còn sợ căn cơ nhiều năm qua Tần gia tích lũy, không dám đuổi cùng giết tận, khiến triều thần người người cảm thấy không yên, chỉ để Tần thừa tướng cáo lão hồi hương. Sau khi về quê, sinh lão bệnh tử đương nhiên không còn ai quan tâm.
Sau khi Tần thừa tướng về quê không lâu liền qua đời, còn có một nguyên nhân quan trọng nữa, đó là con trai duy nhất của ông ấy - Tần thái sư bị chặt đứt m3nh căn (của quý), nên ông không còn người nối nghiệp.
Lúc ấy Tần thái sư vẫn còn trẻ tuổi, xuất thân hiển hách, khi Tần gia chưa bị cách chức, ông có chút cậy tài khinh người, gặp chuyện bất bình đương nhiên sẽ đứng ra dạy dỗ vài câu, lưu manh lại ngu dốt không biết sợ, động thủ bị thương ở chỗ nào đó là điều khó tránh khỏi.
Tần thái sư bị thương m3nh căn, huyết mạch duy nhất của Tần thừa tướng bị đứt đoạn. Do bị thường ở chỗ ấy, không thể công khai nên không ai biết.
Chính vì điều này, để bảo vệ tính mạng của Tần thị, Tần thái sư lấy con gái của một thương nhân thấp kém làm vợ, đối xử với thê tử rất xa cách, sinh hoạt vợ chồng đều diễn ra trong bóng tối, để cho thân tín có giọng nói và cơ thể gần giống ông ta vào thay thế. Tần phu nhân sợ phu quân, không dám chủ động thân cận, mỗi tháng cũng chỉ tầm một hai lần như vậy mà thôi, thế nên vẫn không phát hiện ra đầu mối. Những thị thiếp phát hiện ra manh mối đều bị chôn mệnh dưới hoàng tuyền vì nhiều lý do khác nhau, vậy nên thị thiếp Tần gia đều rất an phận, không ai dám tranh giành sủng ái.
Đương nhiên Tần Như Yên, đệ đệ và muội muội của nàng không phải là con ruột của Tần thái sư.
Trần Kình nghe xong có chút không tin nổi, không ngờ nguyên nhân kết quả lại như vậy, hắn nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra nổi.
Trần Kình sinh ra ở trong yên bình, phụ hoàng đã dọn dẹp hết cục diện hỗn loạn của ông nội, lại còn có cả mẫu hậu, thiên hạ thái bình, ít tai ít khó. Sau khi hắn kế vị, phụ hoàng vẫn luôn dạy bảo hắn, mãi cho tới khi phụ hoàng và mẫu hậu gặp chuyện không may, hắn mới cảm nhận được gánh nặng mà hoàng đế phải gánh vác, cảm nhận được những mâu thuẫn khó giải quyết trong quân thần, nhưng chưa bao giờ dùng thủ đoạn giống ông nội để thống trị triều thần...
Trần Kình không biết nên an ủi Tần Như Yên thế nào, chỉ biết ôm nàng rồi nhẹ nhàng vỗ lưng.
Tần Như Yên lúc này không chỉ nói vài ba câu là có thể an ủi, nàng dựa vào lòng Trần Kình. Nếu không có Trần Kình, nàng thật sự không biết mình phải làm thế nào bây giờ. Ta từng nghĩ ông ấy chỉ hy vọng cao ở ta mà thôi, vậy nên mới dạy dỗ ta nghiêm khác như vậy. Sau này bị ông ấy đưa vào cung, ta cũng chỉ nghĩ rằng do mình xuất thân như vậy đã định sẵn để mở được cho nhà mẹ đẻ, nhưng ta chưa bao giờ nghĩ rằng ông ấy không phải cha ta, còn có thể gi ết chết thê tử ở bên ông ấy gần ba mươi năm...
Có lẽ trước đây Trần Kình còn có cùng cảnh ngộ với Tần Như Yên, nhưng bây giờ phụ hoàng và mẫu hậu đã vô cùng ân ái, hắn không còn cách nào để an ủi Tần Như Yên, bèn dịu dàng nói. Như Yên, từ nay về sau, ta và Tự Nhi chính là nhà của nàng. Ta sẽ không bao giờ phụ nàng, phụ hoàng ta có thể làm được thì ta cũng có thể làm được.
Tần Như Yên ngẩng đầu nhìn hắn, đôi mắt đẫm lệ có thêm vài phần tình cảm ấm áp. Gặp được chàng có lẽ là điều may mắn nhất trong cuộc đời ta, không biết nếu tiên đế và tiên thái hậu biết chàng vì một nữ tử như ta mà bỏ đi chuẩn mực và quy tắc của bậc đế vương thì có giận tới mức muốn nhảy ra đánh cho chàng một trận hay không?
Trần Kình thấy thê tử đã có thể nói đùa, thở phào nói. Nàng là do hai người bọn họ chọn, hai người họ sao có thể tự vả mình được? Nàng yên tâm đi, bọn họ sẽ không trách nàng đâu. Dứt lời, lại chuyển sang chủ đề khác. Như Yên, ngày mai ta sẽ dỡ lệnh cấm của nàng, để Tự Nhi qua đây cùng nàng. Nhóc con kia ngày nào cũng đòi gặp mẫu hậu đấy.
Tần Như Yên rất hiểu con trai mình, nó sẽ nhớ nàng, nhưng không nhất định ngày nào cũng sẽ đòi gặp nàng. Đứa nhỏ kia rất giỏi nhìn sắc mặt người khác.
Trần Kình vẫn lo lắng cho Tần Như Yên nên ở bên cạnh nàng cho tới khi nàng ngủ say mới đứng dậy quay về Ngự Thư Phòng, hắn viết rõ mọi chuyện, sau đó lệnh cho ám vệ xuất cung truyền tin cho phụ hoàng mẫu hậu.
Lúc này, Trần Chiêu đang ngủ cùng thê tử, mấy hôm nay chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, mọi chuyện lại trì trệ không có tiến triển nên chàng đành ở lại phủ Tề quốc công cùng thê tử.
Bây giờ khi Triệu Chân nằm xuống, bụng dưới đã hơi nhô lên, sờ thấy hình cầu, thần kỳ biết bao. Trước đây chàng không thể theo hai đứa bé trưởng thành, bây giờ muốn bù đắp lại, nhìn xem con của mình lớn lên từng chút từng chút ra sao, cuối cùng chín rụng thế nào.
Cộc, cộc, cộc. Cộc cộc cộc.
Ba tiếng chậm, ba tiếng nhanh - là thân tín của chàng. Bây giờ tới gõ cửa chắc chắn là có chuyện gấp.
Trần Chiêu nhìn Triệu Chân nằm ngủ say trong lòng mình, đầu của nàng vẫn đang gối vào cánh tay chàng, nếu như động đậy thì nhất định sẽ đánh thức nàng, thật sự hơi khó khăn...
Cộc, cộc, cộc. Cộc cộc cộc.
Chàng không nhúc nhích, bên ngoài lại bắt đầu gõ cửa. Lần này Triệu Chân bị đánh thức, nàng dụi mắt nhìn chàng. Ai gõ cửa đấy?
Trần Chiêu hơi tức giận vì thân tín gõ cửa bên ngoài đã đánh thức Triệu Chân, chàng thu tay lại ém chăn cho nàng cẩn thận. Là thân tín của ta, bây giờ gõ cửa chắc là có chuyện gì quan trọng, để ta đi ra xem một chút, nàng ngủ tiếp đi. Dứt lời, chàng xuống giường khoác áo rồi đi ra ngoài.
Triệu Chân mơ màng nhìn Trần Chiêu rời đi, có chuyện gì mà phải gõ cửa lúc nửa đêm thế này?
Trần Chiêu bước ra ngoài, thân tín thấy chàng, quỳ xuống trình bức thư trong tay lên. Chủ thượng, đây là thư từ trong cung tới, người truyền thư nói rằng có việc gấp, thuộc hạ không biết làm sao nên chỉ đành tới làm phiền chủ thượng.
Trần Chiêu nhận thư, giở ra xem qua. Trong cung xảy ra chuyện gì sao?
Thân tín đáp. Trong cung không có chuyện gì, bình an vô sự.
Ngươi quay về trước đi. Dứt lời, Trần Chiêu cầm thư quay vào nhà, thấy Triệu Chân cũng khoác áo đứng dậy. Sao nàng lại dậy rồi? Ngủ tiếp đi.
Vì chuyện này mà Triệu Chân tỉnh lại, hỏi. Là thư trong cung đưa tới sao? Không phải là con trai xảy ra chuyện gì chứ?
Triệu Chân vừa xé bao thư vừa nói. Không có đâu, nó là hoàng đế, nếu có chuyện gì xảy ra thì trong cung có thể yên ổn như vậy à? Dứt lời, chàng đưa thư đã mở cho nàng xem. Nàng xem trước?
Triệu Chân không nhận, lắc đầu ngồi xuống. Chàng xem trước đi, xem xong kể lại đại khái cho ta nghe. Dứt lời, nàng lấy đồ ăn vặt ban ngày chưa ăn xong ra, bỏ vào trong miệng.
Trần Chiêu thấy vậy cau mày nói. Đồ ăn này không còn ngon nữa, nếu nàng đói bụng thì ta gọi người làm cho nàng món mới. Nói rồi, chàng không thèm đọc thư, định đứng dậy đi ra ngoài phân phó.
Triệu Chân kéo chàng lại. Ta không đói bụng, chỉ ngứa miệng mà thôi. Đã khuya rồi, hạ nhân cũng là người mà, chàng đừng quấy rầy giấc mộng của người ta.
Trần Chiêu nghe vậy ngồi xuống lại, mở thư ra xem. Vậy nàng cũng đừng ăn đồ nguội chứ, đọc thư xong ta sẽ đi nấu món mới cho nàng.
Triệu Chân liếm môi, Trần Chiêu làm à? Thế thì tốt quá, đã lâu nàng không ăn món Trần Chiêu làm rồi. Được, cũng để con trai nếm thử tay nghề của cha nó.
Hừ, tên nhóc con này sao có vinh hạnh thế được? Nếu không phải để thỏa mãn cái miệng của Triệu Chân thì còn lâu chàng mới làm.
Trần Chiêu không nói gì, bắt đầu đọc thư trong tay, vừa nhìn đã biến sắc.
Triệu Chân thấy chàng biến sắc, đưa người qua xem trong thư viết gì, vừa nhìn đã nắm được trọng điểm. Tần thái sư thật khó lường, trơ mắt nhìn thê tử và thị thiếp của mình mang bầu con của người khác? Trách không được lại hận cha chàng thấu xương, muốn cả nhà chàng không ai được yên.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...