Để Em Thay Chồng Chăm Sóc Chị
Một buổi chiều mát mẻ với tiếng gió xào xạc bên ngọn đồi xanh tươi.
Trang hôm nay thật đẹp, nàng trang điểm rất kỹ vì nàng có nhã ý muốn được đàn hát một chút cho mọi người nghe.
Nàng đưa những ngón tay khoan thai uyển chuyển lướt trên cây đàn cổ cầm.
Tiếng nhạc vang lên cùng giọng hát trong veo.
Trang dồn hết tất cả tình cảm vào trong lời bài hát.
Lời thơ được phổ vào trong bài nhạc với âm điệu du dương khiến con người ta cảm nhận được tâm trạng, lời nhắn nhủ trong từng câu hát.
"Đôi ta yêu nhau đợi tháng năm lau nở
Đợi mùa nước đỏ cá về
Đợi chim tăng ló hót gọi hè
Không lấy được nhau mùa hạ, ta sẽ lấy nhau mùa đông.
Không lấy được nhau thời trẻ, ta sẽ lấy nhau khi goá bụa về già"
Những lời ca từ thật du dương, giọng hát của Trang lúc này hay tới mức tuyệt đỉnh.
Trước đây nàng hát nhờ năng khiếu trời ban, còn bây giờ nàng hát bằng tâm tư và tình yêu trong lòng.
Tất cả những phím đàn ngưng lại, mọi thứ xung quanh lắng đọng, con người cũng bất động khi đôi bàn tay Trang dừng lại.
Cô nhắm mắt nhẹ nhàng như không khí.
Từ từ gục trên cây đàn.
Tiếng rầm vang lớn khiến mọi vật và con người trở về với thực tại, không còn những tiếng hát của Trang nữa.
Không gian yên lặng bao trùm lên gương mặt bình yên với nụ cười đầy mãn nguyện còn đọng trên môi Trang như một sự chuẩn bị sẵn sàng cho giấc ngủ thật dài này.
Nàng giống hệt như một thiên thần đang nằm ngủ một giấc ngủ thật dài sau khi thực hiện hết nhiệm vụ với trần gian.
"Khi bạn sinh ra bạn khóc mọi người cười
Khi bạn ra đi mọi người khóc còn bạn thì cười"
Trang đang cười mãn nguyện với sự chết chóc này, còn những người còn lại thì đang khóc tiếc thương cho sự ra đi của nàng.
Trời xanh trên cao lúc này cũng đổ cơn mưa như khóc cùng những người ở lại.
Những cơn mưa phùn lất phất,bầu trời bỗng trở nên xám xịt càng làm cho nỗi buồn tăng thêm.
Nàng đã cố gắng đợi để được gặp Uyên lần cuối.
Tâm nguyện được hoàn thành, tuy còn vương vẫn với những người mình thương yêu.
Nhưng cuộc đời là vậy, bốn chữ sinh, lão, bệnh, tử không từ một ai.
Cách biệt âm dương là điều khiến con người ta đau khổ không thôi, nhưng ai cũng phải nén nỗi đau trong lòng để tiếp tục sống, để người ra đi có thể yên tâm mà nhắm mắt.
Sau khi chôn cất Trang.
Uyên và Như phải chia tay ba thầy trò để lên đường trở về nơi tấp nập kia, rời xa những tháng ngày yên tĩnh, bình yên.
Trước khi quay về phủ.
Uyên muốn đưa Như về nhà ngoại để nàng ghé thăm hai đứa con của mình.
Dù sao thì bọn trẻ xa mẹ cũng lâu rồi.
Chả phải nói cậu Hai, cô Ba vui thế nào khi mẹ về.
Nhìn Như ôm lấy hai đứa con khóc lóc làm Uyên cũng khóc theo.
Trong phủ xảy ra quá nhiều việc, Như không muốn nhưng cũng đành phải để bọn trẻ ở với ông bà.
Cô sợ chúng nhìn thấy những hình ảnh đấu đá, lòng người tàn độc.
Cô muốn các con của mình được lớn lên trong môi trường bình yên nhất.
Hơn nữa út Na không còn ở cùng, cho chúng ở lại phủ cô sợ một mình không bảo vệ được cho bọn trẻ an toàn.
Uyên đã rất nhiều việc, em ấy lại phải bận tâm thêm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...