Để Em Thay Chồng Chăm Sóc Chị
Cả hai đều nằm thở sau khi đã ngấm mệt.
Út Na xoa xoa chiếc bụng của Thanh.- Con yêu, chờ thêm thời gian nữa ba Vũ đón hai mẹ con về nhà.
Thanh nhìn út Na cảm động, út Na vì cô mà mang tiếng ác là hại mẹ con mợ Năm, lại còn phải chấp nhận là một người đã chết.
Út Na bây giờ mang khuôn mặt của một người đàn ông, lại phải vẽ lên trên khuôn mặt những cái xấu xí để không ai nhận ra em ấy.
Em ấy có mẹ, có em mà không được đường đường chính chính gặp họ.
Cô cũng cảm kích mẹ của út Na, bà không cấm cản hai người mà còn hợp tác diễn kịch để hai người có thể tới với nhau.
Tự nhiên Thanh khóc, giọt nước mắt của hạnh phúc, vì đã có một người yêu cô, chấp nhận vì cô mà làm mọi việc, không vụ lợi, không sân si hơn thua được mất.
Út Na nhìn thấy Thanh khóc thì ôm lấy nàng, hôn nhẹ lên trên đôi mắt nàng, cảm nhận vị mặn trong những giọt nước mắt của nàng.
- Sao lại khóc rồi?
- Tại mình làm em cảm động.
Nghe chữ "mình" thốt ra từ miệng của mợ Ba làm út Na cảm thấy lâng lâng như trên mây vậy, trong lòng rạo rực như những con sâu bướm đang nhảy múa bên trong.
Đối với Thanh, kể từ giây phút lấy đi sự trinh nguyên của út Na, cô đã nguyện với lòng rằng từ giờ đến hết đời sẽ không bao giờ phụ em ấy, một lòng một dạ làm người vợ hiền của em.
Ôm chặt lấy Thanh, vuốt lấy mái tóc mềm mại của nàng.
- Chồng sẽ không để mình phải đau khổ thêm lần nào nữa đâu.
- Em tin mình.
Ba chữ ngắn gọn thốt ra từ mợ Ba đủ làm út Na có động lực cố gắng suốt cả phần đời còn lại của mình.
Kể từ giờ phút này, nó sẽ làm tất cả với thân phận là cậu Vũ để trở thành chồng của Thanh đường đường chính chính, còn Thanh là hiền thê của cậu Vũ chứ không phải là mợ Ba của cậu Tư Dũng nữa.
Uyên cảm nhận được sự im ắng bên trong nên ngồi thêm một lúc rồi gọi Thanh ra ngoài ngồi bên quan tài, chút nữa là tới rạng sáng, mọi người sẽ tập trung đến rồi chuẩn bị làm lễ đưa tang.
Sau khi lo liệu xong xuôi.
Uyên để Thanh ở lại còn mình thì tranh thủ đi thăm mợ Năm xem tình hình bên đấy thế nào.
Thanh ở một mình bên nhà thờ tổ tiên hối lỗi.
Cậu Tư vì cô mà hại cả gia đình, cả cơ ngơi sự nghiệp của ông cha đã gây dựng, cô là người gián tiếp gây ra tội ác của cậu ta.
Đến ngôi nhà là tài sản cuối cùng cũng bị cô thiêu đốt, cũng may còn giữ lại được cái nhà thờ để có chỗ đi về.
Cô thề rằng sẽ gây dựng lại tất cả, xây căn nhà thật đẹp đưa ba mẹ công chính trở về.
Nằm bên trên ngọn đồi là một ngôi chùa, phía đằng sau đó là một căn nhà, có hai đứa nhỏ đang nô đùa bên người chị của chúng.
Thầy Nam lâu lâu lại lén nhìn cô gái với gương mặt tựa thiên thần, vì nhan sắc trời phú mà phải chịu sự hãm hại của kẻ dã tâm.
Mỗi lần thấy nhìn nàng, ông lại nhớ đến mối tình đầu của mình, hai người có một nét gì đó giống nhau, cũng đều bị số phận ruồng rẫy mà không thoát khỏi bốn chữ hồng nhan bạc mệnh.
P/s.
Từ giờ tác giả sẽ gọi út Na là cậu Vũ, còn mợ Ba và mợ Năm sẽ gọi tên thay cho danh phận là vợ của cậu Tư nha.
Ở chương sau tác giả sẽ đặt mật khẩu.
Câu hỏi là.
"Tên thật của mợ Năm là gì?".
Gợi ý một chút cho mọi người là đáp án ở chương 48 nha.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...