Để Em Ở Trong Lòng

Trans: Độc Mộc Lam

Beta: Matcha Machiato

Bệnh này của Phó Trí Hồng, Bạch Tranh vốn không tính là dư dả thời gian lại tăng thêm một nhiệm vụ —— đi bệnh viện chăm sóc.

Cô từ nhỏ cái miệng đã ngọt ngào, lớn lên lại càng biết dỗ dành người khác, thập phần khiến người ta thích. Lão gia tử bình thường bị lời ngâm mật dỗ dành quen rồi, mời hộ lý cũng không được, nhất định phải có Bạch Tranh tới.

Phó lão gia tử ở bệnh viện một tuần, Bạch Tranh một tuần này cơ bản cũng ở lại qua đêm ở bệnh viện.

Bất quá Phó Trí Hồng cũng biết thương cô, một ngày ba bữa đều là đầu bếp khách sạn năm sao địa phương chuẩn bị đưa tới, buổi tối còn có đồ ăn khuya cùng đồ ngọt, Bạch Tranh trở về cân, phát hiện một tuần này không chỉ không gầy, còn nặng thêm hai cân.
Đây đâu phải đi chăm sóc bệnh nhân nữa, căn bản là đi cọ ăn cọ uống.

Vì không muốn cho mình tăng cân quá nhanh, về sau mấy ngày, Bạch Tranh tốt xấu gì cũng nói bảo lão gia tử đem bữa tối bỏ đi.

Thật vất vả đợi đến ngày Phó Trí Hồng xuất viện, lão gia tử lại ở lại bệnh viện không chịu đi. Đàm Ngữ Lâm cho rằng trên người Phó Trí Hồng lại không thoải mái, vội vàng đi mời bác sĩ tới, kết quả không có bệnh gì nặng.

Bác sĩ điều trị nói với Đàm Ngữ Lâm, nguyên nhân Phó Trí Hồng sở dĩ không muốn xuất viện.

"Lão gia tử sinh bệnh nằm viện mấy ngày nay, bên cạnh có người cùng dỗ dành, quen rồi, sợ về nhà không có người đi cùng, cảm thấy cô đơn. "

Đàm Ngữ Lâm nghe xong trong lòng không đành lòng, bà và Phó Viễn Lâm bình thường có công việc phải bận rộn, không thể thường xuyên trở về bồi lão gia tử, để lão gia tử ở nhà một mình đích thật là thiếu suy nghĩ. Sau khi cân nhắc, Đàm Ngữ Lâm hỏi ý kiến của Phó Trí Hồng, đi thương lượng với Bạch Tranh, muốn hỏi cô có thể đi Lan Uyển ở lại vài ngày hay không.


Sự tình đến mức này, Bạch Tranh đương nhiên nghĩ không ra bất cứ lý do cự tuyệt nào, cô đáp ứng.

Thừa dịp sau khi tan tầm dành thời gian trở về nhà một chuyến, đem đồ dùng cần dùng vào rương hành lý, mang theo di chuyển đến nơi ở mới, chờ thân thể Phó Trí Hồng hoàn toàn chuyển biến tốt đẹp mới trở về.

Ngày Phó Trí Hồng xuất viện, người Phó gia tụ tập ăn một bữa cơm.

Lão gia tử hiếm khi không đề cập đến chuyện hôn ước, còn bởi vì chuyện Bạch Tranh về nhà ở, thái độ đối với Đàm Ngữ Lâm trên bàn cơm cũng hòa hoãn một chút. Mọi người cùng nhau hòa thuận ăn xong bữa cơm, Phó Viễn Lâm sau bữa ăn cùng lão gia tử đánh mấy ván cờ.

Phó Trí Hồng hưng trí không tệ, thẳng đến mười một giờ đêm mới có buồn ngủ. Bạch Tranh đưa lão gia tử về phòng nghỉ ngơi, bị Đàm Ngữ Lâm gọi xuống dưới lầu.

"Đây là canh gà dì hầm cả đêm, tối nay Khải Thâm tăng ca không thể tới, dì sợ nó lại quên ăn cơm, con có thể giúp dì đi đưa canh gà này cho Khải Thâm hay không. "

Đàm Ngữ Lâm đưa hộp giữ nhiệt trong tay cho cô ấy, lại nói, "Dì bảo Minh Tu đưa con đi, công ty Khải Thâm cách đây không xa, lái xe mười lăm phút là có thể đến. "

Bạch Tranh nhìn về phía Phó Minh Tu đang ngồi trên sô pha chơi điện thoại di động, "..."

Mười lăm phút mà thôi, Bạch Tranh cảm thấy mình còn có thể chịu đựng được, hơn nữa chuyện lúc trước Đàm Khải Thâm giúp cô giải vây, vừa vặn cũng có thể mượn cơ hội này cảm ơn anh, liền đáp ứng.

Phó Minh Tu ngược lại rất phối hợp, bất quá cũng chỉ là vẻ bề ngoài, dọc theo đường đi hắn cùng nàng nói chuyện không quá hai câu.

Một câu là: "Dây an toàn." Câu thứ hai là: "Đến rồi.

Xe dừng ở ven đường, lúc Bạch Cam xuống xe liếc cậu một cái, thấy anh ta lại cầm lấy điện thoại di động nhìn.


"Anh không đi sao? "

"Đưa canh một người là đủ rồi. "

Phó Minh Tu quay đầu, "Hay là cô cầm không nổi? "

"..."

Cô nghĩ mình không nên hỏi hắn .
Bạch Tranh đóng cửa xe lại một cái rung trời.

Tức giận này còn chưa xuôi, Phó Minh Tu liền hướng bên ngoài hô một câu: "Nhẹ một chút không là hư xe tôi a! "
Cô hoàn toàn lờ đi, không nghe thấy, đạp giày cao gót trong nháy mắt đi xa.

Những tòa nhà cao tầng nằm rải ngược khiến người ta choáng váng, văn phòng không giống ban ngày, buổi tối là đèn sáng, từng vòng từng vòng ánh đèn neon khảm ở giữa tầng lầu, thoạt nhìn rất đốt tiền nhưng lại độc đáo. Đại sảnh sáng sủa rộng rãi, ngọn đèn thủy tinh trên mái vòm buông xuống sáng chói mắt, hai nhân viên an ninh nghiêm túc trang trọng đứng ở cửa.

Trung tâm tài chính bình thường an ninh rất nghiêm ngặt, người không làm việc trong tòa nhà không được tùy ý ra vào, phải quẹt thẻ mới được.

Sau khi bị bảo vệ ngăn lại, Bạch Tranh quyết định ở dưới lầu chờ. Bảo vệ thấy cô là một cô bé, nhiệt tình khuyên cô, bảo cô gọi điện thoại cho đối phương, để cho người ta xuống lấy.

Cô cũng có nghĩ đến cách đó. Nhưng cô không trực tiếp tìm Đàm Khải Thâm, mà gửi tin nhắn cho Đàm Ngữ Lâm.

Đàm Ngữ Lâm nhanh chóng trả lời: "Tranh Tử, Khải Thâm vừa lúc chuẩn bị tan tầm, nó lập tức xuống lầu, con chờ một chút. "

Bạch Tranh rũ mắt, đánh máy: [Dạ. ]
Vừa mới gửi qua, khi cô ngẩng đầu lên, đại sảnh yên tĩnh truyền đến tiếng động.

Thang máy mở ra và có nhiều người liên tiếp đi ra khỏi đó.

Bạch Tranh cho rằng trong số người đi ra có Đàm Khải Thâm, theo bản năng thẳng lưng, bên môi nhếch lên một nụ cười đoan chính.

Kết quả cười khoảng năm phút, mọi người đều đi hết, còn chưa thấy hắn."..." Sớm biết liền kéo Phó Minh Tu tới cùng nhau chờ.

Chìm vào khoảng không, đại thúc bảo vệ đối diện thập phần đồng tình với cô, bảo cô lại gọi điện thoại hỏi một chút.
Bạch Tranh lắc đầu, tự an ủi: "Chắc sắp tới rồi. "

Trong lúc nói chuyện, cửa thang máy ở giữa đại sảnh lại bị mở ra, có tiếng giày da bước lên sàn nhà truyền đến.

Cô ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua, chậm rãi đứng thẳng. Lúc này mới nhìn thấy người quen kia.

Đàm Khải Thâm bị ba, năm người đàn ông vây quanh ở giữa, tư thái báo cáo công việc của cấp dưới bên cạnh cung khiêm, cẩn thận.

Người đàn ông nửa thu liễm mắt đang lắng nghe, áo khoác âu phục cởi ra treo ở khuỷu tay, vòng eo nhỏ mà không gầy gò, cà vạt cẩn thận buộc vào cổ, trông vô cùng trang nghiêm, cấm dục.

Đoàn người đi tới cửa, tách ra đi hai bên.

Đàm Khải Thâm bảo Vu Tín đi lấy xe trước, sau đó đi về phía Bạch Tranh.
Bạch Tranh xách canh đứng tại chỗ, cong mắt lên, "Chào chú út"


Anh không trả lời, ánh mắt rơi vào tay cô.

"Đây là canh dì hầm cho chú, con giúp đưa tới... Ah -"

Ước chừng đứng tại chỗ quá lâu, cô quên mất trước mặt có một bậc thang cực nông, nhấc chân đi qua, trực tiếp đá vào viên thạch khảm ở đó.

Bạch Tranh đau đớn, trọng tâm trong nháy mắt không ổn định, cả người nhào về phía trước, cứ như vậy ngã vào lòng Đàm Khải Thâm.

"..." Cô thông qua biểu tình biến hóa rất nhỏ trên mặt đại thúc bảo vệ, đại khái có thể biết động tác vừa rồi của mình có bao nhiêu ngu xuẩn.

Nhưng mà không đợi cô mở miệng giải thích, thậm chí còn chưa kịp đứng lên, người đàn ông bị cô dựa vào không biết nghĩ đến cái gì, giọng nói khàn khàn từ trên đỉnh đầu bay qua, giọng điệu lạnh lẽo: "Đây là cách em giữ khoảng cách? "

Bạch Tranh: "..."

Bởi vì khúc nhạc nhỏ này, ngày đó trên đường trở về, cô không nói qua một câu nào với Phó Minh Tu nữa.

Thời gian thoáng qua đến thứ Sáu, ngày làm việc.

Bởi vì chuyển đến Lan Uyển ở, thời gian đi lại của Bạch Tranh so với bình thường rút ngắn hai mươi phút.

Giờ làm việc còn chưa tới, trong phòng làm việc đã có người bận rộn.

Bạch Tranh và các đồng nghiệp thức khuya cắt video,cùng chia nhau bữa sáng, trở lại bàn làm việc, đeo kính và bắt đầu làm việc.

Máy tính bật lên video hát được cắt xong ngày hôm qua, Bạch Tranh thêm phần cuối phim, lại phối hợp với lời bài hát, sau đó đăng video lên Weibo, đến đây, công việc làm blogger video coi như hoàn thành bước cuối cùng.
Những công việc này cô đã quen, trên cơ bản khoảng nửa giờ là có thể giải quyết được. Bạch Tranh tập trung, chọn tài liệu trong cơ sở dữ liệu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui