Translation: Độc Mộc Lam
Beta : Matcha Machiato
[ Duyên thì nhiệt luyến] / Sầm Dữu
18-1-2020
Thành phố văn học Tấn Giang.
Tháng 5, Bắc thành vừa lập hạ.
Gió nhẹ mặt trời ẩn trong mây là thời tiết tốt để đi du lịch.
Sau khi ăn trưa, Bạch Tranh bước ra khỏi phòng thu, chiếc taxi được gọi trước đã dừng bên đường đợi.
Cơn gió đang thổi, cô đưa tay lên nắm lấy phần tóc lòa xòa trước tai, giọng nói ngọt ngào và trong trẻo biến mất khi cánh cửa đóng lại, "Bác tài, đổi chỗ chạy đến đường Minh Châu trước đi".
Người lái xe rất dễ nói chuyện, sau khi nhận được địa chỉ, anh ta cất tấm biển "xe trống" ở phía trước xe và điều hướng lại điểm đến.
Bạch Tranh lấy điện thoại ra, chỉnh sửa tin nhắn và gửi cho bên kia: " Dì ạ, con đang trên đường đi, đi lấy lễ phục trước."
Tin nhắn vừa gửi xong, cuộc gọi của Lận Nhiễm gọi đến, " Cậu ở đâu? "
Bạch Tranh ấn cửa kính xe xuống, cơn gió nhẹ lướt qua người cô, mái tóc ngắn màu hạt dẻ xoăn nhẹ hất ngược ra sau, để lộ khuôn mặt xinh xắn và nhỏ nhắn với hai hạt lê nhỏ trên má. "Mình về nhà chúc mừng sinh nhật ông. Còn về cơn bão thì sao rồi! Có thể nói chưa?"
"Nói cái bitch!" Đề cập đến chuyện này, Lận Nhiễm không thể không tức giận, " Trần Thế Khang tên biến thái già đó, cậu có biết ông ta đưa ra những điều kiện gì không? Bảo bà đây đi khách sạn , ở cùng ông ta! " Bạch Tranh mím môi xuống và cười, xoa trán, "Đừng bận tâm, vì một tên cặn bã không đáng. "
Lận Nhiễm tiếp tục chửi bên kia 800 lần qua điện thoại, sau đó liền hỏi đến vấn đề chính, "Còn khoản đầu tư thì sao?"
"Mình sẽ nghĩ cách khác." Bạch Tranh thở nhẹ một hơi. Cô nhìn vào đồng hồ, " Chỗ tớ bên này chắc đến tối mới kết thúc, bên phòng làm việc chắc làm phiền cậu rồi. "
Lận Nhiễm vực lại tinh thần: "Đừng lo lắng. Chúc ông cậu sinh nhật vui vẻ, thọ tỉ nam sơn. "
"Ừm, cảm ơn cậu."
Sau khi cúp máy, Bạch Tranh dựa vào ghế, nhìn cảnh vật lướt qua bên cửa sổ ngẩn người .
Cô và Lận Nhiễm là bạn đại học, cùng lớp, cùng phòng, sau khi tốt nghiệp, cô bắt đầu liên doanh với một studio tự truyền thông với một người bạn cùng lớp khác. Ngành công nghiệp truyền thông tự có triển vọng tốt, hãng phim có thu nhập đáng kể, chưa đầy một năm đã được xem xét mở rộng quy mô.
Vào ngày studio chuyển đi Lận Nhiễm và Bạch Tranh đang chuẩn bị cho cửa hàng mới, bận cho đến tối, mãi cho đến khi tiệc khai trương kết thúc cô mới phát hiện là có chuyện không ổn.
Bạch Tranh đã đi kiểm tra,phát hiện ra rằng tổng cộng 1,2 triệu nhân dân tệ đã được chuyển theo từng đợt trên tài khoản được chia sẻ, hầu hết các blogger kỳ cựu từng được triệu tập và huấn luyện vào thời điểm đó đã nộp đơn từ chức, tương đương với việc toàn bộ công ty được sơ tán từ bên trong.
Qua một đêm, mọi thứ đều tan biến.
Nguồn tài chính, tất cả đều bị gián đoạn. Bạch Tranh phải mất nhiều tháng mới tiêu hóa được sự thật rằng mình đã bị phản bội, cô không muốn từ bỏ tâm huyết khó khăn gầy dựng được của mình trong nhiều năm, sau khi thảo luận với Lận Nhiễm , cô quyết định bắt đầu lại. May mắn thay, studio ban đầu đã quay trở lại, cô từ bỏ Studio mới, quay trở về với Studio nhỏ lúc mới bắt đầu. Làm lại mọi thứ lại từ đầu khó hơn những gì Bạch Tranh tưởng tượng.
Không có tiền không có tài nguyên, tiền đầu tư cần phải chạy đi khắp nơi để có, Bạch Tranh đã nghe rất nhiều lời lạnh lùng, đã phải chịu đụng chạm rất nhiều, cô bị chuốt rượu đến nôn mửa bên vệ đường, giống như chuyện của Trần Thế Khang, cô đã nghe những lời nói khó nghe không dưới ba lần.
Trong thế giới này, loại giao dịch riêng tư này dường như đã trở thành một quy tắc ngầm.
Bạch Tranh ghét quy tắc ngầm, nhưng để tồn tại ở trong xã hội rộng lớn này, cô cũng chỉ có thể làm ngơ.
Chỉ vài phút sau khi Lận Nhiễm nói xong, xe taxi đã từ từ dừng lại trên đường Minh Châu.
Bạch Tranh tìm thấy shop theo địa chỉ trên điện thoại, mở cửa, nhân viên hướng dẫn mua hàng nhiệt tình chào hỏi: "Chào cô, cô muốn xem trang phục nam hay nữ? "
"Xin lỗi, Tôi đến đây để lấy lễ phục. " Bạch Tranh đưa tờ biên lai trên tay. Nụ cười của người nhân viên hướng dẫn mua sắm vẫn không thay đổi, ân cần hướng dẫn cô, "Vâng, xin mời cô đi theo tôi. "
Sau khi kiểm tra biên nhận, Bạch Tranh đã được đưa đến khu vực dành cho khách ngồi chờ.
Nhạc nhẹ êm dịu đang phát trong cửa hàng, âm lượng vừa phải, không vượt quá tiếng nói của con người. Trên đường Minh Châu khá nhiều cửa hàng quần áo như thế này, nằm ở góc khuất, thường ít khách qua lại, khách lui tới đa phần là khách quen và thành viên lâu năm.
Mẹ của Phó Minh Tu, Đàm Ngữ Lâm là một trong những thành viên của cửa hàng này.
Hôm nay Bạch Tranh tới đây để lấy lễ phục.
Trong khi chờ đợi, có một cuộc gọi điện đến.
Giọng của một phụ nữ trung niên vẫn nhẹ nhàng như mọi khi: " Tranh Tranh, con đã nhận được lễ phục chưa? "
" Dạ! Con đang ở tiệm để lấy nó, sắp trở về rồi." Bạch Tranh trả lời.
"Đừng gấp, con vẫn còn ở đó sao?" Đàm Ngữ Lâm di chuyển đến một nơi yên tĩnh để nói chuyện, "Dì kêu người tới rước con."
Người hướng dẫn mua sắm xuất hiện sau tấm rèm đưa cho cô chiếc túi trên tay Bạch Tranh nhếch miệng nói "Cảm ơn." Bước ra cửa nói với người bên kia điện thoại, "Không cần ạ con gọi xe về là được."
"Con gái đi xe một mình là không an toàn, hôm trước xem tin tức con gái bị taxi tông chết khiếp quá. Nghe lời dì đi, ngồi quán một lát dì sẽ gửi biển số xe cho con."
Đàm Ngữ Lâm đã nói như vậy Bạch Tranh cũng không cứng rắn nữa, "Vậy được ạ cảm ơn dì ạ."
"Với dì mà còn khách sáo như vậy sao."
Cúp điện thoại, Bạch Tranh mở cửa.
Nhiệt độ vào buổi chiều ấm hơn một chút so với buổi sáng. Chiếc áo khoác mang theo khi ra ngoài không mặc được nữa, Bạch Tranh cởi áo ra gấp lại nhét vào túi, mặc một chiếc váy ngắn tay màu xanh khói, làn da lộ ra như là trắng như ngọc. Cánh tay thon dài thon thả, eo không chút mỡ.
Hiện tại đang là giờ nghỉ trưa, nên không có nhiều người trên đường phố. Đôi lúc có các cặp tình nhân hoặc vài người đàn ông đi ngang qua, sự chú ý luôn đổ vào phía cô.
Bạch Tranh đang đứng trên lề đường, nhìn xuống điện thoại. Nhận được biển số xe từ Đàm Ngữ Lâm, cô nhìn sang bên phải, đó là một sự trùng hợp, chiếc Cayenne màu xám bạc* vừa quay lại, lái xe theo hướng của cô.
Xe Cayenne dừng lại trước cô, cửa sổ của ghế phụ mở xuống.
Phó Minh Tu cầm vô lăng bằng một tay, nghiên người gật đầu với cô, "Lên đi."
Bạch Tranh ngây người trong hai giây, cuối cùng, cô xách túi đi mở cửa ghế phụ.
"......"
"Xin lỗi, ghế lái phụ có người ngồi rồi, ghế sau còn trống." Phó Minh Tu co giật khóe môi, nở một nụ cười không hề có vẻ hối lỗi.
Bạch Tranh biết rõ ràng, Phó Minh Tu không tự nguyện đến.
Đàm Ngữ Lâm không đề cập đến Phó Minh Tu, dì ấy cũng chỉ đưa một biển số xe mà cô không quen, không biết rõ ý định của dì ấy, cô không thể đoán được tại sao.
Anh cho là tôi muốn ngồi xe của anh à?
Bạch Tranh cũng không cho anh khuôn mặt tốt, đóng cửa lại đi ra ghế sau ngồi.
Ngạc nhiên là, hàng ghế sau vẫn còn có người ngồi.
Bạch Tranh ngưng lại một chút. Từ góc nhìn của cô ấy, một đôi tay lộ ra rõ từng khớp xương, ngón trỏ bên tay phải còn đeo một chiếc nhẫn bạc lớn, ánh sáng phản chiếu qua lớp bạc dày càng tăng thêm sự tinh xảo. Bộ vest gọn gàng kết hợp với đối bốt da. Trông vô cùng tinh tế lịch sự. Cô còn cảm nhận được mùi thơm từ chiếc xe đi qua, đọng lại từng chút từng chút lên lớp da trắng mỏng.
Khi Đàm Ngữ Lâm gọi điện đưa ra đề nghị, cô không nên đồng ý.
Ý nghĩ này chợt lóe lên trong đầu cô.
"Bíp bíp ---" Xe đang chờ phía sau ấn còi ầm ĩ.
Phó Minh Tu quay lại nhìn cô một cách sốt ruột, "Em đứng ngơ ra làm gì, lên xe đi."
Bạch Tranh tỉnh lại cầm túi ngồi vào xe.
Khi cửa xe vừa đóng, Phó Minh Tu nhấn ga, giữa lông mày anh có vẻ không hài lòng, chiếc xe cũng phóng nhanh.
Trong một không gian hẹp và yên tĩnh, mọi âm thanh đều được khuếch đại cực cao.
Bạch Tranh ngồi vào xe, trả lời tin nhắn của Đàm Ngữ Lâm. Sau khi gửi tin nhắn, cô lại nhấp vào Weibo, tin nhắn và thông báo hiển thị "99+"các bình luận chủ yếu tập trung vào vlog do cô chỉnh sửa và đăng tải vào tối qua. Nội dung là một bộ truyện xuyên không cổ trang của các ca khúc điện ảnh và truyền hình.
Là một blogger video âm nhạc, người hâm mộ trên Weibo của Bạch Tranh đã vượt quá 100.000 người, trong vòng tròn bạn bè cũng được coi là nổi tiếng.
Cô từ từ xóa lần lượt tất cả các chấm đỏ chưa đọc. Giọng Phó Minh Tu vọng ra từ tai: "... Chiếc xe này cho cảm giác lái rất tốt, vẻ ngoài của chiếc xe cũng đẹp, tôi lại muốn đổi xe. "
"Nếu cậu thích, tôi sẽ cho cậu mượn hai ngày." Giọng nói từ từ xuyên thủng màng nhĩ.
Bạch Tranh bị phân tâm khi cầm điện thoại trong giây lát, hóa ra chiếc xe này là của anh ta.
"Quên đi, nếu mẹ tôi biết, lại có chuyện"
Phó Minh Tu đã có một trận chiến giữa giữa mẹ và anh, Trong đầu của Minh Tu đang diễn ra một trận chiến long trời lở đất, một lúc lâu sau, anh liếc nhìn người đàn ông trong gương chiếu hậu, "chiếc xe nhỏ bị hỏng của tôi vừa mới đổi không lâu, cứ dùng tạm trước vậy."
Đàm Khải Thâm xoay chiếc nhẫn bạc trên ngón trỏ của mình và nói rất dễ nghe, "Tôi có thể giữ bí mật cho cậu."
"Thật sao?" Phó Minh Tu nghe đến đây thì cười tươi như hoa, vui vẻ điều chỉnh vị trí ngồi rồi trịnh trọng đảm bảo, "Vậy thì tôi nhất định sẽ lái thật tốt, khi trả lại cho cậu thì sẽ sáng bóng như mới,cảm ơn cậu nhỏ! "
"Được rồi."
Cuộc nói chuyện giữa hai người lọt vào tai Bạch Tranh.
Sự chú ý lại biến mất, sau khi cô phản ứng lại có một loạt các câu không có nghĩa xuất hiện trong hộp thoại. Cô thầm thở dài, xóa hết.
Khi đi ngang qua một cửa hàng trái cây, tốc độ lái xe giảm lại , cuối cùng dừng lại bên đường.
Phó Minh Tu vừa nói vừa tháo dây an toàn: "Chút nữa là quên, tôi đi mua một số loại trái cây mà ông nội thích ăn, hai người đợi tôi một lát nhé. "
"Đi mua ngay bây giờ?" Bạch Tranh nhìn một nữa cơ thể anh đã ra khỏi ghế lái của mình, không thể không hỏi.
"Đúng vậy." Phó Minh Tu quay lại, có chút ngạc nhiên, "Làm sao vậy, em cũng muốn mua?"
Cô liếm môi, muốn nói gì đó nhưng lại im lặng .
Phó Minh Tu: " Không được, đây là quà sinh nhật anh đã chuẩn bị cho ông nội, là độc nhất vô nhị đừng có học theo anh. "
"..." Tôi mới không muốn giống mua anh.
Bạch Tranh và Phó Minh Tu lớn lên cùng nhau, có thể coi đây là thanh mai trúc mã.
Anh ấy thích ôm mọi việc vào người , sau rất nhiều năm, Bạch Tranh đã quen với việc này . Không quan trọng cô có mua trái cây hay không, thật ra cô chỉ không muốn ở một mình với Đàm Khải Thâm.
"Tôi không mua." Cô đã dành ra một trăm hai mươi phút kiên nhẫn, "Cùng đi chọn đi."
" Đừng, phụ nữ các em chọn đồ quá rắc rối , anh sẽ tự chọn. " Phó Minh Tu cau mày dừng lại. Nói xong càng giống như sợ cô đi theo. Ngay lập tức đóng cửa và rời đi.
Bạch Tranh: "..."
Xe yên tĩnh lại.
Bực mình với Phó Minh Tu , Bạch Tranh lơ đễnh vuốt màn hình điện thoại vài lần.
Lúc nãy có cả ba người cũng không sao,bây giờ chỉ có họ mà trong một không gian hạn chế như vậy, có vẻ như không thích hợp để nói bất cứ điều gì.
Bạch Tranh châm chước tìm từ trong đầu, khi làm việc, trạng thái đối mặt với camera gần như hoàn hảo tự nhiên, giống như ngay tức khắc có thể trốn đi:
"Xin chào?" Không đúng .
" Chào cậu ?" Cũng không được.
"Đã không gặp nhau mấy năm, chú vẫn đẹp trai như vậy! "...... Nó chả có nghĩa gì cả.
Trước khi cô vắt óc bắt đầu chủ đề, chuông điện thoại di động xa lạ đột nhiên vang lên, phá vỡ sự im lặng trong không khí.
Cô chợt thấy nhẹ nhõm, mở cửa sổ, để không khí trong lành vào.
Có vẻ là một cuộc gọi công việc, câu trả lời của Đàm Khải Thâm rất ngắn gọn, tư thế dựa vào ghế thoải mái, thư thái.
Giọng anh rất từ tốn, bình tĩnh và mạnh mẽ, nó rõ ràng như đang tụng kinh bên tai cô.
Băng qua đường, Bạch Tranh nhìn thấy Phó Minh Tu đang chọn đồ trong cửa hàng hoa quả. Dựa trên nguyên tắc tôn trọng quyền riêng tư, cô muốn để lại chỗ trên xe cho Đàm Khải Thâm, "Cùm cụp---"
Cửa xe bị đẩy ra một khe nhỏ.
Không nhận thấy tình hình bên ngoài.
Trong gương chiếu hậu, một anh chàng giao hàng lái một chiếc ô tô chạy bằng pin, tiến về phía trước trên đường đi, vừa đi vừa cúi đầu nhìn vào điện thoại, không để ý đến phía trước.
Cô mơ hồ cảm thấy không ổn, sau khi nhận ra điều đó, cô nhảy qua bên phải phải, tuy nhiên, đã quá muộn.
Nhân viên giao hàng đã phản ứng vào lúc này, kẹp phanh, chiếc xe chạy không thể dừng lại kịp thời, cô đụng phải nó - đột nhiên, cô cảm thấy một lồng ngực ấm áp bao trùm lấy lưng mình, với mùi linh sam thoang thoảng .
Đàm Khải Thâm nắm tay cô, thật chặt kéo vào. Thời gian rất chính xác, chỉ 0,01 giây, chiếc xe chạy ngang qua cửa.
"...Cảm ơn." Hoảng sợ, Bạch Tranh vẫn còn trong vòng tay của anh, nhẹ nhàng nói câu đầu tiên sau khi gặp lại .
Anh buông tay, điện thoại vẫn chưa cúp , người ở bên kia điện thoại hỏi một vài câu hỏi.
Đàm Khải Thâm mở cửa sổ, yết hầu lăn khẽ, nhỏ giọng đáp: "Không sao, anh tiếp tục."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...