Trans: Duật Vân Ngữ Yên
Beta: Matcha Machiato
4-8-2022
Chương 10
Đàm thị.
Bắt đầu từ bất động sản, các công ty con của tập đoàn này tham gia vào lĩnh vực gia dụng, điện gia dụng, hàng xa xỉ và các ngành công nghiệp khác. Công ty dẫn đầu trong thị trường tài chính hầu như tất cả mọi người ở Bắc Thành đều biết điều đó.
Bốn năm trước Đàm Vĩnh Dự CEO đầu tiên của Đàm thị, bị đau tim phải nhập viện. Kể từ khi lên nắm quyền, Đàm thị đã mở rộng ra nước ngoài và đầu tư vào ngành giải trí trong nước. Chưa tới hai năm, Đàm Khải Thâm đã trở thành nhân tài kiệt xuất trẻ tuổi , nắm trong tay sự quyền quý, có cả danh tiếng và tài năng.
Anh là người hào hoa nhưng lại cực kỳ kiệm lời, siêng năng biết kiềm chế bản thân hiếm khi có bất kỳ scandal nào với người khác giới.
Có người nói anh luôn không tiếp xúc với bất cứ người con gái nào khác là bởi vì trong lòng anh luôn tồn tại một bạch nguyệt quang nhớ mãi không quên.
Chị cả của Đàm gia không nổi được nữa nên đã đi khắp nơi để tìm người phù hợp cho anh.
Nguyễn Thư là một trong số những người đó nghe nói cô ấy và Đàm Khải Thâm khá hợp nhau, nhưng họ lại không xác nhận quan hệ trong một thời gian dài.
Những lời nhận xét này đều là Bạch Tranh nghe được từ miệng của người khác trong hai mươi phút giải lao.
Trên thực tế, kể từ khi chuyển ra khỏi Lan Uyển bốn năm trước, cô rất ít khi quan tâm đến những chuyện này chỉ thỉnh thoảng biết được tình hình hiện tại của Phó gia từ tin tức xung quanh hoặc bạn bè.
Về phần Đàm Khải Thâm , cô cố ý không cho phép mình nghĩ đến, thậm chí nhớ lại mọi chuyện liên quan đến anh.
Vì vậy, về những tin đồn về các mối quan hệ của anh , Bạch Tranh không biết cái nào đúng, cái nào sai.
Thời gian ước định ký hợp đồng sắp tới rồi, đoạn nhạc dạo trước đó sẽ nhanh chóng bị người xem quẳng ra sau não.
Năm người vượt qua vòng phỏng vấn lần này được dẫn vào phòng họp, trong đó có Nguyễn Đào và Bạch Tranh.
Ngưỡng cửa âm nhạc cao, dù có kí với nổi tiếng cũng cần phải đắn đo suy nghĩ.
Lần phỏng vấn này chưa phải là cửa cuối, trước khi ký hợp đồng chính thức còn có một bài kiểm tra nhỏ, chọn ra ba người ưu việt nhất trong năm người ưu tú, đó mới là cửa ải cuối cùng.
"Chúa ơi đó thật sự là Cố Cận!"
Người nào đó bên cạnh trong tiềm thức cảm thán, Bạch Tranh nhớ lại, liền trùng tên với người đàn ông trước mặt.
Cố Cận đang bình luận bài hát lúc nãy của cô: "Hát ổn đó, âm sắc khiến người ta kinh ngạc, là một nhân tài có thể đào tạo."
Lăn lộn ở weibo nhiều năm, Bạch Tranh đã tạo được thói quen đối diện với bình luận của người khác từ lâu, bình tĩnh nói: "Cảm ơn."
Thấy các fan nhiệt tình hào hứng như vậy , Cố Cận bắt đầu cảm thấy thái độ thờ ơ của cô rất thú vị , nhìn xuống lý lịch của Bạch Tranh , cuối cùng hỏi, "Tôi nghe nói gần đây Tụng Tinh cũng định chọn cô, cô có đến đó để phỏng vấn không?"
Tụng Tinh là một công ty giải trí nổi tiếng như Ngu Nhạc Music. Bạch Tranh không ngờ Cố Cận sẽ hỏi câu này, sững sờ trong giây lát. Cô không lạ gì công ty này, như anh ấy nói, trước khi quyết định đến với Ngu Nhạc Music, người của Tụng Tinh đã tiếp cận cô nhưng cô đã từ chối.
Bởi vì nguyên nhân công việc, nên cô không cần gấp gáp nổi tiếng như những người khác, lí do tiếp cận nền âm nhạc rất đơn giản, chỉ muốn kiếm nhiều tiền thôi. Ngoài ra còn một cái nữa, cũng là lúc Bạch Tranh so sánh hai công ty mới phát hiện ra—— Đàm Khải Thâm là một cổ đông của ngành công nghiệp giải trí.
Tất nhiên cô không thể chọn làm việc dưới mi mắt anh được .
"Không." Bạch Tranh hắng giọng đáp lại một cách ngắn gọn. Cố Cận bật cười khi nghe cô nói như vậy.
Nụ cười này khiến vài người bên cạnh chợt than nhẹ, trong lòng thấy khó chịu, không thể chen thêm câu nào, không thể cầm điện thoại quay lén, chỉ có thể mắt to trừng mắt nhỏ nhìn hai người nói chuyện.
Với fans mà nói, chỉ cần tạo hình cool ngầu.
Bạch Tranh không thể phủ nhận Cố Cận rất đẹp trai, nhưng cô đã nhìn thấy những người đẹp hơn anh ấy nhiều , tuy nhiên không có cảm giác gì quá lớn.
Nghĩ đến điều này, một khuôn mặt cứng rắn và kiên quyết lại hiện lên trong đầu cô một cách vô thức, suy nghĩ của cô đi hơi xa, khi cô định thần lại, Cố Cận đã bắt đầu thử thách tiếp theo.
Sau khi bài kiểm tra nhỏ kết thúc nửa giờ, có ba người được giữ lại.
Bạch Tranh là một trong ba người ở lại, hai người còn lại là Nguyễn Đào, và còn một người Bạch Tranh không quen.
Phối âm có yêu cầu cao hơn về độ tự do so với các công việc khác, cần phải phối hợp với thời gian của ca sỹ, giống mấy người mới không có cảm giác tồn tại gì mà Bạch Tranh vừa ký, chỉ cần công ty cần thì mới gọi tới.
Ký hợp đồng xong thì có thể rời đi, thời gian đi làm sẽ thông báo sau.
Bạch Tranh cất gọn hợp đồng vào trong túi, sau khi bước ra khỏi nhà vệ sinh, thì phòng cũng đã chẳng còn ai khác, chỉ có mỗi Cố Cận còn ở đó.
"Đi thôi." Anh mở cửa cho cô, người khác nhìn thấy thì như có vẻ nịnh nọt nhưng vẻ mặt của Bạch Tranh vẫn thản nhiên như trước, "Cảm ơn."
Người phía sau là vẻ mặt — "Tớ biết ngay mà", thấy cô cười nói: "Thật ra có lúc nào đó, cậu rất giống một người tớ quen."
Nếu không có gì ngoài ý muốn Bạch Tranh có thể đoán được anh ta sẽ nói gì tiếp theo, "Bạn gái?"
Cố Cận không đưa ra phủ nhận.
Đôi lông mày đôi mắt của cô đang mỉm cười, nhưng khí chất của cô càng tỏ ra sự xa lạ, tạo thành một cảm giác tương phản gây tò mò, "Anh Cố cách tiếp cận trò chuyện phụ nữ của anh thật là cổ hủ."
Bị hiểu lầm đến mức này, Cố Cận không khỏi bật cười, "Tôi không có ý đó."
Anh ấy còn muốn nói gì đó trợ lý đã chạy tới từ phía sau nói cho anh hành trình tiếp theo.
Khi chủ đề kết thúc, Bạch Tranh nhường chỗ cho họ, Cố Cận rời đi trước, cô đi thang máy khác rời đi.
Đi cùng thang máy với cô còn có Na Na và Nguyễn Đào tới muộn, cô cầm điện thoại xem, cửa đóng rồi cũng chưa phát hiện, may có Bạch Tranh đưa tay ra cản, cô mới vội đi theo.
"Cảm ơn cô." Nguyễn Đào cười với cô.
Bạch Tranh lắc đầu, tỏ ý không cần cảm ơn.
Trong thang máy có ít người, có vài người nhân lúc đợi thang máy thì xem văn kiện công việc, lúc tới tầng một thì hầu như mọi người đã đi hết, chỉ còn mỗi Bạch Tranh và Nguyễn Đào.
Nguyễn Đào là một người mê chơi game, đi đường cũng mải làm nhiệm vụ, có mấy lần Bạch Tranh phải cầm áo cô kéo về, thế mới không bị người khác đụng phải.
Hai người tới trước cửa, bước chân chả Nguyễn Đào chợt dừng lại.
Bạch Tranh quay lại nhìn, phát hiện cô gái mình thấy lúc sáng.
"Sao chị vẫn ở đây?" Sắc mặt Nguyễn Đào thay đổi, nhỏ giọng hỏi: "Không phải tôi nói chị không cần theo tôi sao?"
"Tiểu Đào." Nguyễn Thư đi tới nắm lấy tay cô, nhẹ giọng thì thầm: "Chị xin lỗi em, đừng giận chị "
"Chị đang giả bộ cho ai xem ?" Nguyễn Đào sững sờ nhìn bộ dạng vô hại của cô ấy , cố gắng hất tay cô ấy ra, "Tôi không phải lão già đó, tôi sẽ không ăn nổi cái bộ dạng này của cô đâu"
"Ông già đó." ba chữ này buộc Bạch Tranh dừng lại, trong lúc chờ xe, cô thản nhiên mở trang web tìm kiếm hai cái tên.
Chỉ có vài điều nhỏ nhặt, dường như không có dấu vết gì của mối quan hệ giữa Đàm Khể Thâm và Nguyễn Thư, rõ ràng đã được xử lý sạch sẽ từ sớm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...