........
Nghe Đồng Ân Chấn nhắc đến hai từ ' ' ' hôn ước ', Đồng Tiểu Nghị đã dự cảm được điều gì sắp diễn ra. Hôn nhân sắp đặt... Là một nghị viên cấp cao trong quốc hội, với tham vọng không đáy của cha, anh đã xác định sẽ có ngày này. Nhưng cũng không ngờ lại đến sớm như vậy.
Đè nén cỗ khí lạnh lẽo xuống dưới, tròng mắt anh khẽ chuyển động, hai tay nắm hờ mà cất giọng hờ hững, không nhận ra bất cứ một tia cảm xúc nào bên trong:
“Không hổ danh là bố, đã tìm được môn đăng hộ đối cho con trai, một mũi tên trúng hai đích? “
Đồng Ân Chấn nhàn nhã bắt chéo hai chân, hai bàn tay đan vào nhau:
“ Đừng nôn nóng, con sẽ thích thôi, là con gái nghị viện Kiêu đó, con bé... “
“ Con nghĩ mình còn quá trẻ để thu xếp việc này. Con trước tiên chỉ muốn phát triển sự nghiệp thành công hơn, mong bố hiểu! “ - Anh cắt ngang lời của bố, bởi vì chỉ cần nghe thấy họ Kiêu kia là thập phần khó chịu. Nói rồi, anh quay người bước về phía lối ra. Ánh nắng chiếu rọi lên dáng dấp đẹp đẽ, giày thể thao nện xuống cỏ xanh từng bước trầm ổn, vô cùng kiên định.
“ Anh đứng lại! “
Giọng Đồng Ân Chấn mang thanh âm rất cao vang lên phía sau. Đồng Tiểu Nghị dừng bước, nhưng không quay đầu lại. Đồng Ân Chấn khóe môi hơi run, nhưng ánh mắt thì quắc lên như muốn thiêu cháy tấm lưng của con trai:
“ Anh đủ lông đủ cánh rồi thì không coi bố ra gì phải không? Trước đây bắt anh học chính trị, anh nói muốn làm diễn viên, tôi chiều. Bây giờ nổi tiếng, phúc ba đời con gái nhà quyền quý cũng là diễn viên, lại là nữ chính của anh, tôi tác hợp cho anh là sai sao, hả!? “
“ Cô ta không phải nữ chính của con, mà là nữ chính trong phim! “ - Đồng Tiểu Nghị nhắm mắt, cúi mặt xuống thở ra một hơi, lại toan cất bước.
Đồng Ân Chấn đứng thẳng người dậy, khoanh hai tay trước ngực, ông nhẹ lắc mái đầu vẫn còn đen bóng:
“ Không quan trọng, tôi chỉ thông báo để anh biết trước thôi. Nếu anh còn có hiếu với mẹ anh trên trời thì ngoan ngoãn một chút! “
Mẹ.... Đồng Tiểu Nghị toàn thân run lên, gắt gao nắm chặt hai tay thành quyền.Trái tim anh bỗng như bị rút đi dưỡng khí, tựa hồ bị ai đó hung hăng bóp mạnh. Một cơn gió nhẹ nổi lên, vài đám mây trắng trên bầu trời xanh thẳm khẽ bồng bềnh.
Tiểu Nghị, đừng sống một cuộc đời như mẹ...
Con người ta sống có ý nghĩa nhất là khi dám theo đuổi đam mê của chính mình...
Tiểu Nghị, mẹ tin con làm được. Mẹ tin con, con trai....
Đó là những lời cuối cùng bà nói với anh trước khi mãi mãi đi về cõi vĩnh hằng. Khi ấy ông đang dự tiệc cùng những ông to bà lớn ở đâu? Ông biết anh như thế nào được gọi là có hiếu với mẹ?
Đồng Tiểu Nghị ngửa mặt, hít sâu bình ổn cảm xúc. Đôi mắt đẹp của anh cụp xuống, tựa như nhìn thấu nốt ruồi giọt lệ dưới khóe mắt phải.” Con còn có việc bận, chào bố. “
Đôi chân dài lại kiên quyết dẫm lên thảm cỏ xanh mướt, lần này anh không có ý định dừng lại. Chỉ nghe được phía sau truyền đến tiếng đồ đạc bị ném bằng lực đạo rất mạnh.
Ra khỏi cửa resort, Đồng Tiểu Nghị bước vào xe Lamborghini màu đen khỏe khoắn, vừa khởi động máy lại thấy một đoàn vệ sĩ của cha đi đến, đứng chặn mọi hướng đi của xe. Một người tiến gần, cúi người nói:
“ Ông chủ có lệnh mời cậu về tại gia suy nghĩ. Mong cậu chủ hợp tác! “
Đồng Tiểu Nghị cười khẩy, lấy tay day day thái dương. Chi bằng gọi đây là giam lỏng đi? Anh thấy hoàn cảnh của bản thân hiện tại không có khác nữ khuê các thời phong kiến, vì không nghe lời cha mẹ bỏ đi tìm ý trung nhân mình yêu mà bị giam cầm là mấy.
Được thôi, dù sao với tình hình bây giờ thì phần trăm chạy thoát khẳng định bằng không. Biết mình biết ta, trăm trận trăm thắng!
Đồng Tiểu Nghị mở cửa xe bước sang một chiếc BMW khác, cùng đám vệ sĩ trở về biệt thự Đồng gia. Cũng đã lâu lắm rồi anh chưa về đây. Vừa bước vào bên trong, anh đã bị lấy đi điện thoại, chỉ ở yên trong phòng mình, ngoài cửa có hai người túc trực 24/24.
Quá trình giam lỏng cứ thế bắt đầu, anh cũng từ đó mà tuyệt thực.
*****
“ Được, tôi biết rồi, cảm ơn cậu. “
Đang trên đường lái xe về khu phố A,Vũ Bằng nhận được thông tin Đồng Tiểu Nghị bị giữ lại Đồng gia. Chả trách mấy ngày nay anh gọi nhiều cuộc mà Tiểu Nghị tắt máy, chắc là đã bị thu điện thoại. Vũ Bằng nghĩ đến Lục Minh Minh, liệu cô cũng lo lắng cho tên nhóc đó? Anh tăng tốc độ, chiếc ô tô lao nhanh trên đường, hướng về khu phố nhỏ.
Lục Minh Minh mệt mỏi nằm trên giường, tay vắt lên trán, chắc bị cảm rồi. Mấy hôm nay cô như người đi mượn, vừa ăn uống kém vừa có cảm giác bất an. Cái tên Tiểu Nghị này, xảy ra chuyện gì mà cứ tắt máy mãi thôi. Không chỉ có vậy, dạo gần đây hình như còn có nhiều người cứ lén lút đi theo cô nữa. Lục Minh Minh thở dài lăn qua lăn lại, chợt nghe thấy tiếng gõ cửa. Cô vừa chạy ra mở vừa kêu: “ Ai đó?”. Sao cô lại có chờ mong người bên ngoài là Đồng Tiểu Nghị nhỉ?
Cửa vừa mở, xuất hiện trước mắt cô là một đóa hoa tươi vô cùng rực rỡ. Cô nhanh chóng nhận ra người phía sau bó hoa.
“ Ôi, Bằng ca, cuối cùng anh cũng về rồi! “
Vũ Bằng trao hoa cho Lục Minh Minh, cười tươi lộ ra hàm răng trắng thẳng tắp:
“ Tiểu Minh, nhớ anh không, ôm một cái nào... “ Vừa nói anh vừa dang rộng hai tay. Lục Minh Minh dè dặt mím môi, ôm anh chớp nhoáng rồi thả ra:
“ Anh đừng đứng ở cửa mãi thế, vào nhà ngồi nghỉ một chút đi. “
Buổi trưa, Lục Minh Minh trổ tài nấu nướng mới học được, cô và anh cùng ăn cơm, tới chiều cùng nhau đi dạo.
Ánh nắng ban trưa đã dịu bớt, không khí cũng dễ chịu hơn. Cô trầm mặc một lúc, cuối cùng cũng hỏi:
“ Bằng ca, anh không hỏi thăm về Tiểu Nghị, có phải anh biết anh ấy đang ở đâu không? “
“ Ừm... Em đừng lo! Chỉ là công việc đột xuất thôi, nó lại sắp nhăn nhở chạy về ấy mà! “ - Vũ Bằng có chút run trong giọng nói.
“ Vâng... “
Chợt đi qua một chiếc xe đang đậu, qua gương chiếu hậu anh nhìn thấy mấy bóng áo đen lấp ló. Vũ Bằng đảo mắt, là tay chân của Quách Bá Danh! Chúng đã tìm ra chỗ này rồi sao?
Không muốn Lục Minh Minh lo lắng, Vũ Bằng dừng bước, cúi đầu mỉm cười nhẹ nhàng:
“ Anh nhớ ra còn có việc quan trọng, em đi một lát nữa rồi về nhé! “
“ Vâng, anh cứ đi trước đi ạ! “ Tâm trí Lục Minh Minh đang mải suy nghĩ về Đồng Tiểu Nghị.
Vũ Bằng vẫy tay rồi nhanh chóng chạy về hướng ngược lại, bóng anh khuất sau con hẻm nhỏ.
Lục Minh Minh vừa quay lưng đi mấy bước, đã có một lực giật lấy túi xách trên tay cô, gã nhanh chóng chạy đi.
“ A, trả đây! “
Cô kịp định thần lại thì tên đó đã chạy khá xa. Chợt nhìn thấy bên đường có một viên đá khá to, cô cầm lên. Phải rồi, cô đạt giải nhất môn ném bóng đó. Lục Minh Minh nhắm mắt, hít sâu một hơi, xoay một vòng theo đúng quy tắc rồi dùng sức đẩy viên đá trong tay đi.
Vút... Viên đá bay xa với vận tốc kinh người, chuẩn xác đập vào bả vai tên thuộc hạ.
Bốp...
“ Á” ! Hắn thất thanh kêu lên, đánh rơi cái túi. Lục Minh Minh chạy như đang thi điền kinh, rất nhanh tới được chỗ của hắn. Cô cúi xuống nhặt túi, vừa duỗi thẳng lưng thì tay cô bị hắn kéo mạnh, may mà cô cũng cơ bắp nên không bị kéo ngã. Hừ, là một tên mặt bánh bao, hai mắt bé tí như mắt lươn. Lục Minh Minh trừng mắt, lên gối “ bụp” một cái. Gã tru lên, cơ mặt co rút xấu xí, đau đớn ôm lấy hạ bộ.
Lục Minh Minh nhân cơ hội cao chạy xa bay.
Gã thuộc hạ bất lực nhìn theo bóng cô. Con nhóc này, không hề dễ chơi. Ông chủ Quách Bá Danh của gã đi quản sòng bạc ở thành phố X, giao nhiệm vụ theo dõi, đến khi hắn về mới trực tiếp đụng đến cô. Gã chỉ muốn trêu chọc, nhưng lại đổi lấy đau đớn mà lết đi tìm đồng bọn.
Lục Minh Minh chạy về đến nhà, vẫn chưa thấy Vũ Bằng. Trời đã sẩm tối, cô lười ăn uống, đi tắm trước. Lâu rồi không vận động thể thao mạnh như vậy nên cơ tay, cơ chân cô hình như bị căng rồi, đụng tới là đau. Lại thêm bị cảm sẵn nên cô phát sốt, rệu rã lên giường đắp chăn, nhắm mắt, mà quên mất cửa nhà chưa khóa.
*****
Đã qua ngày thứ hai Đồng Tiểu Nghị tuyệt thực. Đồng Ân Chấn ngồi trong thư phòng, trầm mặc ngắm ảnh của vợ. Một lúc sau, ông tới phòng anh. Vì hai ngày không ăn nên anh nhợt nhạt đi nhiều, sắc mặt trắng xanh.
“ Con đi đi, mấy năm nữa sẽ tính tới chuyện này. Ta chỉ nhân nhượng lần này thôi, nhưng hôn ước vẫn như cũ, con đừng hy vọng quen cô gái khác! Điện thoại đây. “ - Đồng Ân Chấn vừa nói vừa đưa điện thoại cho anh. Đồng Tiểu Nghị vươn tay nhận lấy. Hiện tại, đã quen rồi.
“ Con xin phép.”
Chiếc xe Lamborghini phóng nhanh trên đường. Hai ngày qua trong phòng, anh nhớ nhất là mẹ, bất lực trước tham vọng xô bồ của cha. Anh thèm được sống yên bình, thế là lại nhớ cô ngốc Lục Minh Minh. Lúc mở điện thoại, thấy có đến n cuộc gọi nhỡ của cô, anh bất giác nở nụ cười.
Xuyên qua màn đêm đen thẫm, chiếc xe đã về đến tiểu khu. Đồng Tiểu Nghị xuống xe, tiến lên nhà. Qua trước cửa nhà Lục Minh Minh, anh hơi choáng, đứng dựa lưng một lát, bỗng cửa mở “ cạnh” ra. Đồng Tiểu Nghị ngây ra một lúc. Cô đi ngủ mà không khóa cửa sao?
Trong lòng hơi khẩn trương, anh đẩy cửa vào nhà. Dưới ánh đèn ngủ, Lục Minh Minh bị sốt, mồ hôi chảy đầm đìa, tóc đen dính trên trán. Anh lại gần, nhưng chưa biết cô bệnh, chỉ khẽ mỉm cười gạt đi sợi tóc vương trên trán:
“ Sâu ngủ ngốc, tôi về rồi. “
“ Ưm... “
___________________
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...