“ Anh có muốn đi chơi trò chơi không? “ Lục Minh Minh ngồi bên cạnh Đồng Tiểu Nghị trên ghế đá, nhìn bọn trẻ đang vui đùa mở miệng hỏi.
“ Không, tôi khát nước, em đi mua nước đi. “ Đồng Tiểu Nghị gác hai tay lên thành ghế phía sau, dáng vẻ như ông chủ ra lệnh cho đầy tớ. Lục Minh Minh liếc Đồng Tiểu Nghị ' xì' một tiếng, “ Tôi mới không phải là nô lệ của anh.” Vừa nói cô vừa dịch mông ngồi cách xa anh nhiều một chút.
Đồng Tiểu Nghị bật cười, đưa tay xoa xoa đầu cô.
“ Lại nghĩ linh tinh! Đi mua nước xong, từ ngày mai thẻ của tôi đưa em giữ có được hay chưa?”
“ Tôi được giữ thẻ của anh?” Lục Minh Minh hai mắt lập tức sáng lên, in rõ hai chữ ' tiền '. Đồng Tiểu Nghị thu tay về, lấy bộ dạng tổng tài soái ca như trong các bộ phim ngôn tình tiêu sái nói.
“ Không chỉ có giữ, còn có thể tùy ý quẹt. “
“ Tiểu Nghị, anh quá đẹp trai! Anh ngồi nghỉ ngơi đợi tôi, tôi sẽ về ngay!” Lục Minh Minh kích động đứng lên, đi ngược ba bước cười với Đồng Tiểu Nghị rồi quay lưng chạy thật nhanh. Đồng Tiểu Nghị khẽ nhếch khóe miệng, anh phát hiện Lục Minh Minh tuy cứng rắn nhưng nếu biết đánh vào điểm yếu thì sẽ ngoan ngoãn giống như một con mèo vậy.
“ Ông chủ, tôi lấy hai chai nước này. “ Lục Minh Minh đưa thẻ của Đồng Tiểu Nghị ra tính tiền. Bỗng dưng cô nghĩ ra điều gì đó, liếm môi khó hiểu.
Tại sao anh đột nhiên đưa thẻ tiền cho cô giữ? Thường thì chỉ có vợ giữ của chồng, hoặc chí ít là người yêu...
“ Ôi. “ Lục Minh Minh xoa xoa hai má, thật là không hiểu nổi mà. Nhớ đến lúc Đồng Tiểu Nghị chạm vào cô, tim lại không nhịn được nhảy nhót, một chút hi vọng lóe lên trong lòng.
Bởi vì trong lòng có trăm mối ngổn ngang nên căn bản tốc độ đi lúc về của cô như đang thi với ốc sên. Đồng Tiểu Nghị vừa thấy, đã vội bật dậy càu nhàu. “ Sao lâu như vậy, muốn cắt thẻ phải không? “ Đồng Tiểu Nghị mở nắp chai nước, kéo khẩu trang xuống đến cằm, ngửa đầu uống một ngụm rồi lại kéo lên. Còn tưởng Lục Minh Minh sẽ lại xù lông với anh, không ngờ cô chỉ lắc đầu, lấy chai nước từ tay anh.
“ Này...” Tay Đồng Tiểu Nghị đưa lên muốn ngăn cản giữa chừng lại hạ xuống, anh chưa kịp nói chai đó anh uống rồi thì Lục Minh Minh đã đưa lên ngậm vào miệng chai uống tự nhiên.
Đồng Tiểu Nghị cảm thấy da mặt hơi tê tê, cái này có được gọi là hôn gián tiếp không?
“ Tới mà không chơi chán lắm, tôi đi chơi đây, anh không chơi thì ngồi đợi tôi.” Lục Minh Minh uống nước xong, nhét cái chai vào tay Đồng Tiểu Nghị, chạy về phía khu trò chơi.
Đồng Tiểu Nghị lắc đầu, đi đến bên cạnh cô, hỏi. “ Thế muốn chơi trò gì?”
Lục Minh Minh liếc anh một cái, không nói gì. Đồng Tiểu Nghị cười khổ, cái con báo nhỏ này! Tuy nhiên anh cũng biết, với con người Lục Minh Minh, trò cô chọn tuyệt đối sẽ là trò mạo hiểm.
Quả nhiên...
Đồng Tiểu Nghị bước xuống từ tàu lượn cao tốc, sắc mặt hơi tái, mồ hôi lạnh cũng đã đổ xuống. Ngược lại Lục Minh Minh thì tinh thần sảng khoái, vui vẻ vô cùng.
“ Haha, đừng nói vừa rồi làm anh sợ đấy. “ Lục Minh Minh ngẩng đầu đắc ý, vỗ vỗ vai Đồng Tiểu Nghị. Anh cúi đầu nhìn cô, thật thà hỏi. “ Chẳng lẽ lúc nãy tàu lộn ngược hẳn xuống em cũng không sợ à?”
“ Vui mà, cảm giác rất kích thích. “ Lục Minh Minh đang thao thao bất tuyệt thì điện thoại rung lên, màn hình hiển thị số máy của Vũ Bằng.
“ Em đây Bằng ca.” Lục Minh Minh ấn nút nghe đưa lên tai.
“ Hai người nếu không ở chỗ bác gái thì về nhà đi, đừng chơi mảnh nữa. “ Vũ Bằng nửa đùa nửa thật nói, Đồng Tiểu Nghị đứng bên cạnh Lục Minh Minh cũng nghe thấy. Cô ngước lên nhịn cười, hất cằm với anh. Đồng Tiểu Nghị giơ tay làm dấu OK, Lục Minh Minh hướng vào điện thoại ' Vâng.' một tiếng, hai người cùng nhau đi về. Khu phố A, hầu như mọi nhà đều làm nghề buôn bán, thường xuyên đi vắng nên khá yên tĩnh.
Đồng Tiểu Nghị và Lục Minh Minh về đến nhà, vừa mở cửa đã bị âm thanh bất ngờ làm cho giật mình.
' Bụp'.
Vũ Bằng từ đâu đã sớm đứng trong nhà Đồng Tiểu Nghị, đội mũ hỉ dương dương, thấy cửa mở liền nổ pháo giấy.
“ Chúc mừng sinh nhật Tiểu Nghị. “
Vũ Bằng, còn có cả Vũ Quân. Đồng Tiểu Nghị và Lục Minh Minh nhìn xác pháo xanh đỏ vẫn còn rơi lả tả trong không trung, chưa hồi phục tinh thần đã bị kéo vào trong nhà.
Ở giữa bàn là một chiếc bánh sinh nhật hình có ghi ' Chúc mừng Tiểu Nghị 20 tuổi ', bên trên còn cắm đúng 20 ngọn nến. Xung quanh cũng bày nhiều bánh kẹo, đồ uống khác.
Lục Minh Minh chu miệng trầm trồ, dựng ngón cái với Vũ Bằng, “ Vẫn là Bằng ca chu đáo nhất! “
“ Cảm ơn mọi người nhiều. “ Đồng Tiểu Nghị nhất thời xúc động cũng không biết nói gì.
Sau tiết mục thổi nến thì Đồng Tiểu Nghị cắt bánh kem, bốn người cùng liên hoan.
“ Anh Tiểu Nghị. “ Vũ Quân gọi anh, Đồng Tiểu Nghị vừa quay sang đã bị quẹt bơ kem mát lạnh lên má. Vũ Quân cười khoái chí nhìn bơ màu trắng trên má anh, nhưng cũng không quên đứng dậy chạy trốn.
“ Vũ. Quân!” Đồng Tiểu Nghị cắn răng, lấy giấy ăn lau qua loa rồi thong thả bước đến dồn Vũ Quân vào tường. Kết quả, vẫn có người nào đó bị xách tai quay về chỗ ngồi.
Rôm rả đến tối muộn, Vũ Bằng và Vũ Quân mới ra về, Lục Minh Minh ở lại thu dọn xong cho Đồng Tiểu Nghị, anh mới theo cô về tận cửa nhà. Lục Minh Minh muốn chào tạm biệt, ánh mắt lại quét qua má Đồng Tiểu Nghị. Không biết lấy dũng khí từ đâu, cô gọi một tiếng ' Tiểu Nghị.', anh vừa cúi đầu, Lục Minh Minh đã kiễng chân, dùng miệng liếm hết bơ sót lại trên má anh.
Lần này, đến lượt Đồng Tiểu Nghị bị dọa cứng đơ. Cô ăn xong còn cố ý vòng lưỡi liếm quanh môi mình, dương dương tự đắc nói với anh. “ Mẹ dạy không được lãng phí thức ăn. “
Lúc này Đồng Tiểu Nghị mới phục hồi tinh thần, Lục Minh Minh đã gian manh chạy vào cửa, bỏ lại một câu “Quân tử trả thù mười năm chưa muộn mà. “ rồi đóng sầm cửa lại.
“ Em....” Đồng Tiểu Nghị không nói được gì, đưa tay xoa lên chỗ vừa bị hôn. Chắc chắn là trả thù vụ anh ăn trộm đậu hũ của cô hồi chiều.
Đứng một lúc, cuối cùng vẫn là Đồng Tiểu Nghị chạy về tắm nước lạnh. Sao hôm nay nóng thế nhỉ?
--------
Sau sinh nhật Đồng Tiểu Nghị, Lục Minh Minh khẩn cấp ôn bài chuẩn bị đi thi, Đồng Tiểu Nghị cũng chuẩn bị xuất hiện với báo chí.
Sáng sớm nay anh đã nhận được điện thoại của Vũ Bằng, báo hôm nay phải đến thành phố S bàn kịch bản phim mới.
“ Lục Minh Minh, dậy đi.” Đồng Tiểu Nghị gõ cửa nhà Lục Minh Minh đánh thức cô.
“ Ưm.” Lục Minh Minh mắt nhắm mắt mở ra mở cửa, đã thấy Đồng Tiểu Nghị ăn mặc chỉnh tề, đẹp trai ngời ngời đứng bên ngoài. Cô đặc biệt thích nốt ruồi giọt lệ bên mắt phải của anh, lần nào nhìn vào cũng như hút hồn người khác.
Đồng Tiểu Nghị phẩy tay trước mặt cô, nói:“ Hôm nay tôi có việc bận, em đi mua bữa sáng ăn nhé. “
“ Này...” Đồng Tiểu Nghị toan bước đi, Lục Minh Minh gọi với lại. Cô cắn răng do dự, cuối cùng cũng nói.
“ Làm gì thì làm, nhớ ăn uống đầy đủ. “
Đồng Tiểu Nghị ngây người một lúc, mới tiêu hóa được câu nói của Lục Minh Minh, vui vẻ mỉm cười xoa đầu coi rồi lên ô tô. Lục Minh Minh nhìn anh đi xa, mới quay vào nhà, đánh răng rửa mặt rồi học bài luôn, bệnh lười nấu ăn lại tái phát.
Căn bản là đến chiều, cô mới đứng dậy, vươn vai mấy cái rồi mặc quần áo đi mua thức ăn cho bữa tối.
Không ngờ cô vừa đi được một đoạn, chợt thấy mấy tên áo đen đang bịt miệng một đứa bé kéo vào con hẻm vắng.
Bắt cóc sao?
Lục Minh Minh không nghĩ ngợi nhiều, lập tức đuổi theo. Tính cách trượng nghĩa của cô vẫn không bỏ được, mặc dù cô biết đôi khi sẽ làm liên lụy đến bản thân.
Lục Minh Minh chạy sâu vào trong hẻm, nhìn xung quanh một lượt, không hề thấy đứa bé kia nữa, ngược lại có mấy tên áo đen tay cầm gậy gộc, mặt đằng đằng sát khí tiến về phía cô. Trong đó có cả tên lần trước bị cô đánh, Lục Minh Minh vẫn còn nhớ như in khuôn mặt bánh bao đó. Cô lùi lại mấy bước.
Hình như bị trúng kế rồi!
Lục Minh Minh hít sâu một hơi, ba mươi sáu kế chuồn là thượng sách. Không do dự một giây, cô liền quay đầu chạy, vừa chạy vừa kêu cứu, nhưng không có một bóng người.
Mấy tên áo đen lập tức đuổi theo, càng ngày càng đuổi sát cô. Lục Minh Minh đã lâu không chạy, chưa lấy được trạng thái tốt nhất. Cô dừng lại, chống hai tay vào đầu gối thở dốc.
“ Nó ở kia, mau bắt lấy nó!” Một tên áo đen cầm gậy chỉ về phía Lục Minh Minh. Cô đứng thẳng người dậy, chống hai tay vào hông điều hòa nhịp thở một chút, khuôn mặt lập tức tràn đầy tự tin, bắt đầu lấy đà theo đúng kĩ thuật, chạy.
“ Nó lại chạy rồi, nhanh lên. “ Những tên thuộc hạ dường như cũng đã thấm mệt, hô hào nhau đuổi theo.
“ Nó, nó chạy nhanh quá!” Bọn chúng kinh ngạc trước tốc độ khủng khiếp của Lục Minh Minh, chỉ một thoáng lơ là bóng dáng cô đã ở xa tít.
Lục Minh Minh không hề cố sức, đôi chân vững vàng chạy trên đường, vòng qua mấy con hẻm vẫn luôn duy trì tốc độ kinh ngạc, bởi vì trong đầu cô đang mô phỏng động tác chạy của thần tượng điền kinh trong lòng mình - Usain Bolt (*)
Trong các cuộc thi điền kinh thời trung học, Lục Minh Minh cũng luôn mô phỏng những bước chạy đó, kết quả cô giành được nhiều giải nhất.
“ Cũng may ông chủ đã chuẩn bị sẵn, nếu không đã để tuột mất nó. Còn lại để nhóm B lo đi, chúng ta đi trước. “ Mấy gã đó chống cây gậy trong tay xuống đất, đợi một chiếc ô tô đi tới, rời đi.
...
Lục Minh Minh chạy đến khi chắc chắn bọn áo đen đã bị bỏ lại phía sau,mới núp sau một bức tường, ló mặt ra quan sát. Cô thở phào một hơi, thật quá nguy hiểm, lúc nãy mải chạy không kịp gọi điện kêu cứu. Nghĩ rồi, Lục Minh Minh mở túi muốn lấy điện thoại ra. Nhưng cô đang chăm chú vào chiếc túi, không để ý phía sau một chiếc ô tô đen phanh gấp lại, cửa xe vừa mở, một tên áo đen lao đến từ phía sau, chụp chiếc khăn trắng lên miệng cô. Lục Minh Minh ngửi thấy mùi lạ trên chiếc khăn, liều mạng giãy giụa, nhưng không thắng nổi thuốc mê. Cô kêu lên vài tiếng, sau đó ý thức rơi vào mơ hồ, trước mắt chỉ còn một khoảng tối đen như mực.
-------------------
Thành phố S, phòng làm việc của công ty Ảnh Đế.
Đồng Tiểu Nghị cầm cuốn kịch bản trong tay, đọc rất nhập tâm. Ngồi đối diện là người biên kịch đang cao hứng diễn thuyết.
“ Mike, vai diễn này đòi hỏi sự lột xác lớn, cần cả biểu hiện bên ngoài và chiều sâu nội tâm. “
Đồng Tiểu Nghị gật nhẹ đầu, nhưng chuông điện thoại để chế độ rung trong túi quần anh đã rung lên mấy lần. Cuối cùng, Đồng Tiểu Nghị đưa tay lấy ra, là Vũ Quân.
“ Tôi xin phép nghe điện thoại một chút. “ Vừa nói anh vừa đứng lên đi ra ngoài đóng cửa lại. Vũ Bằng ngồi phía đối diện cũng khó hiểu đan hai tay vào nhau.
“ Vũ Bằng!” Đồng Tiểu Nghị mở mạnh cửa gọi lớn làm cả Vũ Bằng và biên kịch giật mình, nhưng Vũ Bằng nhìn biểu hiện của anh, nhanh chóng đứng dậy, quay lại phía biên kịch, “ Xin lỗi biên kịch, chúng tôi có việc gấp, ngày mai chúng ta tiếp tục. “ rồi chạy theo Tiểu Nghị.
Hai chiếc ô tô lao nhanh trên đường, cả hai người trong xe lông mày đều nhíu chặt, tỏa ra đầy hơi thở nguy hiểm. Đồng Tiểu Nghị bóp chặt tay lái, mấy phút trước...
“ Có chuyện gì?” Đồng Tiểu Nghị ra bên ngoài, nhận cuộc gọi. Máy vừa thông, phía đầu bên kia lập tức truyền đến giọng gấp gáp của Vũ Quân.
“ Anh Tiểu Nghị, Minh đại tỷ gặp nguy hiểm rồi! “
“ Cậu nói cái gì.?” Đồng Tiểu Nghị trừng lớn mắt, khó khăn lắm mới không đánh rơi điện thoại.
“ Vừa rồi em qua nhà Minh đại tỷ, không thấy người đâu, trên cửa dán một tờ giấy.”
...
“ Tôi biết rồi, cậu ở đấy đợi một chút, tôi về ngay. “
Đồng Tiểu Nghị mím môi nhìn thẳng đường phía trước, đeo tai nghe Bluetooth gọi số của Vũ Quân.
“ Vũ Quân, làm công việc sở trường của cậu đi, tôi cần xem xét hệ thống intranet của công ty BD. “
“ Đã biết. “ Vũ Quân khẩn trương trả lời.
Đồng Tiểu Nghị tháo tai nghe xuống, nhấn chân ga tăng tốc độ.
Là Quách Bá Danh. Bởi vì trên tờ giấy đó viết, ' Hello Mike. Có hứng thú cùng con nhóc này đi chơi không? Một trò chơi nguy hiểm! '
____________
(*) Usain Bolt: vận động viên chạy nước rút nhanh nhất thế giới.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...