Đệ Đệ

Yêu là nhẫn nại vĩnh cửu lại mang theo từ bi.

Yêu là không đố kị.

Yêu là không khoe khoang, không bừa bãi, không làm ngượng ngùng e thẹn.

Không cầu ích lợi bản thân, không dễ dàng tức giận, không nuôi hận thù.

Không muốn nhìn thấy sự gian ác, chỉ yêu thích chân lý.

Mọi việc bao dung, mọi việc tin tưởng, mọi việc hy vọng, mọi việc kềm chế.

Yêu là hơi thở vĩnh viễn không ngừng.

—— Lá thư đầu gởi giáo hữu Corinto[1] (Ch13: 4 – 7)

Hứa Bình tỉnh dậy giữa cơn mơ.

Ngoài cửa sổ trời xanh vời vợi, mây trắng bềnh bồn lười nhác trôi nhẹ giữa không trung, anh nghe được tiếng loa phát nhạc thể dục buổi sáng của học sinh tiểu học từ xa vọng đến, tiếng cười đùa rộn rã của bọn trẻ bị từng lớp thủy tinh lọc qua nghe có vẻ vừa nhu hòa lại xa xôi, rồi lại tràn đầy sức sống.

Hứa Bình cảm giác giống như mình đã nằm một giấc mộng dài, khi tỉnh lại có chút chẳng hay hiện tại là năm nào.

Hộ sỹ trẻ ngẩng đầu khỏi quyển tạp chí.

“Anh tỉnh rồi?”

Cô đặt tạp chí xuống bước đến kiểm tra Hứa Bình.

Hứa Bình cố sức chậm rãi ngồi dậy.

“Đây là nơi nào?”

“Bệnh viện thành phố K.”

Thành phố K? Hứa Bình nghĩ, ta vì sao lại đến tỉnh K rồi?

Anh dừng lại một hồi, đột nhiên lên tiếng hỏi: “Em trai tôi đâu?”

Động tác trên tay hộ sỹ dừng một chút, quay đầu lại có chút mê man nhìn anh.

Trai tim Hứa Bình thoáng cái đập lệch nửa nhịp.

“Em trai tôi người rất cao lớn, cũng có cơ bắp…” Anh vội vàng khoa tay múa chân, “Đầu óc của thằng bé không tốt lắm, lại không thích nói chuyện… thằng bé… thằng bé…”

Hứa Bình gấp đến độ cà lăm.

Hộ sỹ trẻ đột nhiên bật cười ‘Xì’ một tiếng.

“Hơi ngốc lại cao to phải không? Lúc anh được đưa vào đây cậu ta có đi theo, vẫn ôm chặt anh không buông, cứ liên tục gọi ‘Anh hai’. Yên tâm đi, bác sỹ đã tiêm cho cậu ấy một mũi an thần, đang ngủ ở phòng bên cạnh.”

Trái tim Hứa Bình thả lỏng lại, nhất thời lại hơi tức giận.

“Cô… sao cô có thể đem chuyện này ra nói đùa!”

Hộ sỹ tỏ vẻ không quá để tâm: “Xem anh khẩn trương như vậy nên tôi mới trêu chọc một chút.”

Cô nghiêng đầu quan sát biểu tình của Hứa Bình, bĩu môi kéo nhẹ ống tay áo trắng tinh của mình: “Em trai anh đúng là hùng hục như trâu ấy, ai nói cũng không chịu nghe, ai muốn tiếp cận anh cậu ấy liền liều mạng với người đó. Anh xem, mấy vết bầm trên tay tôi đều là do cậu ấy nắm đấy.”

Hứa Bình nhìn vết xanh trên tay hộ sỹ, một chút cảm giác tức giận vừa rồi đều biến thành hỗ thẹn tràn ngập.

“Xin lỗi, em trai tôi nó…”

“Không sao đâu.” Hộ sỹ trẻ cười hì hì cắt lời, “Anh muốn gặp em trai không? Tôi đi gọi cậu ta dậy.”

Hứa Bình suy nghĩ một chút, lắc lắc đầu nói: “Không cần, cứ để cậu ấy ngủ thôi.

Anh chậm rãi vén chăn lên dự định xuống giường.

“Anh muốn làm gì?”

Hứa Bình ngẩn người: “Đi vệ sinh.”

Hộ sỹ nọ kéo một cái bô bệnh nhân từ gầm giường ra.


“Để tôi giúp anh.” Vừa nói còn vừa đưa tay muốn kéo quần Hứa Bình.

Hứa Bình vừa sợ vừa xấu hổ, lập tức vội vàng lùi người kéo chăn che cơ thể, ngay cả vành tai cũng đỏ lên.

Anh vừa định thét to: “Đừng tới đây!”, chợt nghe có tiếng ho nhẹ vang lên từ sau lưng.

Hộ sỹ vẻ mặt nghiêm nghị buông cái bô xuống.

Hứa Bình mặt mũi đỏ bừng giữ chặt lưng quần, lần nữa ngã xuống giường.

Phía sau có hai người vừa vào phòng, người đi trước đo một cặp mắt kính không gọng, mặc một chiếc áo blouse trắng.

Ông ta cầm bệnh án quan sát Hứa Bình một vòng, mỉm cười, quay đầu nói chuyện với người đàn ông mặc áo đen đi sau.

Hai người nhanh chóng nói chuyện với nhau, trong lúc đó còn dùng rất nhiều danh từ y học và thuật ngữ tiếng Anh, Hứa Bình nghe mà hoàn toàn mù tịt, một chữ cũng không nghe hiểu.

Anh dựa vào đầu giường, chậm rãi siết chặt quần áo, lại duỗi người làm phẳng nếp uốn trên chăn.

Tủ đầu giường bày một lọ hoa, là cẩm chướng nở rộ tươi đẹp.

Ngoài cửa sổ mặt trời rực rỡ, ánh nắng từ khe lá luồn vào trong, vô số bụi bặm cực nhỏ bay lượn trong luồn sáng.

Hứa Bình nghiêng tai nghe, tiếng chuông điện từ trường tiểu học gần đó reo vang, vô số trẻ con ùa ra khỏi phòng học chạy ra sân chơi, hành lang tụm đầy trẻ con, bọn chúng reo hò mừng rỡ vô ưu vô lự, tràn ngập lực lượng sinh mệnh.

Hứa Bình cảm thấy mình bình tĩnh đến kỳ dị, thậm chí còn có thể vô cùng khoái trá, hình như có thứ gánh nặng gì đó đã được dỡ khỏi vai của anh, khiến anh không còn mê man hay phiền não.

Anh thậm chí còn muốn nhẹ nhàng ngân nga lời nhạc.

Anh vươn tay kéo cửa sổ lùa, con đường khuất sau hàng cây xanh người và xe cộ đông nườm nượp, anh có thể nhìn thấy một đôi tình nhân trẻ hôn nhau bên vệ đường, có bà nội trợ đang cò kè giá cả mấy quả đào với người bán hàng rông, còn có chú chó vàng ngủ gật gà dưới bóng cây.

Anh nghe được thanh âm đóng cửa khẽ khàng, vừa quay đầu lại nhìn, bác sỹ đã rời đi.

Người đàn ông mặc áo khoác blazer đen, sơmi và quần tây cũng đen, anh ta kéo một cái ghế đến cạnh giường, ngồi xuống.

Trên gương mặt của người đó còn những dấu vết máu bầm, tóc ngắn sạch sẽ gọn gàng, trên người truyền đến vị bạc hà nhàn nhạt của loại kem cạo râu nào đó.

Người nọ cũng không lên tiếng, chỉ vươn tay giúp Hứa Bình chỉnh lại góc chăn.

Anh ta nhìn có vẻ giàu sang mà giảng dị, tóc mai hai bên thái dương đã có vài sợi bắt đầu ngả bạc.

Anh ta nói: “Xin chào, Hứa Bình.”



Ca phẫu thuật của Hứa Bình được an bày vào một ngày cuối tuần.

Khi đó Hoàng Phàm đã bay về New York.

Bác sỹ đứng mổ cho Hứa Bình họ Đới, là Hoàng Phàm cố tình mời từ nước ngoài về, tuổi tác chưa đến bốn mươi nhưng kỹ thuật đã nổi danh trong giới. tính tình của bác sỹ Đới hơi kỳ lạ, không thích nói chuyện, sở thích trong lúc rảnh rỗi là điêu khắc hoa quả, Hứa Bình từng nhìn thấy đối phương cầm một quả táo, xoàn xoạt vài lưỡi dao liền điêu thành gương mặt của một người đàn ông, sau đó trực tiếp cắn đứt mũi của gương mặt nọ nhai giòn rôm rốp… thật sự khi đó có chút kinh dị.

Hôm giải phẫu, Hà Chí đã dẫn theo vị hôn thê Vệ Dĩnh đến gặp anh.

Hứa Bình đang cùng em trai nghiên cứu thư thỏa thuận phẫu thuật.

“Nhất định phải để em trai tôi ký tên sao?”

“Nhà anh còn người nào khác à?”

“Đã không còn.”

“Vậy em trai anh sẽ ký tên.” Bác sỹ Đới vừa tinh tế xử lý móng tay vừa trả lời với ngữ điệu bình đạm đều đều

“Ký cái gì?” Hà Chí hỏi, “Đầu óc của em cậu ấy không được bình thường, nếu như là tiền thuốc men, tiền giải phẫu gì đó thì tôi có thể ký thay cậu ta.”

“Nếu anh ta chết rồi anh có thể chịu trách nhiệm sao?” Bác sỹ Đới hỏi.

Mấy năm nay Hà Chí làm cảnh sát hình sự, tính tình có chút gắt gỏng, nghe được có người dùng ngữ điệu như thế nói chuyện với mình  liền theo bản năng giơ cao tay lên, muốn cho đối phương một cái tát choáng váng mặt mày, Vệ Dĩnh đứng sau kéo chồng sắp cưới lại.

“Yên tâm đi, không nhất định sẽ chết. Nếu như không bị đẩy ra trong nửa giờ đầu tiên sẽ có tỷ lệ sống khá cao.”

“Nếu bị đẩy ra trong nửa giờ thì sao?” Hà Chí xanh mặt hỏi.

“Vậy chứng tỏ tế bào ung thư đã khuếch tán ra khắp nơi, không thể cắt bỏ nữa.” Hứa Bình thản nhiên trả lời.


Bác sỹ Đới hừ nhẹ hai tiếng qua lỗ mũi biểu thị sự đồng ý.

Hà Chí thoáng cái nghĩ tới cha Hứa Bình, sắc mặt càng thêm khó coi.

“Kỳ thực còn một loại tình huống nữa cũng rất nguy hiểm, chính là thời gian giải phẫu vượt qua sáu giờ, khi đó bệnh nhân mất máu quá nhiều và cơ thể cũng phải gánh vác cực độ. Bất quá với kỹ thuật của tôi, loại tình huống này cơ bản không thể xảy ra.” Bác sỹ Đới vừa nói và xoa nắn ngón tay của mình.

Sau đó hơi liếc nhìn đồng hồ treo tường: “Nhanh một chút, còn hơn nửa giờ đã phải vào phòng giải phẫu rồi, tôi không muốn khiến mình quá mệt mỏi, buổi tối tôi còn có việc.”

Hà Chí chỉ hận không thể nhào tới bóp chết đối phương.

Hà Chí quay đầu đi theo Hứa Bình: “Mày cảm thấy thế nào?”

Hứa Bình cười cười: “Cực kỳ tốt.”

Hà Chí nhìn thấy nụ cười trên mặt người bạn chí cốt, đột nhiên cảm thấy một trận chua xót trào lên, cho dù với ý chí sắt đá mà anh ta đã rèn luyện ra trong rất nhiều năm cũng sắp không nhịn được rơi nước mắt.

Anh cố nén không lên tiếng.

Nhưng Vệ Dĩnh ở bên cạnh lại nói: “Hứa Bình, anh phải dưỡng bệnh cho tốt, còn phải tham gia hôn lễ của chúng tôi nữa.”

Hứa Bình có hơi kinh ngạc: “Hai người không phải đã định ngày rồi sao? Sắp tới rồi chứ?”

Vệ Dĩnh trả lời: “Bị hoãn lại, trong tay Hà Chí có một vụ án quan trọng, cha em nói công việc phải ưu tiên, vậy nên chờ đến phá án xong bọn em mới chọn ngày lại.”

Hà Chí nhìn cô một cái, lặng lẽ nắm lấy tay cô.

Hai người mỉm cười với nhau.

Hứa Bình nhìn thấy được hết, mỉm cười nói: “Được.”

Anh vẫy tay với em trai: “Tiểu Chính, đến đây.”

Anh lật bản thỏa thuận, dùng ngón tay vẽ một vòng tròn ngay vị trí ký tên, lại nhét bút trở lại vào tay cậu.

“Viết tên em vào đây.”

Mấy hôm nay Hứa Chính đang giận dỗi với anh hai, nguyên nhân là sau khi Hứa Bình tỉnh lại không lập tức đánh thức cậu mà âm thầm trò chuyện với kẻ đáng ghét kia hồi lâu.

Cậu không kiên nhẫn cầm giấy vung lên ‘soàn soạt’.

“Đây là cái gì?”

Cả phòng bệnh thoáng cái yên tĩnh lại, ngay cả bác sỹ cũng không tiếp tục dũa móng tay của mình.

Tất cả mọi người nhìn Hứa Bình.

Hứa Bình cười híp mắt nói: “Khế ước bán thân. Ký cái này, về sau mạng của anh hai liền thuộc về em.”

Hứa Chính vô cùng vui vẻ nhào tới, rèn rẹt ký tên của mình lên.

Hứa Bình xem cũng không xem liền đưa bản thỏa thuận cho bác sỹ.

Bác sỹ Đới cầm lên xem, phát hiện hai chữ Hứa Chính này được viết vô cùng đoan chính đẹp đẽ.

“Chỉ nhìn chữ của em trai ai, không thể đoán được cậu ta lại là một kẻ ngốc?”

Hứa Bình cũng không ngẩng đầu lên: “Em trai tôi thật sự rất thông minh, chỉ là những người ngu xuẩn bình thường lại không nhìn ra được.”

Bác sỹ Đới hầm hừ giải thích tiến trình giải phẫu thêm một lần nữa, lại hầm hừ tông cửa rời đi.

Y tá bắt đầu đuổi mọi người ra ngoài.

Hà Chí ôm vai Hứa Bình: “Bọn tao đều chờ mày bên ngoài.” Vành mắt thoáng cái đỏ ngầu.

Hứa Bình dùng khẩu hình nói với đối phương: “Giúp tao trông chừng em trai.”

Hà Chí gật đầu, cũng dùng khẩu hình đáp trả: “Mày yên tâm.”


Hà Chí kéo tay Hứa Chính, Hứa Chính lại ôm chặt anh hai không chịu buông ra.

Hứa Bình xoa xoa cái đầu đang tựa vào vai mình của em trai, nhẹ nhàng nói: “Tiểu Chính, ra ngoài cùng Đại Chí đi.”

Hứa Chính lắc đầu.

“Anh hai muốn đi đâu? Em đi cùng anh.”

Hứa Bình vuốt mái tóc ngắn củn của em trai, cười cười không nói gì.

Vệ Dĩnh rất tinh tế kéo Hà Chí ra ngoài trước, để lại hai anh em bọn họ riêng tư trong phòng.

Ngay cả y tế đều bị ánh mắt trừng trừng của Hà Chí làm cho bất đắc dĩ, buông công cụ ra ngoài.

Hứa Bình nâng mặt của em trai lên, hôn nhẹ vào môi cậu.

Anh nhắm mắt ôm chặt Hứa Chính, Hứa Chính cũng ôm chặt lấy anh.

Anh mím môi dán chặt vào tai em trai.

“Tiểu Chính, anh nói cho em một bí mật.” Anh nhẹ giọng, “Đợi lát nữa, anh hai phải đi gặp mọt người rất quan trọng, ông ấy không gì không biết, không gì không hiểu, ông ấy trông coi cả cõi thế gian này, ông ấy nhìn thấy mỗi một việc em làm nhưng không ai có thể nhìn thấy ông ta.”

Bả vai Hứa Chính thoáng cái trở nên cứng đờ.

“Đợi lát nữa sẽ có người đẩy anh hai vào căn phòng nhỏ có đèn đỏ trên cửa. Tiểu Chính, em không cần sợ, anh hai chỉ là phải đi gặp người kia. Ông ấ là một người rất nghiêm khắc nhưng cũng rất từ bi, anh hai có chuyện phải nói với ông ấy, giống như bạn bè trao đổi cùng nhau vậy.” Anh dừng lại một chút, “Tiểu Chính, anh muốn em giúp anh làm một việc, anh muốn em ngồi yên bên ngoài đừng ồn ào cũng đừng náo loạn. Tính tình của ông ấy rất kỳ lạ, không thích tiếng động ầm ỹ, chỉ thích những nơi an tĩnh, anh phải xin ông ấy một thứ rất quan trọng, quan trọng đến mức có dùng tất cả tiền bạc trên đời này cũng không mua được.”

Hứa Chính trịnh trọng gật đầu, trong mắt lại tràn đầy không muốn.

Hứa Bình mỉm cười hôn nhẹ lên trán em trai.

“Đừng lo lắng, ông ấy là người công chính nhân từ nhất cõi đời này.” Anh nói, “Đợi anh, anh sẽ về rất nhanh thôi.”

Bác sỹ Đới tự mình đến đưa Hứa Bình vào phòng giải phẫu.

Hứa Bình nằm trên giường bệnh, nói với Hà Chí đang theo bên cạnh: “Đừng keo kiệt, nếu như em trai tao chờ mệt rồi nhớ mua cây cà rem cho nó ăn giải khát.”

Hà Chí đang ảo não khó chịu, vừa nghe lời bông đùa này lại giận đến muốn đánh người.

Hứa Bình phất tay cùng bọn họ.

Cả đoàn bác sỹ và y tá cùng anh tiến vào phòng giải phẫu.

Bàn mổ rất lạnh, đèn mổ vừa mở lên Hứa Bình đã bị làm choáng đến không mở mắt nổi.

Anh yên tĩnh nằm chờ thuốc mê có hiệu lực.

Bác sỹ Đới kéo khẩu trang y tế màu xanh nhạt xuónge, mỉm cười hỏi: “Sợ không?”

Hứa Bình suy nghĩ thật lâu, lắc đầu.

“Ồ?” Bác sỹ đới nhướn mày.

“Tôi đã từng chết một lần, hoàn toàn không thấy kinh khủng ngược lại còn rất an bình, tôi thấy được người thân đã qua đời……”

“Theo nghiên cứu khoa học, những thứ này đều là ảo giác do bộ não con người tạo ra.” Bác sỹ Đói lập tức cắt lời.

Hứa Bình cười lắc đầu.

“Tôi biết anh không tin.”

“Tin cái gì? Tin lời nói bậy của anh?”

Hứa Bình nghiêng đầu nhìn đối phương, đột nhiên vươn ngón tay chỉ vào tim bác sỹ Đới: “Bác sỹ Đới, tôi nhìn thấy chỗ này của anh có một khoảng trống, anh đang tưởng niệm một người.”

Ngón tay của bác sỹ Đới run lên, dao giải phẫu gần như rơi xuống đất.

Anh ta nhíu mày, qua hồi lâu mới đột nhiên cắn răng nghiến lợi nói: “Ai nói với anh?! Có phải là Hoàng Phàm không?!”

Hứa Bình mỉm cười không nói chuyện.

Bác sỹ Đới mắng ầm lên: “Gã khốn kia! Ông đây giúp đỡ cậu ta nhiều chuyện như vậy, cậu ta lại tán nhảm chuyện của ông với người khác!”

Hứa Bình chậm rãi mở miệng: “Anh ta không nói gì hết.”

Bác sỹ Đới không tin: “Vậy anh làm sao biết?!”

Hứa Bình trả lời: “Tôi nhìn thấy.”

Bác sỹ Đới hơi bất đắc dĩ.

“Có một việc tôi vẫn luôn không hiểu được, dựa theo thái độ của Hoàng Phàm trước đó, bất luận ra sau anh ta cũng phải cướp anh về Mỹ. Vì sao vừa nói chuyện với anh mấy giờ liền rời khỏi, sau đó còn yên lặng đặt vé máy bay trở về chứ?” Bác sỹ Đới hỏi Hứa Bình, “Này, hai người đã nói gì đó?”

Hứa Bình nhướn mắt nhìn đối phương: “Người anh tưởng niệm tên gì?”

Bác sỹ Đới bị làm cho nghẹn giọng một chút, giận dữ: “Tôi nhớ thương ai anh quản được sao?! Không phải, ông đây không nhớ thương ai hết!” Bác sỹ Đới bắt lấy tay Hứa Bình, “Nói đi, hai người rốt cục đã nói những gì?”


Hứa Bình chậm rãi nhắm mắt lại, nhẹ nhàng nóii: “Bí mật đổi bí mật.”

Sau đó thuốc mê có hiệu lực, anh dần mất ý thức.



Tháng tám năm sau, Hà Chí kết hôn cùng Vệ Dĩnh.

Hỗn lễ cử hành trong một tòa giáo đường gần khu nhà cũ của bọn họ.

Hứa Bình sau khi trải qua giải phẫu, hóa trị và hơn nửa năm điều dưỡng, hiện tại rốt cục đã có thể ra ngoài đi dạo, chỉ là thể lực vẫn còn rất yếu, không đứng được mấy phút đã thở hồng hộc.

Vệ Dĩnh mặc váy cưới trắng tinh khôi, được cha mình dắt tay trao cho Hà Chí.

Hai người đối diện trước bàn thờ chúa, Hà Chí xốc khăn che mặt của cô lên.

Hai người mỉm cười nhìn nhau.

“Anh Hà Chí, trước danh nghĩa Giáo đường thánh mẫu Maria, anh có nguyện ý thừa nhận cô Vệ Dĩnh trở thành người vợ hợp pháp của anh không?”

“Tôi đồng ý.”

“Cô Vệ Dĩnh, trước danh nghĩa Giáo đường thánh mẫu Maria, cô có nguyện ý thừa nhận anh Hà Chí trở thành người chồng hợp pháp của cô không?”

“Tôi đồng ý.”

Cha xứ bảo hai người nắm tay nhau cùng tuyên thệ.

“Tôi, Hà Chí, nguyện ý xem Vệ Dĩnh là vợ hợp pháp của mình, từ hôm nay trở đi sẽ nâng đỡ lẫn nhau, bất luận vui buồn, giàu sang hay khốn khó, khỏe mạnh hay bệnh tật đều sẽ yêu thương quý trọng nhau cho đến khi cái chết chia lìa chúng tôi.”

“Tôi, Vệ Dĩnh, nguyện ý xem Hà Chí là chồng hợp pháp của mình, từ hôm nay trở đi sẽ nâng đỡ lẫn nhau, bất luận vui buồn, giàu sang hay khốn khó, khỏe mạnh hay bệnh tật đều sẽ yêu thương quý trọng nhau cho đến khi cái chết chia lìa chúng tôi.”

“Nguyện chúa nhân từ vĩnh viễn phù hộ các người. Dưới danh nghĩa của Giáo đường thánh mẫu Maria, hiện tại tôi tuyên bố —— “

Thanh âm của cha xứ đột nhiên bị tiếng khóc rấm rức cắt ngang, tất cả mọi người đều nhìn về phía thanh âm phát ra.

Cục trưởng Vệ khóc đến mặt mũi đều là nước mắt, vợ ông ngồi bên canh mắng: “Ngày vui ông khóc cái gì chứ!”

Cục trưởng Về vừa khóc vừa nói: “Tôi còn có thể làm gì?! Con gái rượu của tôi phải lấy chồng rồi, chẳng lẽ tôi còn không thể cảm thấy khó chịu!” Ông lại chỉ thẳng vào Hà Chí, “Tôi nói cho cậu biết, Hà Chí! Cậu đừng nghĩ mình lấy Tiểu Dĩnh rồi là có thể muốn làm gì thì làm! Nếu cậu đối xử không tốt với nó, tôi liền… tôi liền…” Ông bỗng nhiên che ngực thở dốc.

Trợ lý riêng của ông lập tức đỡ người ngồi xuống, vừa giúp ông vỗ ngực thuận khí vừa lấy lọ thuốc từ trong túi đổ ra mấy viên.

“Cục trưởng Vệ, đừng giận, chú không được tực giận, hít thở, hít thở, hít thở…”

Cả đám người thoáng cái loạn cả lên, ngay cả cô dâu và chú rể cũng không để ý tới hôn lễ, vội vội vàng vàng chạy xuống hàng ghế chăm sóc cha (cha vợ).

Hứa Bình đẩy nhẹ em trai.

“Chúng ta trở về đi.”

Em trai đỡ anh đứng dậy, đám người đều lao về phía cửa trước, xung quanh bọn họ gần như hoàn toàn trống trãi.

Hứa Bình nghe mẹ của Vệ Dĩnh nức nở nói: “Ông già không nên thân này, đã bao nhiêu tuổi đầu rồi, có chuyện gì không thể nói năng bình thường được! Ông nhìn ông kìa, kích động đến mức phạm vào bệnh suyễn! Có người làm cha nào lại như vậy chứ?!”

Cục trưởng Vệ không biết đã lầm bầm trả lời như thế nào mà đám người bỗng nhiên phát ra một trận cười vang.

Hứa Bình dựa vào em trai, chậm rãi đi khỏi lễ đường.

Hành lang của giáo đường khá tối, có một hương vị đồ gỗ nội thất xưa cũ.

Hứa Bình đột nhiên dừng bước.

Em trai quay đầu lại nhìn anh.

“Dây giày lỏng rồi.” Hứa Bình nói.

Anh đang định cuối người lại thắt dây giày, em trai đã ngồi xổm xuống trước một bước.

Tại khúc quanh của hành lang, cửa lớn giáo đường mở rộng.

Bầu rời tháng tám rạng ngời chói lóa.

Em trai đứng dậy nắm lấy tay anh.

Bọn họ nhìn nhau cười, cùng bước vào ánh sáng.

———————-

1/ Đây thật sự là đoạn trích từ ‘Bức thư đầu tiên gửi tín hữu Corinto’, nhưng bản dịch Tiếng Việt của chúng ta bởi vì dùng cho tôn giáo nên giọng điệu và cách dùng từ đều hơi khác với đoạn mình đã tự edit lại cho có cảm giác lãng mạn và phù hợp với chủ đề cốt truyện. Ví dụ như trong bản dịch kinh thánh ‘Yêu’ sẽ được đổi thành ‘Đức mến’, một vài cấu trúc cũng được thay đổi khá khác lạ. Mình không chắc đây là do sự chuyện ngữ từ Anh sang Trung hay từ Anh sang Việt. Thế nhưng bởi vì tác giả dùng tiếng Trung nên mình đã dựa vào bản Anh lẫn bản Trung và cảm xúc mà tác giả muốn truyền đạt để chọn một phiên bản mà mình cho là phù hợp nhất. Vậy nên nếu bạn nào có đạo hoặc đọc đoạn tương ứng theo bản dịch kinh thánh khác mà thấy có quá nhiều sai khác với đoạn bên trên xin hãy rộng lòng thông cảm.

Thư thứ nhất gởi cho các tín hữu tại Corinto là một sách trong Tân Ước. Thư Corinto thứ nhất là bức thư mà Sứ đồ Phaolô và Sosthenes gởi cho các Cơ đốc nhân tại thành Corinth, Hy Lạp.

Thư này được viết tại Ephesus (16:8). Theo sách Công vụ các Sứ Đồ, Phaolô thành lập hội thánh tại Corinth (Acts 18:10-17) và ở tại Ephesus khoảng ba năm (Acts 19:8, 19:10, 20:31). Bức thư này được viết trong thời gian ông ở tại Ephesus, khoảng năm 53 đến năm 57.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận