Ta lái xe đưa Nhạc Diễm đến trường. Cả quãng đường hắn chẳng nói câu nào, chỉ im lặng nhìn ra ngoài cửa sổ. Nếu như hắn không nói, thì người làm tài xế như ta cũng chẳng mở miệng làm gì.
“Két.” Ta đỗ xe ở cổng trường. Lúc hắn vừa bước xuống, ta liền thấy một đám nữ sinh chạy tới vây xung quanh. Dường như hắn đã rất quen thuộc tình huống này mà thản nhiên lách qua. Các nàng vừa thấy Nhạc Diễm đi tới, liền chạy tới vây quanh xe của ta.
“Anh là gì với Nhạc Diễm vậy?”
“Các anh có quan hệ gì?”
Một đám nữ sinh cứ vây quanh mà hỏi um sùm, khiến đầu ta ong hết cả lên.
“Tôi là anh của Nhạc Diễm.”
“Hai người là anh em? Sao em không biết anh ấy lại có một người anh trai nhỉ?” Có một nữ sinh chất vấn, ta lại đành giải thích thêm.
“Thì ra là vậy! Hèn gì các anh chẳng giống nhau tý nào. Bất quá anh cũng khá đẹp trai, nhưng khác hẳn với Nhạc Diễm.” Một nữ sinh khen. Nghe thấy các nàng tán dương, ta cũng có chút xấu hổ đỏ mặt, dù sao đây cũng là lần đầu nhiều nữ sinh vây quanh ta như vậy.
“Các bạn mau nhìn, anh ấy đỏ mặt kìa. Thật đáng yêu, nhìn chẳng giống người lớn tuổi hơn chúng mình chút nào.” Các nàng chỉ vào mặt ta hô lớn.
“Thật ngại quá, tôi còn phải đi làm.” Ta vội vàng khởi động xe, trối chết phóng ra khỏi cổng, nghĩ lại thật bi ai, hai ngày trước thì rơi vào ma trảo của Nhạc Diễm, hôm nay lại bị những người theo đuổi Nhạc Diễm đùa giỡn.
Trở lại công ty, thời gian không còn sớm, ta lên tinh thần bắt đầu một ngày làm việc mới. Bởi vì hôm qua ba kết hôn, cho nên công việc ở công ty đành gác lại chưa kịp xử lý, hôm nay ta phải giải quyết hết công việc hai ngày nay mới được.
“Ọc ọc…” Cảm thấy có chút đói bụng, ngẩng đầu lên nhìn đồng hồ đã chỉ con số bảy, ta mới nhớ cả ngày nay chưa ăn gì, vội vàng gọi điện thoại về nhà thông báo không ăn cơm, sau đó lại tiếp tục cúi đầu làm tiếp.
Khi kim ngắn hướng về phía tám giờ, cánh cửa phòng bỗng mở ra. Ta nhớ hôm nay chỉ có ta ở lại công ty làm tăng ca thôi mà, là ai thế không biết?
“Là ngươi!” Thì ra là Nhạc Diễm.
“Mẹ ta muốn ta mang cơm đến cho ngươi.” Hắn giơ cái gói trên tay lên.
“Ồ, cám ơn, ngươi cứ để đó, tý nữa ta ăn.” Nói xong ta cũng không thèm nhìn hắn mà tiếp tục công việc. Một lúc sau, ta vốn tưởng hắn đã về, nhưng vừa ngẩng đầu lên lại nhìn thấy hắn ngồi ở đối diện.
“Sao ngươi còn ở đây?” Ta giật mình nhìn hắn, chẳng lẽ hắn còn chuyện gì nữa sao?
“Thế nào? Ngươi không hy vọng ta ở đây.” Hắn đứng dậy, hai tay đặt lên bàn.
“Ta…” Ta nào dám nói ra suy nghĩ chứ.
“Ngươi không hy vọng ta ở đây, mà mong mấy cô nữ sinh kia chứ gì!” Hắn đập mạnh vào bàn một cái làm ta giật cả mình.
“Nữ sinh gì chứ?” Ta hồ nghi nhìn hắn.
“Ngươi không cần giải thích, buổi sáng ta cũng nhìn thấy rồi. Không phải ngươi rất thích các nàng sao? Nào, ta xem khối thân thể này của ngươi vốn thích ta hay thích bọn họ.” Hắn gạt tay hất tung đồ đạc trên bàn.
“Tài liệu của ta!” Nhìn đống giấy tờ rơi trên mặt đất, ta liền cúi xuống nhặt.
Khi ta khom lưng xuống, hắn đột ngột ôm lấy vòng eo ta rồi đặt lên bàn, cũng bắt đầu cởi quần áo ta ra.
“Dừng tay! Đây là phòng làm việc.” Ta chưa từng hoảng hốt như lúc này, làm sao có thể làm việc đó ở phòng làm việc cơ chứ.
“Không phải ta đã nói khi ta muốn, ngươi phải phụ trách thỏa mãn ta sao.” Dây lưng của ta bị hắn giật ra. Ngay cả áo len cao cổ cũng bị hắn kéo lên cao làm lộ ra gần hết ***g ngực.
“Ngươi cũng phải xem tình hình chứ, ngươi bảo ta sau này làm sao còn mặt mũi mà làm việc ở đây nữa?” Ta thật chỉ muốn cắn hắn một cái thật mạnh.
“Đó là chuyện của ngươi, ta mặc kệ.” Hắn chính là một kẻ chẳng biết chịu trách nhiệm về việc mình làm, cũng chưa bao giờ quan tâm đến suy nghĩ của ta, lúc nào cũng chuyện mình mình làm.
“Ngươi…” Nhìn hình ảnh in trên tấm thủy tinh, ta có cảm giác không muốn sống nữa. Nhạc Diễm thật sự càng ngày càng tham lam, buổi sáng hôm nay chỉ vì một việc nhỏ nhặt cũng thừa cơ làm xằng làm bậy với ta, hắn không thử ngẫm lại xem, tất cả nữ sinh đó đều ái mộ hắn, đâu có quan hệ gì với ta, ta mới chính là người bị hại lớn nhất đó.
Hắn phát hiện ta phân tâm, liền bực mình đứng dậy nhìn ta: “Đúng rồi, chắc ngươi đã đói bụng, ra ăn cơm đi.” Hắn xích lõa đi về phía hộp cơm để bên kia.
“Muốn ta đút cho ngươi sao?” Hắn thấy ta có vẻ không muốn ăn liền duỗi thìa cơm ra.
“Tự ta ăn.” Ta vội vàng mặc quần dài vào: “Ngươi có thể mặc quần áo vào không?” Lúc ăn cơm, một người xích lõa cứ lúc ẩn lúc hiện trước mặt, thì dù có hứng thú ta cũng không nuốt nổi.
“Ngươi quản ta làm gì, mau ăn đi.” Hắn không nhịn được mà rống lên, nhưng vẫn làm theo ý mình, xích lõa ngồi trước mặt ta.
Ta vội vàng cúi đầu ăn cơm, rất sợ liếc nhìn hắn nhiều quá sẽ bị đau mắt hột, dù sao nhìn nam nhân trần như nhộng quá lâu, hậu quả sẽ không tốt chút nào.
“Ăn xong chưa?” Hắn nhìn ta rồi hỏi: “Ăn no rồi chứ, vậy đến vận động chút đi.” Thì ra hắn ép ta ăn là sợ ta bị đói quá mà ngất xỉu trong lúc làm việc đó.
“Trong sách nói, vừa ăn cơm xong không nên vận động, nếu không sẽ bị đau dạ dày.” Những lời này đích thực mọi người thường hay nói.
“Vậy ngươi cứ nằm yên, ta tự di chuyển.” Hắn ra vẻ càng hứng thú hơn. Cho nên quần áo ta vừa mới mặc lại bị lột xuống, quăng lung tung trong phòng làm việc.
Lần này hắn không đè ta xuống mặt bàn, mà đè ta vào cái mắc quần áo, sau đó dùng dây lưng cột ta rồi treo lên.
“Ừm, lần này chuẩn bị đầy đủ rồi, nhìn xem ta mang cái gì nè.” Hắn cầm một lọ nước quơ quơ trước mặt ta, sau đó mở bình ra rồi xuyên thẳng vào trong hậu huyệt ta.
“Ư.” Ta rên nhẹ một tiếng, bởi vì miệng lọ rất lạnh cho nên thân thể ta nhất thời chưa tiếp nhận được, hắn nâng eo ta lên, làm cho nước trong đó chảy hết vào rồi mới buông ta xuống.
“Chảy ra rồi.” Cái thứ chất lỏng dinh dính chảy từ hạ thân xuống hại ta không thoải mái kêu lên.
“Ta biết, ta biết.” Hắn vỗ mông ta tỏ vẻ an ủi: “Ta tới đây.” Vừa dứt lời, hắn liền nâng eo ta lên rồi tiến nhập từ phía sau.
“A.” Cho tới bây giờ chưa thử qua tư thế đứng, khiến ta giật mình kêu lên một tiếng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...