Sở Ngọc Lang lùi về phía sau một bước, tránh khỏi tay Tiểu Thôi thị, vẻ mặt lạnh nhạt: “Mẫu thân chỉ cần ngồi ở nơi này là được. Chuyện khác thì không phiền ngài nhọc lòng.”
Sau khi trở về từ cung yến, Sở Ngọc Lang phát hiện Trĩ Nhi sốt cao không lùi, nàng lập tức đi báo cho Sở Nam. Kết quả Sở Nam uống say khướt trên cung yến, sau khi trở về thì đi thẳng đến phòng Liễu thị, gọi thế nào cũng không tỉnh.
Sở Ngọc Lang vốn không có kỳ vọng gì với phụ thân, đã sớm tự mình gọi thầy thuốc trong phủ tới, rồi lưu loát xử trí hạ nhân.
Nếu không phải nàng là quý nữ chưa lấy chồng, đơn độc giữ ngoại nam xem bệnh sẽ tổn hại đến danh tiếng, Sở Ngọc Lang cũng sẽ không gọi Tiểu Thôi thị đến đây.
Lúc Tiểu Thôi thị vừa gả vào, Trĩ Nhi mới hơn một tuổi. Bà ta muốn nuôi Trĩ Nhi ở bên người, Sở Ngọc Lang dùng hết mưu kế đi ngăn cản, cũng không thể thành công. Dẫu sao, Sở Nam căn bản không yên tâm giao con trai duy nhất của mình cho nữ nhi mới chính tuổi của mình. Sở dĩ ông ấy cưới Tiểu Thôi thị, cũng chỉ vì Tiểu Thôi thị là muội muội của nguyên thê, có thể kiên nhẫn chăm sóc tốt đưa con trai duy nhất này của mình.
Cuối cùng, vẫn là đại phu chẩn ra bệnh, Trĩ Nhi sợ là bị thương đầu óc từ trong thai, bấy giờ Tiểu Thôi thị mới bỏ cuộc. Bản thân bà ta có thể sinh, cũng chưa chắc cần phải nuôi đứa ngốc do người khác sinh.
Nhưng mà theo thời gian trôi qua, Tiểu Thôi thị gả lại đây đã được năm năm, lại không sinh được đứa nào cả. Đến giờ bà ta mới biết nóng nảy, lại muốn tiếp tục nuôi Trĩ Nhi.
Sở Ngọc Lang tất nhiên sẽ không cho bà ta cơ hội này.
Sở Nam không ở đây, tất cả mọi người trong đại phòng đều nghe Sở Ngọc Lang. Từ ba năm trước, Tiểu Thôi thị bỏ quyền quản gia, trong phủ này càng không có tiếng nói. Đại phòng kiên cố như cái thùng sắt, tất cả hạ nhân đều lấy Sở Ngọc Lang đứng đầu.
Tiểu Thôi thị thấy Sở Ngọc Lang không có ý muốn đi nghỉ ngơi, lại không thể đi vào lúc này, cũng chỉ có thể hậm hực ngồi ở bên cạnh.
Cơn sốt này của Sở Trĩ khá kỳ lạ, nhóm thầy thuốc trong phủ bó tay không có biện pháp, cũng chỉ có thể chờ ở một bên nhìn Sở Ngọc Lang canh giữ ở mép giường, thỉnh thoảng tự tay đổi khăn ấm lau mặt cho Sở Trĩ.
Chờ đến lúc trời sắp sáng, cơn sốt của Sở Trĩ mới lui. Nhóm thầy thuốc trong phủ như trút được gánh nặng từng người vội vàng cáo từ, nha hoàn của Tiểu Thôi thị cũng đánh thức bà ta, đưa bà ta trở về chính viện.
Cơn sốt đã hạ dần, người cũng sắp tỉnh.
Sở Ngọc Lang yên lòng, vội vàng dặn dò Trường Dung bảo phòng bếp nhỏ nhanh chóng hâm lại canh bổ, chờ người tỉnh lại là có thể uống ngay.
Không ngờ, nàng vừa đứng lên, trước mắt tối sầm.
“Tiểu thư, người làm sao vậy?” Trường Dung nhanh tay lẹ mắt vội đỡ lấy người, quay đầu ra lệnh: “Tô Chỉ, mau mời thầy thuốc trong phủ qua đây.”
“Không có việc gì.” Sở Ngọc Lang đứng vững lại, sắc mặt tái nhợt. Nàng đẩy Trường Dung ra nói: “Không cần gọi thầy thuốc trong phủ, ta nghỉ ngơi một lúc là được.”
Bụng nhỏ truyền đến từng cơn đơn quặn, hôm qua nàng còn uống rượu trái cây, rồi thêm một đêm không ngủ, lúc này khó tránh khỏi đau nhiều hơn một chút.
Tô Chỉ làm việc tuy không ổn thỏa bằng Trường Dung, nhưng luôn phản ứng nhanh nhẹn. Nàng ấy vội vàng đi chuẩn bị, rồi bảo thị tỳ đi hầm canh gừng táo đỏ.
Sở Ngọc Lang còn muốn canh ở chỗ này chờ Trĩ Nhi tỉnh lại, nhưng cơn đau ở bụng làm tầm mắt nàng cũng mơ hồ. Nàng sợ dọa Trĩ Nhi, bèn dặn dò tỳ nữ hầu hạ ở trong phòng, nếu Sở Trĩ nhi tỉnh, lập tức đi đánh thức nàng.
Khác với căn phòng bày biện đơn sơ của Sở Trĩ, phòng Sở Ngọc Lang thanh nhã hơn nhiều. Phía trước cửa sổ đặt mấy chậu phong lan, trong đó có nụ hoa hơi hé nụ để lộ ra màu lam nhạt.
Sở Ngọc Lang thay y phục rồi ăn một chút cháo loãng, lúc này mới đi ngủ. Bầu trời bên ngoài đã lóe lên ánh sáng nhạt, nhóm tỳ nữ vội kéo một tầng mành thật dày, trong phòng lập tức tối đen.
Trường Dung biết tiểu thư lo lắng cho tiểu công tử, sẽ ngủ không yên giấc nên đã đốt hương an thần.
Nghe được tiếng hít thở bên trong màn giường dần dần vững vàng, lúc này Trường Dung mới yên tâm, lặng lẽ lui ra.
Sở Nam tỉnh rượu, cuối cùng cũng nghe được tin nhi tử rơi xuống nước hôn mê. Ông ấy đang chuẩn bị đi xem nhi tử, ở tiền viện lại truyền đến tin Thái Tử bị ám sát hôn mê không tỉnh.
Trong lòng ông ấy căng thẳng, không kịp đi xem nhi tử, vội vàng thay y phục lên xe ra phủ.
Thái Tử xảy ra chuyện là việc lớn, hành xử không tốt sẽ khiến hệ hạ hoài nghi đến trên đầu Thịnh Vương điện hạ. Ba tháng trước, điện hạ đã bị phái đi Kinh Nam trị lũ lụt. Tất cả mọi người cho rằng hiện nay điện hạ còn ở Kinh Nam, trên thực tế ngày hôm trước điện hạ cũng đã trở lại, vẫn luôn ở ngoài thành.
Có khi thích khách này thật sự do điện hạ sắp xếp.
Tuy Đông Cung cũng nằm trong hoàng cung, nhưng lại là một phần độc lập, cấu tạo giống như một hoàng cung thu nhỏ. Các đời Thái Tử đều có triều đình nhỏ của mình. Bên trong Đông Cung, khách của Thái Tử, phủ Chiêm sĩ, tam tự, thập suất phủ,… đều đang ở trong đó.
Người ra vào nhiều ắt khó tránh khỏi bị bại lộ.
Từ trước đến nay Thái Tử luôn ở trên cao, chưa bao giờ thèm nhìn một cô nương nào. Hậu viện của Thái Tử cũng trống không, tuy bệ hạ và Quý Phi ban cho mấy thị thiếp theo tổ chế, nhưng cũng đều thành vật trang trí. Thái Tử căn bản không thèm liếc lấy một cái, hoặc nói đơn giản là người không nhớ rõ hậu viện còn có nữ nhân, càng miễn bàn đến chuyện sủng hạnh.
Người ở hậu viện đơn giản, thích khách cũng không biết làm thế nào trà trộn vào được. Toàn bộ cấm vệ trong phủ Thập Suất tuần tra đêm hôm đó bị giam giữ, chờ sau khi điều tra rõ nguyên nhân, cho dù những người này vô tội thì cũng không có khả năng tiếp tục đảm đương trọng trách gì.
Canh chừng không tốt, cũng là trọng tội.
Cột ngọc rường lan, mành ngọc rèm châu. Thúy thú tơ vàng nhả ra mùi hương thơm ấm, từng đợt hương nhè nhẹ vấn vít không dứt.
Trên giường ngọc rộng rãi, trải đệm chăn tơ vàng mềm mại, câu ngọc hình rồng vén màn giường lên.
Trên khuôn mặt sắc sảo của nam tử không có chút máu, lặng yên nằm trên giường. Đã không còn dáng vẻ bức người ngày thường, lúc này hai mắt hắn nhắm chặt, hàng mi dày phủ xuống tạo thành bóng trên mi mắt. Sắc môi tái nhợt, không có chút màu máu, vô cớ làm người ta đau lòng.
Thái y quỳ đầy đất, người có tố chất tâm lý yếu đều run bần bật.
Sắc mặt Hoàng Đế âm trầm, đen đến nhỏ ra máu. Ông ấy ngồi trên giường ngủ của con trai, dùng sức nắm nhẫn vàng ngọc ban chỉ trên ngón trỏ: “Không chữa được! Cho dù các ngươi xuống địa phủ, cũng phải kéo hồn Thái Tử về cho trẫm.”
Sự bá đạo giống hệt nhau, không hổ là phụ tử.
Lệnh Thái Y lau mồ hôi trên trán, không dám nói mình vô năng, quỳ xuống bảo đảm rằng mình nhất định sẽ làm Thái Tử mau tỉnh lại.
Lúc này Hoàng Đế mới thu lại một thân áp suất thấp gần như đòi mạng người kia, giữ lại mười mấy thái y có y thuật cao minh nhất Thái Y Sở. Sau đó phái Ngự Lâm Vệ vây quanh trong ngoài Đông Cung, bảo đảm một con muỗi cũng không lọt, lúc này mới dẫn theo người rời đi.
Lư hương truyền đến hương thuốc lượn lờ, gió nam ấm áp hơi nhấc màn giường màu xanh lơ. Mùi thuốc lắng đọng, mùi cay đắng gay mũi thư giãn thần kinh.
Trên giường, lông mi cậu nhóc rung động, tay đặt trong chăn tơ tằm cũng khẽ giật.
Tỳ nữ ngủ ở chỗ bậc thềm ngay chân giường không hề phát hiện, nàng ta ngủ ngon lành trong hương thuốc. Tối hôm qua không riêng tiểu thư và thầy thuốc trong phủ một đêm không ngủ, đám tỳ nữ các nàng càng không ngủ, lăn lộn một đêm, hiện tại ngủ cũng sâu hơn.
Cậu nhóc trên giường mở mắt, trên khuôn mặt non nớt xuất hiện vẻ mặt không hợp tuổi. Mắt hạnh ngây thơ chất phác, vẻ cao ngạo gần như không trói buộc được, phá tan thể xác tràn ra ngoài.
Hắn nhìn thấy đỉnh giường xa lạ, hang chân mày chầm chậm nhíu lại.
Căn phòng xa lạ, màn giường xa lạ.
Sao hắn có thể ngủ ở trên tơ lụa thô ráp như vậy? Dùng giường màn đơn sơ như vậy, gối ngọc đơn sơ như này?
Hắn muốn ngồi dậy, lại phát hiện tay mình đặt trong chăn dường như cũng không đúng lắm.
Tư Mã Tĩnh vừa kinh ngạc vừa giận dữ, đưa tay lên trước mặt để nhìn cho rõ. Đây là một bàn tay nhỏ trắng nõn lại mềm mại, rất rõ ràng chỉ là một bàn tay trẻ con.
Đây là có chuyện gì?
Trong đầu một lần nữa tái hiện chuyện hôm qua, trước mắt hắn dường như lại xuất hiện hồ nước ấm sương khói mịt mờ, trên hồ tắm nước nóng cố ý tu sửa một cái đình hóng gió, màn che màu xanh lơ theo gió tung bay.
Hắn luôn luôn không thích hạ nhân hầu hạ ở cạnh, tự mình cởi đai lưng, chuẩn bị xuống nước tắm rửa. Lại không ngờ vừa cởi áo ngoài, hồ nước nóng đột nhiên bay ra mấy chục bóng người mặc áo đen, vây hắn vào giữa.
Hắn phản ứng nhanh, hơi ngửa người theo chiều thích khách đến, tránh được lưỡi đao, ngay sau đó vỗ tay đoạt kiếm của một thích khách trong đó.
Tuy vậy, số lượng thích khách quá đông.
Trước khi hộ vệ tới, Tư Mã Tĩnh bị đâm vào vai trái, rơi vào hồ tắm nước nóng.
Tư Mã Tĩnh mơn trớn vai trái, nơi đó đã hoàn hảo như lúc ban đầu.
Sao lại thế này? Chẳng lẽ đây là mượn xác hoàn hồn? Điều này đương nhiên không có khả năng!
Hắn không tin mình cứ vậy mà chết, một kiếm kia chỉ đâm trúng vai trái mà thôi, huống hồ lúc hắn rơi vào trong hồ thì đã nhìn thấy Vũ Lâm Vệ ở Đông Cung lục đục cầm binh khí đuổi đến.
Như vậy, là chuyện ngoài ý muốn khác.
Hắn phải mau chóng trở về.
Đường đường là Thái Tử đương triều đột nhiên tỉnh lại trong hình hài một đứa nhỏ, có chuyện gì mất tự tôn hơn thế này à?
Loại chuyện này, hắn phải che giấu đến chết!
Hiện tại, không thể để người khác hoài nghi mới được.
Hắn ngồi dậy, xốc màn giường lên, đưa mắt nhìn lại, muốn tìm kiếm dấu vết để lại tra xét thân phận đứa nhỏ này.
Sau đó hắn im lặng, phòng ở này rộng rãi trống trơn, chỉ có cái bàn và màn che cơ bản nhất. Giường ngủ dưới người dường như là đồ có giá trị nhất trong phòng, chỗ đạp chân còn có một tỳ nữ mặc áo xanh đang ngủ.
Đây là chỗ nào?
Hẳn là nhà giàu có nhỉ, có lẽ là thế gia xuống dốc, đồ trong nhà đều cho đi cầm cố hết rồi?
Nhưng mà hắn rất nhanh ý thức được không phải. Tỳ nữ ngủ ở chỗ đạp chân giật giật, chậm rãi mở mắt, nhìn về phía tiểu công tử ngồi ở trên giường.
Nàng ta sửng sốt hai giây, phản ứng lại lập tức vui mừng: “Tiểu công tử tỉnh rồi?”
Nàng ta vội vàng bò dậy từ chỗ đạp chân, kích động muốn chạy ra bên ngoài: “Người đâu! Tiểu công tử tỉnh rồi, mau đi báo cho đại tiểu thư!”
Ánh mắt Tư Mã Tĩnh hơi lóe, hắn chú ý tới hoa văn thêu trên làn váy tỳ nữ kia. Hoa văn mây bay che trăng, đây là tộc huy của Sở gia.
Đứa nhỏ này là người Sở gia?
Bích Liên đã nhanh chóng hô mấy thị tỳ ngoài phòng truyền tin tức. Rất nhanh lục tục có thị tỳ bưng quần áo, chậu đồng nối đuôi nhau đi vào. Những nha hoàn này mặc váy lụa màu ngọc bích, dung nhan sạch sẽ, coi như còn có quy củ.
“Tiểu công tử, có chỗ nào không thoải mái không? Có khó chịu ở đâu không?” Bích Liên mềm nhẹ hỏi: “Đầu còn đau không?”
Tiểu công tử?
Sắc mặt Tư Mã Tĩnh cứng đờ, hình như hắn đã biết mình tỉnh lại trên người ai rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...