Đế Đài Xuân

Năm Trọng Hi thứ mười ba, ngày mười hai tháng năm.

Lễ thành niên của đương triều Hoàng đế.

Quốc sư chấp chính Mạnh Thích Thanh đích thân chủ trì đại điển, vì Hoàng đế cử hành nghi thức thành niên, đồng thời ban ân chỉ, phong nhi nữ của Đại tướng quân Trầm Vinh làm Hoàng hậu, lập Đại thị làm Vĩnh Trĩ cung Đoan phi, Tiếu thị làm Chỉ Tuyền cung Định phi. Ngày đại hôn được quyết định là ngày năm tháng bảy.

Thời tiết đầu hạ nhu hòa dễ chịu, đại điển thành niên của Hoàng đế hiện lên như một cảnh tượng xa hoa. Quần thần chúc tụng, tế thiên cáo lễ, thay đổi quan miện triều phục, yến tiệc nơi cung vàng điện ngọc ngập tràn cao lương mỹ tửu, múa hát linh đình. Đương triều Quốc sư Mạnh Thích Thanh nghiễm nhiên được xem như chủ nhân đại lễ, nâng ly tán dương, ban thưởng như mưa, thoạt nhìn cực kỳ vừa lòng.

Nói đến Hoàng đế trẻ tuổi Dương Thù, sinh thần này cũng là sinh thần khổ sở nhất của hắn trong suốt mười bảy năm qua.

Nghi thức tế lễ vừa chấm dứt, Quốc sư Mạnh Thích Thanh nhiều năm nắm giữ binh quyền ở trước mặt bá quan thỉnh Hoàng đế tự mình chấp chính. Cùng lúc đó, cái gọi là “Thỉnh nguyện thư” do bách quan vạn dân ký tên cũng được đưa tới tay lão, nội dung cầu xin Mạnh Thích Thanh tiếp tục lãnh đạo triều cương. Lão cáo già quyền khuynh quần thần kia ra vẻ khiêm tốn tư lự, bởi vậy bất luận cảm giác ở trong lòng có thế nào, Dương Thù vẫn phải nhiệt tình đồng ý, nhẫn nhịn nhìn lão ba lần bốn lượt giả mù sa mưa nhún nhường từ chối, cuối cùng còn phải tươi cười tuyên bố triều chính tiếp tục do Mạnh Quốc sư chủ trì, còn những đại sự vô cùng nghiêm trọng cũng phiền Mạnh Quốc sư xem xét rồi mới chuyển tấu lên Hoàng đế.

Cứ như vậy qua hết một ngày bị giật dây như con rối, gương mặt vui cười giả tạo đã muốn duy trì không được, nhiệt huyết đã sắp thiêu hủy mặt nạ che dấu nội tâm, đến khi Mạnh Quốc sư đắc tâm mãn ý tiến đến hỏi “Hoàng thượng còn có gì phân phó”, Dương Thù thật sự nhịn không được, vứt đi nụ cười, lạnh lùng đáp một câu: “Có Quốc sư ở đây, còn việc gì phải hỏi qua trẫm nữa?”

Cũng vì câu nói thoáng lộ chân ý này mà nửa đêm khi Dương Thù còn đang trằn trọc khó ngủ, Thái hậu lặng lẽ cho người đến vời hắn.

Nhìn con mơ hồ mệt mỏi, Thái hậu nhẹ nhàng thở dài: “Thù Nhi, mẫu hậu dốc lòng dạy bảo nhiều năm như vậy, ngươi đã quên lời ta rồi sao?”

“Người dạy điều gì?” Dương Thù khẽ dụi mắt. Bởi vì bên trong không có ai, lại biết bên ngoài có nội giám tâm phúc canh giữ, hắn bỏ đi vẻ mặt giả dối, cười lạnh nói. “Có phải lời người dạy nhi thần là mỗi khắc ở trước mặt Mạnh Thích Thanh đều phải giống một con tiểu cẩu lấy lòng lão chăng?”

“Mẫu hậu nói ra những lời ấy lúc nào?”

“Người chính là có ý này! Luôn muốn nhi thần nhẫn nhịn, hiện tại đã nhẫn tới trưởng thành, đến tột cùng còn muốn nhi thần nhẫn tới khi nào?”

“Nhẫn tới khi ngươi không thể nhẫn được nữa!” Thái hậu thấp giọng quát.

Dương Thù thở hắt ra thật mạnh, cắn răng không đáp.

“Thù Nhi, mẫu hậu chẳng lẽ không hiểu được phẫn uất trong lòng ngươi? Năm đó ngươi bị đẩy lên đế vị ta cũng đâu muốn, nhưng các Hoàng tử đều đấu đá lẫn nhau mà vong mạng, tiên hoàng tuổi cao sức yếu việc gì cũng cậy vào Mạnh Thích Thanh, lão ta tự nhiên phải chọn một tiểu Hoàng tử dễ bề thao túng để phò trợ. Đều tại mẫu thân ngươi xuất thân bình dân, trong triều không có quý thích nên bất hạnh để lão chọn trúng ngươi… Ta chỉ hy vọng ngươi có thể bình an mà sống, Mạnh Thích Thanh muốn chuyên chính, muốn tiếm quyền, cứ tùy ý lão đi, việc gì phải tranh giành? Ngươi căn bản muốn tranh với lão cũng không được mà!”

Dương Thù lạnh lùng cười: “Mẫu hậu, người quá ngây thơ rồi. Mặc kệ nhi thần tranh hay không tranh, một khi đã thành niên làm hoàng đế thì sớm không còn là con rối có giá trị nữa. Nếu biết rõ lão trước sau gì cũng xuống tay, chẳng lẽ muốn nhi thần khoanh tay chịu chết ư?”

Thái hậu bất đắc dĩ lau nước mắt. “Hài tử, nếu lão nhất định phải có được đế vị này, vậy ngươi nhường ngôi cho lão đi.”

“Nhường ngôi?” Dương Thù ngửa mặt cười to. “Người cho rằng lão chưa từng nghĩ đến việc này sao? Chỉ vì lão không dám thôi! Có nhi thần ở đây, hay chính xác hơn là có Hoàng đế ở đây, lão còn có thể mượn danh nhi thần quản thúc chư hầu, một khi chính lão lên ngôi, phiên vương bốn phương làm sao thật sự phục lão? Hoàng tộc Dương thị uy danh gầy dựng mấy trăm năm, lão muốn lộng quyền còn có thể, còn như soán ngôi, há lại dễ dàng như vậy! Phương pháp tốt nhất chính là ép nhi thần nhanh chóng lập hậu sinh con, sau đó bạo bệnh mà chết, giúp lão thuận lý thành chương lập con của nhi thần làm tân quân, có lẽ còn có thể hô phong hoán vũ thêm vài năm nữa.”


Thái hậu thân đã trải qua vòng xoáy chính trị nhiều năm, đương nhiên biết lời của con là thật, lập tức ưu tư, lại nhịn không được lệ rơi lã chã. “Thù Nhi… Vậy… Vậy phải làm thế nào bây giờ?”

Dương Thù hừ giọng, từ giường xoay người đứng phắt dậy. “Còn có thể làm thế nào? Liều mình thì sống, thúc thủ thì chết*! Nếu bị lão âm thầm lặng lẽ hạ độc thủ, không bằng chính mình tự tìm một con đường sống!”

“Nhưng ngươi thân bị vây hãm trong thâm cung, vô tôi vô thần, vô binh vô tướng, thì phải làm sao đây? Ứng Bác lão đại nhân xem như là trọng thần đáng tín nhiệm nhất của tiên hoàng, ba tháng trước ngươi viết huyết thư gửi hắn, cho dù hắn chưa từng tố giác nhưng chẳng phải cũng không có động tĩnh gì? Hài tử, Mạnh Thích Thanh chấp chính nhiều năm, trên dưới triều đình còn có ai đem mẫu tử chúng ta để ở trong lòng đây?”

“Đao đã kề cổ, lo lắng cũng bằng thừa! Nhi thần bị vây tại đây, cái gì cũng không làm được, chỉ có thể đánh cược một phen. Không cậy được Ứng Bác, nhi thần sẽ tìm người khác, nhi thần không tin tiên hoàng tại vị mấy mươi năm mà ngay cả một trung thần cũng không có.”

Thái hậu thở dài, nắm lấy tay con, yêu thương vuốt ve.

“Mẫu hậu…” Dương Thù dịu giọng, vùi đầu vào lòng nàng. “Nếu trời cao không tuyệt đường người, nhi thần nhất định sẽ để nửa đời sau của mẫu hậu sống thật thư thái vui vẻ.”

Thái hậu nhè nhẹ vỗ về đầu hắn, thở dài: “Chỉ cần ngươi không có việc gì, mẫu hậu thế nào cũng được. Hiện tại chỉ mong lão thiên gia phù hộ Dương thị hoàng triều ta vượt qua được kiếp nạn này.”

Mùa hạ năm Trọng Hi thứ mười ba ước chừng là mùa bận rộn nhất đối với các quan viên Lễ bộ. Trần ai từ lễ thành niên của thiên tử còn chưa kịp phai, đại hôn Hoàng đế liền nối gót tới. Ngoại trừ tiểu thư Trầm gia chuẩn bị nhập cung làm Hoàng hậu cùng hai vị nhất phẩm phi ra, Mạnh Thích Thanh còn tuyển chọn thêm vài vị mỹ nữ cho tiến cung. Thái hậu triệu kiến Hoàng hậu tương lai một lần, nhưng nàng chỉ cùng Thái hậu trao đổi vài câu chiếu lệ rồi vội vàng cáo lui.

“Hoàng hậu là do Mạnh Thích Thanh tuyển, ngươi ngàn vạn lần phải đối xử tử tế với nàng.” Thái hậu âm thầm dặn dò con. “Mẫu hậu đã gặp qua nàng, dung mạo thực tiêu trí, tính cách cũng không tồi, ngươi sẽ không chán ghét.”

“Người nào Mạnh Thích Thanh thích nhi thần đều chán ghét!” Dương Thù cắn răng nói. “Bất quá mẫu hậu yên tâm, nhi thần biết phải đối đãi nàng thế nào.”

Thiên tử trẻ tuổi vẫn như cũ, mỗi ngày vui chơi ngoạn nháo, vài lần ít ỏi được vào triều liền tận dụng cơ hội đó cẩn thận quan sát hai ban văn võ, muốn tìm được một kẻ ủng hộ đáng tin cậy. Trước kia, bức huyết thư tràn trề hy vọng được gửi đi chẳng khác gì hòn đá nhỏ ném vào giếng cạn, cho đến hôm nay cũng không nghe thấy tiếng vang, khiến hắn thập phần thất vọng. Xem ra mười mấy năm sống an nhàn phú quý đã khiến các trung thần tiền triều quyết định thoát thân giữ mình, cho nên một khi sự việc còn không nắm chắc trong tay, Dương Thù không dám hành động lỗ mãng.

Chớp mắt đã đến ngày đại hôn. Tuy rằng tinh thần đã chuẩn bị kỹ lưỡng, nhưng cảm giác bị người suốt ngày lôi lôi kéo kéo vẫn khó chịu vô kể. Vận lễ phục, nghe xướng lễ, nhận chúc tụng, bái đường, trao ấn, sắc phong, ban yến, trên mặt còn phải khoác lên vẻ hoan hỉ vui sướng, vất vả lắm mới vào động phòng, thế nhưng không thể không chịu đựng những trò vụn vặt linh tinh, cái gì cát tường giáo*, cái gì đồng tâm kết*, rồi rượu giao bôi, mở hỉ khăn, sức ép tưởng như muốn vỡ tung thân mình.

Rốt cuộc mọi sự cũng xong, cung nữ thái giám toàn thể lui ra ngoài, cửa chính điện cũng được nhẹ nhàng khép lại, Dương Thù lúc này mới dám thở ra một hơi dài. Hắn đột nhiên nhớ đến Hoàng hậu đang ngồi trên giường kia là địch không phải ta, tâm thần vừa thả lỏng liền lập tức căng thẳng, nhìn về phía nữ nhân xa lạ.

Lúc mở hỉ khăn hắn không nhìn kỹ, chỉ cảm thấy bộ dáng cũng không tệ lắm, hiện tại dưới ánh nến chăm chú quan sát, thấy nàng mặt mày thanh tú, khí chất trong sáng, tuy rằng phấn son một lớp dày nhưng không hiểu sao thần sắc khí vận lại không mang nét yểu điệu nhu nhược, chợt nghĩ nếu bỏ đi phấn son kia, nhất định sẽ có điểm xinh đẹp hơn.

“Ngủ thôi.” Dương Thù có chút phiền não phun ra hai chữ này, tiến lên cởi áo cho tân Hoàng hậu. Mặc dù hắn năm nay mới làm lễ thành niên mười bảy tuổi, nhưng cũng không có nghĩa trước đó hắn thật sự là một tiểu hài tử; hắn đã sớm biết chung sống cùng nữ nhân là như thế nào.

“Bệ hạ xin đừng vội.” Tân nương ngăn lại bàn tay đang mở cổ áo nàng, khẽ nói. “Có thứ này thần muốn trình bệ hạ trước.”

“Cái gì vậy?” Dương Thù cau mày, nghiêng người tựa vào đầu giường.


Hoàng hậu gạt mành châu hai bên má, lấy một túi vải nhỏ từ trong ngực, chậm rãi mở ra, bên trong là một mảnh bạch gấm, giũ thẳng thì thấy trên đó loang lổ vết máu, đúng là một bức huyết thư.

Dương Thù lập tức đứng bật dậy.

“Làm sao ngươi có được thứ này?!”

Hoàng hậu cười: “Bệ hạ ban huyết thư cho Ứng lão đại nhân, đương nhiên là do đại nhân giao cho thần.”

Dương Thù chăm chăm nhìn nàng, sau một lúc lâu mới nói: “Ứng đại nhân rốt cuộc có ý gì?”

Hoàng hậu thán nhẹ một hơi: “Nghe nói Ứng lão đại nhân hôm đó về nhà liền nhốt mình trong phòng đọc bức huyết thư này, đọc xong thì than khóc không thôi, không cách nào khuyên giải.”

Dương Thù cảm thán nói: “Lão đại nhân đối với Dương thị hoàng triều ta quả nhiên vẫn là một tấm lòng trung.”

Hoàng hậu liếc hắn một cái: “Bệ hạ dùng máu dê để viết có phải không?”

“Sao kia?”

“Thần vừa nhìn qua liền đoán được, nhưng thấy lão đại nhân thương tâm cảm khái như vậy, thật không nhẫn tâm vạch trần.”

Hoàng đế trẻ tuổi mặt hơi ửng đỏ, ho khụ khụ hai tiếng cho qua.

Hoàng hậu đứng lên, cầm huyết thư giơ lên lửa nến đốt trụi, xoay người quỳ gối, thấp giọng nói: “Ứng đại nhân biết được hoàng thượng trong cung tình cảnh gian nan, vạn phần lo lắng, lại e thâm cung nội viện không ai có khả năng bảo vệ hoàng thượng, vì hoàng thượng suy tính, dùng kế phái thần vào cung hỗ trợ ngài.”

“Ngươi tiến cung hỗ trợ trẫm?” Dương Thù nửa mừng nửa lo, mừng vì Ứng Bác quả nhiên trung thành với hắn, lo vì… “Ngươi là một nữ nhân, có bao nhiêu năng lực hỗ trợ trẫm?”

Hoàng hậu tựa hồ có chút mất hứng. “Bệ hạ nói lời này là có ý khinh thường nữ tử, trong thiên hạ nữ tử tài giỏi hơn nam nhân thật sự không thiếu đâu.”

Dương Thù cười: “Vậy ngươi đương nhiên cũng là một trong số đó?”

“Đáng tiếc thần không phải.” Hoàng hậu nhanh nhẹn đi đến bàn trang điểm, đem trân châu phỉ thúy trên tóc toàn bộ tháo xuống, sau đến bồn nước tẩy đi son phấn, cởi ra triều phục cùng các thứ phục sức hóa trang khác ném lên giá áo, tiêu sái quay người quỳ xuống lần nữa: “Thần Ứng Sùng Ưu tham kiến hoàng thượng, hoàng thượng vạn tuế!”


“Ngươi…” Dương Thù hít sâu một hơi. “Ngươi… Ngươi là nam nhân sao…”

Ứng Sùng Ưu đặt một ngón tay lên môi: “Nhỏ giọng thôi, bên ngoài còn có người.”

Dương Thù thần tình khiếp sợ nhìn nam tử tuấn mỹ cao gầy trước mắt, lại nghiêng tai nghe ngóng động tĩnh bên ngoài, khẽ nói: “Bọn họ tuy rằng không nghe rõ chúng ta nói gì, nhưng thì thầm như vậy cũng không phải ý hay, chúng ta lên giường rồi nói.”

Ứng Sùng Ưu cảm thấy có lý liền lên giường trước, vén lớp chăn gấm lên, Dương Thù cũng cởi bỏ ngoại y, thổi nến, hai người đồng loạt tiến vào trong chăn, nhẹ nhàng nằm xuống.

“Giờ thì nói đi, ngươi rốt cuộc là ai?”

“Thần tên Ứng Sùng Ưu, gia phụ chính là Ứng Bác được bệ hạ ban huyết thư.”

“Vậy còn Trầm gia…”

“Trầm Đại tướng quân cũng là trung thần với bệ hạ, dùng kế ‘trộm long tráo phụng’, đã lặng lẽ đem Trầm tiểu thư an trí tại một nơi bí mật.”

“Các ngươi thật sự quá lớn mật, đem một nam nhân tiến cung, bị phát hiện không phải nguy hiểm khó lường sao!”

“Bệ hạ không nói thì có ai phát hiện?”

“Làm sao không phát hiện được? Tỷ như thanh âm của ngươi, trẫm ban đầu không chú ý, hiện tại ngươi nói vài câu, vừa nghe liền nhận ra ngay là nam nhân.”

Ứng Sùng Ưu cười vài tiếng, nói: “Ngài ban đầu không phải không chú ý mà là bởi vì khi vận nữ trang, thần dùng khóa hầu thuật thay đổi thanh âm, tuy rằng âm điệu trầm thấp một chút, nhưng nghe hoàn toàn là giọng nữ. Dung mạo hiện giờ ngài thấy cũng là của Trầm tiểu thư, chỉ cần cách ba tháng tu chỉnh một lần là được. Nếu không phải thần có bản lĩnh này, gia phụ cũng sẽ không đem thần tiến cung, gây chuyện phiền toái.”

“Vậy những người cùng ngươi nhập cung cũng là…”

“Không phải, các nàng đều là nữ nhân không thể giả dạng. Bất quá bệ hạ yên tâm, những người này tuyệt đối có thể tin cậy, có các nàng ở đây, thần cam đoan nhất định không bị bại lộ.”

Dương Thù lúc này mới thở ra một hơi, nghe tiếng hô hấp vững vàng của nam nhân cùng giường, vừa an tâm vừa cảm thấy một cỗ chua xót dâng lên, vội vàng hít sâu vài hơi, gắng sức đè nén nước mắt xuống.

Ứng Sùng Ưu trong mắt hiện ra một tia đồng cảm, ôn nhu nói: “Bệ hạ nhiều năm chịu uất ức, thần không tự mình trải qua, đương nhiên không thể thấu hiểu đầy đủ nỗi khổ của ngài. Bất quá từ nay về sau, thần ở trong cung một ngày sẽ cùng bệ hạ chia sẻ gánh nặng một ngày, mong bệ hạ có thể tín nhiệm thần.”

Vì đã tắt nến, Dương Thù không thấy rõ biểu cảm trên mặt Ứng Sùng Ưu, nhưng uất hận tích tụ nhiều năm trong lòng bởi vì thanh âm nho nhã dịu dàng này mà vơi đi không ít, liền giống như người đang chơi vơi giữa không trung bám được vào gờ đá vững chắc, cầm lòng không đặng bèn đem toàn thân ngả vào người y.

“Bệ hạ?” Chỉ nghe tiếng hắn thở gấp mà không trả lời, Ứng Sùng Ưu không khỏi nhẹ nhàng gọi một tiếng.

Dương Thù cố gắng khống chế giọng nói nghẹn ngào, miễn cưỡng dùng thanh âm bình thường đáp: “Trẫm đương nhiên là tin tưởng ngươi. Tình thế đã như thế này, ngươi dám mạo hiểm nhập cung, trẫm còn có thể nghi ngờ ngươi chuyện gì? Nhưng Mạnh Thích Thanh thế lực hùng hậu, ngươi phải hiểu rõ rằng nếu thất bại tất sẽ chết không có chỗ chôn thân.”


Tuy biết đối phương không nhìn thấy, Ứng Sùng Ưu vẫn mỉm cười với hài tử quật cường kia, nhẹ nhàng an ủi: “Thần đã hiểu rất rõ, lần này tiến cung không chỉ vì vâng mệnh lão phụ. Mạnh Thích Thanh đãi dân khắc nghiệt, hám danh hám lợi, đem sự thông tuệ của bản thân ra mà lộng quyền làm càn. Để kẻ như vậy nắm giữ triều cương, với quân với thần với dân mà nói đều là họa lớn, cho nên mặc kệ tương lai vận mệnh như thế nào, trước nhất là phải chấm dứt sự bạo chính của Mạnh Thích Thanh.”

Dương Thù hưng phấn lần tìm tay Ứng Sùng Ưu, kích động nắm lấy, ngay cả cách xưng hô cũng sửa lại, vui mừng nói: “Ta ở thâm cung đã lâu, sự tình bên ngoài hoàn toàn không biết, ngươi kể cho ta nghe đi.”

Ứng Sùng Ưu nghe giọng hắn đột nhiên chuyển biến, chợt toát ra vẻ ngây ngô của trẻ con, không khỏi bật cười: “Bệ hạ quả nhiên vừa trưởng thành, tính tình vẫn còn hồn nhiên như vậy.”

Dương Thù không phục, hỏi: “Sùng Ưu, ngươi bao nhiêu tuổi?”

“Thần lớn hơn bệ hạ năm tuổi, năm nay đã hai mươi hai.”

Dương Thù cười nói: “Vậy ngươi là huynh trưởng của ta rồi?”

Ứng Sùng Ưu vội đáp: “Quân thần khác biệt, thần không dám xưng huynh đệ với ngài.”

Dương Thù thở dài một tiếng, xoay người nằm ngửa ra, kéo chăn lên người, nói: “Ta bây giờ còn không phải quân, cho dù về sau có thể trở thành quân vương đích thực, cũng vẫn hy vọng có được một huynh đệ thành tâm. Đáng tiếc huynh đệ của ta kẻ chết kẻ lưu đày, thậm chí những kẻ còn ở lại kinh thành, chỉ sợ cũng không xem tình huynh đệ ra gì.” Hắn xoay mặt nhìn về phía Sùng Ưu, bởi vì mắt đã dần quen bóng tối, hắn đã mơ hồ có thể thấy rõ đường nét trên mặt đối phương. “Ngươi có huynh đệ không?” Nguồn :

Ứng Sùng Ưu lắc đầu. “Không có, thần là con trai độc nhất, nhưng có một vị biểu huynh tốt vô cùng.”

“Đúng rồi!” Dương Thù đột nhiên ngẩng đầu khỏi gối, chồm lên người Sùng Ưu. “Ứng Bác đại nhân dù gì cũng là đương triều thái phó, con trai bỗng nhiên mất tích chẳng phải khả nghi lắm sao?”

Ứng Sùng Ưu thản nhiên cười. “Sẽ không ai nghi ngờ. Thần từ nhỏ đã theo sư phụ lên núi ẩn cư học đạo, thỉnh thoảng mới quay về kinh vài ngày, hiện giờ có thêm phụ thân tận lực che giấu, không để cho người ngoài biết việc thần hồi kinh nên không ai nhận ra được.”

Dương Thù “A” một tiếng, nằm xuống gối trở lại, lẩm bẩm: “Kỳ thực ta và ngươi giống nhau, hầu hết triều thần hẳn là không biết đến sự tồn tại của ta.”

Ứng Sùng Ưu cầm thật chặt tay hắn, mỉm cười nói: “Bọn họ rồi sẽ biết.”

Dương Thù quay đầu, nhìn đôi mắt kia dù trong bóng tối vẫn sáng ngời, trên môi cũng chậm rãi nở nụ cười, giơ nắm tay đánh vào không trung. “Đúng vậy, bọn họ nhất định sẽ biết. Ta là Đại Uyên Hoàng đế, không phải lão bán thịt bò!”

Nói xong những lời này, hắn cảm thấy những phiền muộn tích tụ trong lồng ngực từ nhỏ đến giờ dường như xả ra hết một hơi, trong lòng cảm thấy vô cùng sảng khoái, cao hứng trở mình, hướng về phía vị bằng hữu còn chưa quen biết đến một canh giờ, nói: “Dân tình ở bên ngoài, kể cả nhất cử nhất động của Mạnh Thích Thanh, ngươi kể hết cho ta nghe đi!”

Sự có mặt của Ứng Sùng Ưu tựa như một khung cửa sổ mở ra cho Dương Thù bấy lâu bị bóng tối vây hãm, giúp hắn có cơ hội thỏa thích hít thở không khí trong lành. Hai người cùng giường cùng gối, hàn huyên suốt đêm, cuối cùng lại là Ứng Sùng Ưu mỏi mệt quá độ, bất tri bất giác ngủ trước. Dương Thù tuy rằng tinh thần tỉnh táo, nhưng nhìn tân bằng hữu ngủ say sưa cũng không đành lòng đánh thức bắt y tiếp tục trò chuyện với mình. Cũng may Sùng Ưu tiến cung vì hắn, ngày tháng chung sống hãy còn dài lâu.

>Chú thích<

* Liều mình thì sống, thúc thủ thì chết: nguyên gốc là “bất thị ngư tử, tựu thị võng phá”. Câu này theo cách hiểu của mình thì có thể có hai nghĩa, một là cá không muốn chết thì phải biết tự thân vận động, phá lưới vùng ra; hai là không phải cá chết thì là lưới rách, chỉ có một bên được toàn vẹn mà thôi. Xét theo tình hình và ngữ cảnh, mình đi theo cách hiểu thứ nhất.

* Cát tường giáo: một loại sủi cảo, ăn để lấy may mắn.

* Đồng tâm kết: nút thắt ngụ ý vĩnh kết đồng tâm, chúc vợ chồng vĩnh viễn một lòng


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui