Đè Đại Sư Huynh Dưới Thân


"Tha cho ta đi...!ư...!Không, không muốn nữa...!Đừng vào bên trong...!A! Sâu quá...!Tê quá...!Không được mài ở đó nữa...!ư..."
Vân Thượng thè cái lưỡi dày liếm những sợi tơ bạc chảy ra từ khóe miệng Vân Phong, nhìn đôi má hắn ngày càng đỏ, dâm đãng nói: "Nhưng mà cháu ngoan trông rất thoải mái...!Ngươi xem cái miệng nhỏ này của ngươi, cứ chảy nước miếng...!Dâm đãng quá! Quên mất ngươi trước kia gọi thế nào rồi à? Cháu ngoan, gọi ông nội đi! Gọi ông nội cho ngươi! Để ông nội thao cái huyệt dâm của ngươi! Đỉnh cái của nợ to vào tận dạ dày ngươi!"
"Ư...!Không được...!Ư ư...!Không xong rồi...!Đừng...!Lão tổ...!Ư ư...!Ông nội..." Vân Phong vì những lời nói đó mà trong đầu nhớ lại bản thân ngu ngốc vô tri trước kia, nằm trên người ông nội luôn dâm đãng vặn vẹo thân thể phát ra tiếng rên rỉ ngọt ngào như keo như mật, sau đó luôn được khen thưởng...!Khen thưởng là ăn cái côn thịt to đó sâu hơn...
Đôi mắt bị bịt lại rơi những giọt nước mắt tủi nhục, những giọt nước mắt còn chưa kịp chảy đến má đã bị dải lưng hút khô.

"Sao lại không ngoan thế...!Cháu ngoan, trước kia ông nội thương ngươi nhất mà!" Vân Thượng nói, hai tay bóp chặt lấy vòng eo trắng nõn, không ngừng ấn hông và mông Vân Phong xuống, còn mình thì dùng sức thúc hông, để côn thịt đi sâu vào bên trong huyệt thịt, kích thích Vân Phong liên tục rên rỉ dâm đãng.
"Không...!A! Ư..."
"Môi mềm thế này, sao cái miệng lại cứng thế...!Để ông nội xem, con đĩ nhỏ này ở đây có cứng không!" Vân Thượng nhìn Vân Phong cắn môi, trong lòng thoáng qua một tia tức giận, tay phải nắm lấy dương vật màu hồng thịt ít khi sử dụng của Vân Phong, dùng ngón tay cái ấn mạnh vào miệng dái, dụ dỗ: "Cái côn thịt này đứng lên vẫn mềm nhũn thế này, ở đây còn ướt nữa, cháu ngoan muốn xuất rồi à..."
Vân Phong vẫn cố chấp cắn môi, không muốn phát ra tiếng nhưng huyệt thịt lại vì cơ thể dùng sức mà siết chặt hơn.
"Ngươi không lên tiếng là được à? Con đĩ nhỏ! Cái huyệt này kẹp chặt thật! Vậy thì ông nội sẽ giúp ngươi nới lỏng cái huyệt non này..." Nói rồi, Vân Thượng thò một ngón tay vào, mạnh mẽ chen vào cái huyệt đang bị côn thịt của mình căng đầy, ở bên trong móc khoét thịt huyệt non mềm.
"A! Không...!Đừng như vậy ư...!Rút ngón tay ra...!A a...!Đầy quá...!Quá nhiều..." Kích thích mãnh liệt khiến Vân Phong quả nhiên không nhịn được mà rên rỉ, ở nơi hắn không nhìn thấy, tính khí của hắn bị người ta nắm giữ, những ngón tay béo ú và cái của nợ nâu đất kia ra vào trong cái huyệt thịt hồng hào ướt át, cái cúc hoa đáng thương bị những nếp nhăn tầng tầng lớp lớp căng ra hoàn toàn, thỉnh thoảng còn có một ít thịt ruột đỏ tươi bị kéo ra, rồi lại nhanh chóng bị đỉnh mạnh mẽ đâm vào, hai cái bìu dái to như nhau "Bốp bốp bốp." vỗ vào cái mông thịt, tấu lên một bản nhạc dâm đãng.
"Ưm ư...!A...!A...!Tha cho ta..." Khi hai ngón tay hoàn toàn đi vào, ấn vào một chỗ lồi lên, liền dùng sức chọc vào.
Bất ngờ bị đùa giỡn điểm nhạy cảm, thân thể Vân Phong đột nhiên cứng đờ, căng chặt, cầu xin: "Đừng...!Ư...!Ông nội...!Đừng đụng vào đó...!A a a!!! Dừng tay...!Cầu xin ông nội...!Đừng ư đừng đụng vào đó nữa..."

Thân thể trắng nõn như con rắn cái động dục yêu kiều vặn vẹo, tính khí phía trước nóng đến sắp nổ tung nhưng lối ra lại bị chặn chặt.

Đường ruột trong cơ thể co giật điên cuồng, điểm nhạy cảm bị ấn nhẹ một cái cũng giống như sóng lớn ập đến.
"Sắp rồi...!Buông ta ra...!Ư...!Ông nội...!Tha cho ta...!Không chịu nổi nữa...!Sẽ hỏng mất..." Vân Phong bị Vân Thượng khống chế thế nào cũng không thoát ra được, thân thể không ngừng run rẩy, thịt mông nhấp nhô nhanh hơn, thân thể cũng hướng về cái bụng mỡ của Vân Thượng, hèn mọn lấy lòng.
"Không phải thế này là được rồi sao con đĩ nhỏ...!Gọi ông nội là có thịt ăn, ông nội hào phóng nhất cũng thương cháu ngoan Vân Phong nhất...!Hút thật thoải mái, thật muốn thao mãi cái huyệt dâm của cháu ngoan..."
"Ư...!Vân Phong là cháu ngoan của ông nội...!Để Vân Phong xuất đi...!Thật khó chịu..."

"Chỉ thế thôi, không còn nữa à? Xem ra cái miệng nhỏ này vẫn chưa ngoan!" Vân Thượng vẫn chưa thỏa mãn, hai ngón tay vẫn điên cuồng đùa giỡn miếng thịt mềm lồi lên đó, khiến Vân Phong ngày càng suy sụp.
"Vân Phong để ông nội thao...!Thao mãi...!A...!Ưm...!Vân Phong là nô lệ ngoan của ông nội...!Sẽ hầu hạ ông nội thật tốt...!Ư hầu hạ cái của nợ to của ông nội..."
"Tốt lắm! Quả nhiên là cháu ngoan của ông nội...!Vậy thì để cháu ngoan xuất trước một lần đi, nếu không nhịn hỏng mất thì phải làm sao..." Vân Thượng lão tổ cười cười buông miệng dái đã bị nghiền ngẫm từ lâu, còn ngón tay cắm ở hậu huyệt thì vẫn không hề dừng lại.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận