Đế Cuồng


Ánh mắt Hàn Phi chợt lóe, nhìn chằm chằm vào vỏ kiếm bên hông của Độc Cô Minh.

Gã không hề chần chừ mà xuất ra pháp tướng ba đầu sáu tay sau đó thi triển một hơi ba bốn thần thông mạnh nhất hòng cướp đoạt nó.
Vì Độc Cô Minh đã có đề phòng từ trước nên lập tức thi triển Bách Bộ Hồng Trần không ngừng tránh né, đồng thời kêu gọi hoang phân thân cùng động thủ.
- Đưa vỏ kiếm cho ta, các ngươi được phép rời khỏi đây!
Sắc mặt Hàn Phi lạnh lùng tới cực điểm, sát khí bốc lên ngùn ngụt, hiển nhiên đã xuất ra mười phần thực lực.

Hiện tại Nhân kiếp đã qua đi, mối lo của gã đã biến mất không cần phải phân tâm, chiến lực sẽ mạnh mẽ hơn khi nãy gấp nhiều lần.
Độc Cô Minh cũng không định từ bỏ cơ duyên này.

Hắn có linh cảm rằng những gì sắp phát sinh có ý nghĩa tối quan trọng với hắn, là một bước ngoặt rất lớn, nếu hắn bỏ qua thì sẽ vĩnh viễn hối tiếc, không thể tìm kiếm lại.
- Ta mà thua ngươi sao? Cùng lắm thì chết! Chân Giả Song Nhãn, Mộng Ảo Vô Hoa, Bích Hải Triều Sinh!
Từ sau lưng Độc Cô Minh xuất hiện đôi mắt khổng lồ đang nhắm nghiền, cùng lúc đôi mắt của hắn cũng nhắm lại, chân giả đạo vận lan tràn khắp khu vực tế đàn khiến Hàn Phi tỏ ra ngưng trọng.
- Ta mở mắt là thật, nhắm mắt là giả… Mở mắt khiến chân tướng hiển lộ trước mặt, nhắm mắt lại khiến chúng sinh chìm trong huyễn mộng…
Sau câu nói của Độc Cô Minh, ảo giác của Hàn Phi bắt đầu hình thành, cảnh tượng đầu tiên xuất hiện chính là Nhân kiếp ban nãy, nhưng gã giờ đây trở thành nhân vật chính, thay thế cây cột của Bá Luân chống đỡ đòn tấn công từ năm hình chiếu trên bầu trời.

Nếu là người bình thường chắc chắn sẽ sợ tới vỡ gan vỡ mật vì ảo cảnh Độc Cô Minh tạo ra quá đỗi chân thật, nhưng Hàn Phi thì vẫn tỏ ra điềm tĩnh, khóe môi nở nụ cười nhạt.
- Chân giả đạo vận…
Thần thông này của Độc Cô Minh gã chưa từng biết tới, những kẻ từng thấy hắn thi triển nó đều đã chết.
- Ảo cảnh chỉ có tác dụng với những tu sĩ đạo tâm không vững.

Còn ta đi từ phàm đến thánh, một đường đánh giết bày mưu tính kế với toàn những tu sĩ mạnh hơn, tư chất cao hơn ta gấp trăm lần, đó là chưa kể phía sau lưng bọn chúng còn có sự hậu thuẫn rất lớn của gia tộc, được các tiền bối đời trước vạch sẵn đạo lộ cho mình.


Ngươi cho rằng đạo tâm ta vững đến đâu? Thiên Hành Kiện, quân tử phải không ngừng cố gắng!
Hàn Phi lạnh lùng bước tới một bước, khoảnh khắc gã đặt chân xuống Độc Cô Minh liền phun ra một ngụm máu tươi, ảo ảnh Nhân kiếp tan vỡ.
Thần thông Hàn Phi thi triển rất có lai lịch, nó thuộc về Hạo Nhiên tông ở Đông Hải, môn phái của Diệp Huyền Thanh đã vẫn lạc và Diệp Chính vừa mới giao chiến với Độc Cô Minh cách đây một ngày.
Hạo Nhiên tông là một trong những thế lực cự đầu hùng mạnh nhất ở vùng Đông Hải, có truyền thừa từ tận đầu thời đại thái cổ, đã trải qua mấy lần cấm kỵ phát sinh vẫn bảo tồn được đạo thống.

Công pháp nổi tiếng của thế lực này ngoài Hạo Nhiên công, Vạn Cổ công còn có một bộ gọi là Quân Tử kinh.
Quân Tử kinh rất khó học, tương truyền rằng từ thái cổ đến nay cứ cách một vạn năm mới có một người tu luyện thành công.

Nhưng bù lại cho sự khó khăn khi tu luyện là uy lực cực kỳ khủng bố.

Chẳng nói đâu xa, Lý Ẩn từng là chưởng môn nhân của Hạo Nhiên tông trong một đoạn thời gian, và công pháp chủ đạo của y khi ấy chính là Quân Tử kinh.

Y biên soạn, chỉnh tu nó tổng cộng bảy lần, sửa chỗ khiếm khuyết, chia Quân Tử kinh ra làm quyền thượng hạ trung.

Thứ Hạo Nhiên tông còn giữ được đến ngày hôm nay chỉ là quyển hạ, vì vậy Diệp Chính và Diệp Huyền Thanh mới lựa chọn bỏ qua nó mà tu luyện hai môn công pháp kia.
Ở đây Hàn Phi là truyền nhân của Lý Ẩn, hiển nhiên nắm được Quân Tử kinh trọn vẹn trong tay.
Mấu chốt để tu luyện Quân Tử kinh chính là đạo tâm.

Đạo tâm càng lớn thì uy lực thi triển ra càng mạnh.

Lúc này đây điều đó đã được chứng minh khi Hàn Phi dễ dàng phá tan thần thông Chân Giả Song Nhãn mà Độc Cô Minh từng rất tâm đắc.
Khung cảnh lúc này lại biến đổi lần nữa.

Bầu trời tuyết trắng phủ kín, từng bông tuyết như hoa mai rơi lả tả xuống bên dưới, nhìn thì có vẻ mỹ lệ nhưng Hàn Phi hiểu trong mỗi bông tuyết đều ẩn chứa đầy sát cơ.


Thần thông này có tên gọi Mộng Ảo Vô Hoa, Độc Cô Minh chỉ vừa ngộ ra nó cách đây một ngày, mặc dù còn rất nhiều khuyết điểm song nếu xếp chồng lên Chân Giả Song Nhãn sẽ tạo thành ảo cảnh trùng điệp, khiến đối phương chìm đắm vào trong.
- Ngươi dung hợp kiếm pháp vào trong mỗi một bông tuyết, mà ở đây có tới hàng vạn bông.

Độc Cô Minh, ta không thể không thừa nhận thiên tư của ngươi rất cao.
Hàn Phi quan sát bầu trời tuyết trắng, không khỏi thở dài cảm thán một câu.

Kế đến tay phải gã phất lên, lưng thẳng như bút, một cỗ hạo nhiên chính khí như trường giang đại hải dâng lên cuồn cuộn thổi tung những bông tuyết kia, đánh chúng tan thành vô số làn khói trắng.
Ảo cảnh lại tan vỡ lần nữa, tuy vẫn là khung cảnh tế đàn nhưng giờ đây bầu trời và mặt đất đều bị hắc ám bao phủ, giống hệt lúc tà hùng Khán Bất Xuyên xuất hiện.
Hàn Phi sắc mặt như thường, không vì sự biến đổi này mà buông lơi cảnh giác.

Chỉ thấy tay phải gã nhanh như cắt đưa lên trên đỉnh đầu, quả nhiên kịp thời chặn lại một nắm đấm đầy lông lá đang từ trên trời giáng xuống.
- Ra đây cho ta!
Hàn Phi thét lớn, bóp chặt nắm đấm kia rồi kéo mạnh một cái.

Ngay lập tức hoang phân thân bị gã lôi ra khỏi bóng tối, nó còn chưa kịp vùng vẫy thì đã cảm giác xương ngực gãy nát, trúng một cước của Hàn Phi văng ra xa mấy trăm trượng.
Độc Cô Minh bị Hàn Phi cường hoành phá giải gần như toàn bộ thần thông nên trọng thương nặng nề, chân trái khụy xuống, bất lực nhìn gã từng bước từng bước đi đến chỗ mình, chuẩn bị tung ra đòn kết liễu.

Dẫu sao việc hắn thua thiệt đối phương tới ba tiểu cảnh thì việc thất bại cũng chỉ là sớm hay muộn mà thôi.
- Ta không tin không có cách thắng ngươi!
Độc Cô Minh nghiến răng, trong đầu này sinh ra một ý tưởng điên cuồng.


Dưới cái nhìn sửng sờ của Hàn Phi, tay phải hắn rút Thiên Nhai kiếm ra chém loạn xạ bức gã ta phải tạm thời chống đỡ.

Tay trái của hắn nắm vào vỏ kiếm đang đeo bên hông sau đó ném ra thật xa về phía vòng xoáy máu xám trên bầu trời.
Hàn Phi giật mình, vội vã xoay người bay theo để chụp lấy vỏ kiếm.

Theo gã phỏng đoán vỏ kiếm này chính là thứ mấu chốt để khống chế cấm kỵ binh khí Tuế Nguyệt kiếm sắp sửa xuất hiện.

Cho dù phải trả giá cỡ nào cũng không được để mất nó.
Độc Cô Minh vừa thoát khốn đã tiếp tục cùng hoang phân thân lao lên tấn công vào phía sau lưng Hàn Phi khiến gã tức giận thét lớn:
- Âm hồn bất tán, cút cho ta! Vô Chỉ chưởng!
Hàn Phi tiếp tục xuất ra một món thần thông lạ lẫm khác.

Năm ngón tay của gã ta gập lại, chưởng tâm đánh về phía trước, một luồng linh lực khủng khiếp xuất hiện thổi bay Độc Cô Minh và hoang phân thân xuống mặt đất.

Đây đã là toàn bộ thực lực của Hàn Phi hoàn toàn không giữ lại chút nào, gần như tiếp cận vô hạn với cảnh giới Thiên Nhân Địch.
Tiếng kiếm minh trong vòng xoáy màu xám càng lúc càng mãnh liệt, mà vỏ kiếm đang lao vút trên không trung cũng rung lên bần bật, giống như tri kỷ cả vạn năm mới tương ngộ trở lại.
Một tia sáng màu bạc loé lên đâm thẳng vào trong vỏ kiếm, gần như đồng thời trời đất rung chuyển dữ dội.

Rung chuyển ở đây không phải chỉ ở khu vực tế đàn sâu bên trong Nguyệt Dạ Sâm Lâm mà là cả là năm châu lục của nhân giới.
Giữa năm đại lúc bắt đầu xuất hiện những vết nứt dài không ngừng rộng ra, chẳng mấy chốc đã hình thành những vực sâu vạn trượng, từ phía dưới bay lên vô số sinh vật kỳ dị, có loại trông như châu chấu nhưng toàn thân phủ đầy gai nhọn, chúng nhe hàm răng sắc bén ra không ngừng rít gào.

Số lượng của đám sinh vật kỳ dị này đông tới mức khủng khiếp, bay qua nơi nào lập tức khiến cỏ cây nơi đó tuyệt diệt, cả thú vương cảnh giới Đạo Đài cũng bị cắn nuốt sạch sẽ, hình thần câu diệt.
Trên bầu trời phát ra tiếng nổ ầm ầm, vô số vòng xoáy màu xám giống hệt ở tế đàn Nguyệt Dạ Sâm Lâm hiện ra.

Từ bên trong xuất hiện lôi đình màu sắc ngẫu nhiên, có lúc nhị sắc, lúc tam sắc, cũng có lúc thập sắc đánh xuống phía dưới.

Xen kẽ với lôi kiếp chính là hoả kiếp từ dưới đất bùng lên, tạo thành rất nhiều hoả vực khắp năm châu lục.
Toàn bộ nhân giới triệt để rơi vào cảnh hỗn loạn.

Tây Thiên, Đại Lôi Âm Tự.
Trong một bảo tháp cao chọc trời đang có vô số cao tăng đang ngồi tụng kinh niệm phật.

Dáng vẻ ai nấy cực kỳ nghiêm trọng, ánh mắt thi thoảng lại liếc nhìn về đỉnh tháp nơi có một vị hoà thượng già đang ngồi nhập định.
Vị hoà thượng này khoác áo cà sa màu nâu cũ kỹ, nếu Độc Cô Minh ở đây sẽ nhận ra chiếc áo này con gà chột mắt cũng đã từng mặc, rõ ràng cùng chung chất liệu với nhau.

Ngay cả chuỗi tràng hạt ông ta đeo trên cổ cũng giống hệt đến từng đường vân.
Khoảnh khắc thiên địa đại biến, vị hoà thượng thở dài, cuối cùng mở mắt ra với bộ dạng mệt mỏi:
- Thông báo cho toàn thể đệ tử ngay lập tức trở về Tây Thiên.

Truyền tín hiệu cho Pháp Táng, ta muốn công bố thiên hạ lập Pháp Táng trở thành Pháp tử của Đại Lôi Âm tự, mệnh lệnh của y tương đương với mệnh lệnh của ta, toàn tự nghe theo không được làm trái!
Cùng ngày này, vô số thế lực ở nhân giới cũng bắt đầu thực hiện chuyển giao quyền lực một cách nhanh tới chóng mặt.
Quan Thất được bố cáo trở thành thái tử Thiên Địch thánh hoàng triều, ba mươi năm sau sẽ làm lễ đăng cơ.
Thẩm Yến thậm chí còn được lập tức truyền lại chức cung chủ Thượng Thanh cung, trở thành cung chủ trẻ tuổi nhất, có tu vi thấp nhất trong lịch sử.
Ở Bắc vực, hành động của yêu tộc cũng nhanh không kém, Thông Bích trở thành thiếu tộc trưởng của toàn yêu tộc Bắc vực, địa vị ngang hàng với Đan Ngư Yêu Đế.

Mà Đế Long lại bị giáng chức, xuống trở thành thánh tử tầm thường của Long tộc.

Điều này giống như khiến y cảm thấy sỉ nhục đến cực hạn.

Một lần thất bại trước Sổ Tư đã đạp đổ toàn bộ nền móng y xây dựng từ trước.

Đế Long tuyên bố đóng cửa bế quan, tự mình xông phá cấm địa Chân Long nhất mạch, không đạt đến Đạo Đài cảnh tuyệt đối không xuất quan.
Mặc dù không ai nói ra nhưng bất kỳ ai ở tu luyện giới cũng ngầm hiểu thiên địa đã đại biến rồi, có lẽ khoảng thời gian cấm kỵ đã chính thức phát sinh.

Thứ chờ đợi họ sắp tới đây chính là gió tanh mưa máu, tranh đoạt không ngừng để tự giành giật lấy cơ hội sống sót qua kiếp nạn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui