- Pháp Táng sao? Thật có ý tứ…
Độc Cô Minh mỉm cười lắc đầu.
Hóa ra vị thượng kia chẳng phải ai khác mà chính là sư huynh của Pháp Hải, kẻ hiện tại đang xếp thứ ba trên Nhân Giới Chí Tôn bảng, bài danh phía sau Ngũ Hành tử và Kiếp chủ.
Y được đánh giá còn đáng sợ hơn Thẩm Yến một bậc, chiến lực cao tuyệt, mọi kinh tạng áo nghĩa phật môn đều thấu triệt đến mức đại thành nếu xét trong cùng cảnh giới.
Cũng giống như Thẩm Yến, Pháp Táng chưa từng giết người.
Y tuân thủ giới luật của Đại Lôi Âm tự Tây Thiên một cách tuyệt đối.
Nếu gặp phải địch thủ, y thường sẽ dùng thần thông độ hóa họ, khiến họ cam tâm tình nguyện bước chân đến Tây Thiên xuất gia làm hòa thượng.
Số thiên kiêu bị Pháp Táng độ hóa trong mười năm trở lại đây rất nhiều, phần lớn đều là chí tôn thiên kiêu của yêu tộc Bắc Vực và thi tộc Tây Thiên, vậy nên bọn họ đem tên của Pháp Táng đặt ở trên cùng của Tất Sát bảng, là nhân vật phải dùng toàn lực giết chết.
Dĩ nhiên, với đại thế hiện nay thì giới tu sĩ Đạo Đài trở lên đã cam tâm tình nguyện rút lui nhường chỗ cho thế hệ trẻ phát triển, bọn họ sẽ không chân chính ra tay, thay vào đó là âm thầm bố trí những cao thủ trẻ tuổi trong tộc của mình điên cuồng truy sát y.
Độc Cô Minh không nghĩ mình lại nhanh như vậy đã gặp được gần hết những nhân vật phong vân nhất lớp trẻ hiện nay, chỉ ngoại trừ Hạ Thương Lan và Ngũ Hành tử vẫn còn là một dấu chấm hỏi lớn.
Ngũ Hành tử còn dễ nói, trên tu luyện giới rất nhiều thông tin về gã.
Nổi bật nhất là năm loại đạo vận kim mộc thủy hỏa thổ tượng trưng cho ngũ hành tương sinh tương khắc.
Dưới sự kết hợp của gã, năm loại đạo vận này gần như mở ra một phôi thai đạo giới còn hoang sơ.
Đây là điều quá mức khó tin với một tu sĩ chỉ vừa đột phá Tiên Thai cảnh không lâu.
Phải biết rằng đạo giới là thứ giúp cho Đế giả đột phá lên Chủ cảnh.
Quá trình ngưng tụ đạo quả và đạo hoa thôi đã khiến không biết bao nhiều anh kiệt ôm hận, chứ đừng nói tới đạo giới huyền ảo vô song kia.
Lúc tin tức này truyền ra, toàn bộ tu luyện giới Đông Hải đều sôi sục.
Đã rất lâu giờ nhân giới chưa từng xuất hiện vị Nhân Chủ nào sau thời Thần Tiêu Nhân Chủ.
Đây là tín hiệu rất đáng vui mừng trước khi thời gian cấm kỵ giáng xuống.
- Ngũ hành đạo giới, cực lạc đạo giới, cửu trùng thiên đạo giới, thái cực đạo giới, hắc ám đạo giới… nhìn lại mới thấy ta hoàn toàn không thiếu địch thủ trên con đường thành đạo.
Không rõ vào thời thái cổ và thượng cổ tu luyện giới có đạt đến đỉnh phong như vậy hay không.
Sinh ra vào thời điểm loạn lạc như vậy là một bất hạnh nhưng cũng sẽ là cơ may.
Trở ngại và hung hiểm càng nhiều thì thành tựu sẽ càng lớn.
Không phải ngẫu nhiên mà chỉ có Bá Luân và Kiếp chủ là cường giả sinh ra vào lúc thời gian cấm kỵ sắp bùng phát…
Độc Cô Minh trầm mặc, mặc dù chân vẫn đang nhắm thẳng tới Tế Vũ lâu nhưng từ tận đáy lòng lại đang suy nghĩ những chuyện vẩn vơ.
Trong số đó tất nhiên phần lớn có liên quan tới Lưu Tích Quân.
— QUẢNG CÁO —
Cố Lý quan hệ rất sâu rộng với những thế lực cự đầu ở nhân giới, hắn hy vọng y sẽ giúp mình tìm ra một loại tiên đan diệu dược nào đó, hay chí ít là vật duy trì mạng sống cho Lưu Tích Quân, nhằm chờ đạo thể thoát khốn trở về.
Vừa thấy hắn xuất hiện, Cố Lý đã mỉm cười nói:
- Thần sắc Độc Cô huynh không tốt lắm, xem ra vào lúc cứu Địch Vân ra đã gặp chút thương tích…
Độc Cô Minh ngồi xuống chiếc bàn, thuận tay lấy ra một quân cờ trắng đánh xuống.
Kỳ nghệ của hắn tuy có chút tiến bộ nhưng nếu đem so với Cố Lý thì chẳng khác nào học trò so với tông sư.
- Vết thương của ta không đáng vào đâu cả, cũng may lúc đó trời tối lại có mấy cao thủ trợ giúp, bằng không ta cũng khó lòng cứu Địch Vân ra được.
Độc Cô Minh thở dài trả lời, vừa nói vừa dò xét thử biểu cảm của Cố Lý.
Sự việc đêm hôm đó diễn ra trong bóng tối, toàn bộ đám nhân sĩ võ lâm trừ Cao Tiệm Sơn ra đều bị hắn dùng mạng đổi mạng giết toàn bộ, hoàn toàn không có ai biết được việc hắn không phải phàm nhân ngoài gã ta.
Nếu bây giờ Cố Lý biết được việc này, bày ra vẻ mặt khác thường thì chứng tỏ y chính là kẻ cầm đầu Hắc Thủ, hoặc chí ít có liên quan tới tổ chức đó.
- Tám trăm cao thủ võ lâm đều chết dưới tay Độc Cô huynh, rõ ràng lúc trước ta vẫn đánh giá thấp huynh.
Dù Nhân Phi Nhân có sống lại e rằng cũng không thể có chiến tích hùng hồn như vậy.
Cố Lý cười cười, tiếp tục nhìn chăm chú vào bàn cờ, nói ra mấy câu khiến Độc Cô Minh không tài nào đoán được y đang nghĩ gì.
Trong lúc quan sát Cố Lý, Độc Cô Minh bất giác cảm thấy mái tóc của hắn hiện tại có phần nào đó rất giống với Cố Lý, đều bị bạc một phần từ phải sang, nửa đầu bên trái thì vẫn đen nhánh tràn đầy sức sống.
Tất nhiên số tóc bạc của Độc Cô Minh ít hơn Cố Lý rất nhiều, chỉ vọn vẹn hai trăm mấy chục sợi đại diện cho số lần chết của hắn, mà Cố Lý thì bạc hẳn nửa mái đầu trông rất quỷ dị.
- Phiền não ba ngàn sợi, không đoạn không thành đạo… Độc Cô huynh, bậc trí giả nếu không chịu hy sinh chút tình cảm riêng tư thì khó lòng thành đại sự được.
Thâm tình là tốt nhưng không nên lụy tình.
Độc Cô Minh cười gượng:
— QUẢNG CÁO —
- Cái gì mà thâm tình? Cố công tử đang nói gì thế?
Gã thanh niên sở hữu mái tóc nửa đen nửa trắng trước mặt giống như thần nhân vậy, bất kể Độc Cô Minh suy nghĩ gì trong đầu đều có thể đoán ra được, dẫu cho hắn đã cố tình giấu đi vẻ mặt lo lắng của mình.
Thần bí, nắm rõ mọi thứ trong lòng bàn tay, đó là cảm giác của bất kỳ kẻ nào khi đối diện với Cố Lý.
Dẫu cho rõ ràng y chỉ là phàm nhân nhưng vẫn khiến những chí tôn thiên kiêu như Quan Thất, Tiêu Ức Tình phải cúi đầu ôm quyền kính trọng.
Bọn họ cảm thấy tiếc nuối thay cho y vì y không thể tu đạo, bằng không đời này sẽ là nhân vật kinh hãi thế tục, xứng danh nhất đại gian hùng do Lý Ẩn để lại từ thời thái cổ.
Nên biết rằng đời nào anh hùng, kiêu hùng cũng xuất hiện, nhưng gian hùng thì cho đến tận hôm nay chỉ có mình Lý Ẩn độc tôn.
Có người từng nói anh hùng như Bá Luân sẽ giúp cho nhân tộc trong thời điểm y sống trở thành đệ nhất tộc, không thế lực nào dám gây khó dễ.
Nhưng một khi Bá Luân chết đi thì nhân tộc cũng sẽ sụp đổ.
Còn gian hùng như Lý Ẩn có thể khiến nhân tộc tự thân mình xưng bá lục giới, phồn hoa trường tồn kéo dài mấy chục vạn năm không dứt, kể cả trong tình huống không còn bất kỳ hào kiệt nào tồn tại.
Nếu ví nhân tộc như những kẻ khốn khổ cùng cực đang sắp sửa chết đói, thì Bá Luân chính là người đem thức ăn trực tiếp tới cho họ, chu cấp đều đặn cho tới tận khi nào y chết.
Còn Lý Ẩn sẽ không làm như vậy, y đưa cho họ cần câu, hạt giống và công cụ để sinh tồn, tiếp theo lại dạy cho họ cách tự kiếm ăn như thế nào.
Bá Luân là dùng bóng lưng của mình chống đỡ một tộc quần, mà Lý Ẩn lại dùng bộ óc siêu việt của mình nhào nặn ra một tộc quần hùng mạnh.
Quay lại hiện tại, nghe Độc Cô Minh hỏi ngược lại mình như vậy, Cố Lý chỉ khẽ cười:
- Độc Cô huynh đã học được cách che giấu nét mặt, nhưng vẫn còn chưa che giấu nổi khí chất thần thái.
Huynh rất gấp gáp, rất phiền muộn.
Loại khí chất và thần thái này ta đã gặp rất nhiều từ những kẻ đến Tế Vũ lâu xin lời khuyên, hoặc muốn nhờ ta giúp đỡ cứu mệnh.
Độc Cô Minh nhìn Cố Lý hồi lâu, sau đó nói ra một câu đầy thâm ý:
— QUẢNG CÁO —
- Huynh có vẻ rất thạo về việc che giấu nét mặt, có khi nào bộ mặt trước giờ của huynh cũng là giả không? Thân phận Cố Lý cũng vậy?
Cố Lý lắc đầu, điềm đạm đáp:
- Huynh tới nhờ ta hay chất vấn ta đây? Nếu huynh muốn tìm tiên đan diệu dược gì đó thì thứ lỗi ta không có.
Một phàm nhân như ta, dù có nhiều quan hệ với tu luyện giới đến mấy thì cũng không dám giữ vật quý báu như thế trong người.
Đến những chí tôn thiên kiêu còn chưa chắc đã giữ mạng được, huống hồ là ta…
Ngừng một lại, y lại nói:
- Mà giả dụ ta có được loại đan dược quý báu như vậy thì cũng sẽ giữ cho bản thân, không có lý do để chia sẻ cho kẻ khác…
Độc Cô Minh trầm mặc nói nhỏ:
- Ta sẽ trả một cái giá xứng đáng!
- Một phàm nhân như huynh lấy gì giá trị để đối lấy loại tiên đan diệu dược khiến cả tu luyện giới đỏ mắt chém giết nhau mà cũng chưa chắc có được? Ngay cả Nam cuồng Lưu Tông chém giết từ Đông Hải tới Trung Thổ, tắm máu tu luyện giới mới chỉ cướp về được hai loại để cứu mạng con gái mình.
Cố Lý nhìn Độc Cô Minh đầy thâm ý.
Tiếng mưa tí tách rơi trên mái hiên Tế Vũ lâu, từng hơi trà ấm nóng hòa quyện vào bầu không khí se lạnh rồi xộc thẳng vào mũi y.
Cố Lý dời mắt khỏi Độc Cô Minh, bắt đầu nhấm nháp ly trà trên tay mình.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...