Hai ngày sau, lúc này bên ngoài một hang động đang có một nam một nữ đứng đó.
Nữ xinh đẹp như tiên nữ không nhiễm khói lửa nhân gian, thân hình nàng mảnh mai yểu điệu lại được bao phủ bởi một bộ y phục màu xanh lam càng tôn lên giáng người lung linh với những đường cong chết người của mỹ nhân.
Khuôn mặt nàng xinh đẹp không thể kiếm lấy một chút khuyết điểm, cứ như tạo hóa đã ưu ái cho nàng vậy.
Khi nàng sở hữu một đôi môi đỏ thắm, làn da trắng nõn nà, đôi mắt không toát lên sự quyến rũ nhưng lại chứa đựng một chút lạnh lẽo cùng cơ trí khiến ai nhìn vào cũng sẽ vị luân hãm vào trong đó.
Chưa dừng lại ở đó khi chiếc mũi quỳnh nhỏ nhắn cùng đôi mi cong cong và đôi mày liễu lại là một sự kết hợp vô cùng hài hòa lại thêm sự phụ trợ của những kia nắng sớm khiến dung nhan vốn đã tuyệt mỹ nay lại càng trở nên tỏa sáng và cuốn hút.
Quả thực nếu nàng đứng trong một vườn hoa thì nàng rất xứng với câu:“Hoa ghen thua thắm, liễu hờn kém xanh”(trích truyện Kiều-Nguyễn Du)Mà vị mỹ nhân với dung nhan như vậy còn ai khác ngoài Hoàng Ngọc Như, qua hai ngày qua thực lực nàng đã hoàn toàn khôi phục vì thế mà dung nhan trước đó hơi nhợt nhạt do thể trạng kém nay đã hoàn toàn trở lại mỹ lệ như thường ngày.
Còn tên nam tử bên cạnh nàng không thể nghi ngờ chính là Mạnh Thiên, lúc này cũng đã hóa thân thành một vị công tử của một đại thế lực nào đó khi kết hợp với bộ y phục trắng.
Mái tóc xoăn nhẹ bay trong gió và diện mục anh tuấn cùng đôi mắt sáng đang mỉm cười nhìn Nhã Như.
Quả thực hai người đứng cùng nhau giống hệt một đôi tiên đồng ngọc nữ, xứng đôi vô cùng khi nam anh tuấn phong độ, nữ xinh đẹp dịu dàng.
Chỉ thấy Nhã Như hướng mắt về Mạnh Thiên cười mở lời:“Chúng ta xuất phát thôi, ta cảm nhận được nơi đó cách chúng ta cũng không tính quá xa!”Mạnh Thiên nghe vậy cũng gật đầu với nàng sau đó cả hai lập tức lên đường trực chỉ hướng đông.
Quả thực như lời Nhã Như nói, bọn họ di chuyển mất hơn 5 ngày đường đã gập không ít hung hiểm.
Những loại yêu thú cấp 2, cấp 3 và thậm chí có cả một lần gặp phải yêu thú cấp 4 khiến hai người kinh hãi không thôi.
Thế nhưng cũng nhờ có áo choàng thợ săn phụ trợ, lại thêm Nhã Như cũng có một môn vũ kỹ giúp che dấu khí tức mới giúp hai người tránh được khỏi tai nạn này.
Mà trong 5 ngày này hai người cũng có không ít kỉ niệm, từ việc Mạnh Thiên chỉ dậy cho Nhã Như cách nấu nướng và nàng thì lại mở mang cho hắn thêm những kiến thức của Song Long tinh khiến chuyến đi này cơ hồ là đang giống một chuyến du ngoạn hơn là một lần đi vào hiểm địa.
Nhưng cuộc vui cũng chóng tàn vì trước mắt hai người giờ đây chính là một hang động tăm tối không biết ẩn chứa bí mật gì bên trong.
Mạnh Thiên hơi nhíu mày hỏi Nhã Như:“Như tỷ! có chắc là nơi này không?”Nhã Như lại không chút do dự mà gật đầu, nàng chắc chắn không sai vì có thứ gì đó đang triệu hoán mình tới đây nên thế mà nàng mới có thể khẳng định như vậy.
Mạnh Thiên nhân được xác nhân của Nhã Như hẳn cũng không nghi ngờ gì nữa mà liền tiến lên, trong tay đã là dao thợ săn bắt đầu dọn dẹp cửa hang động.
Cũng vì nơi đây đã có rất nhiều cỏ cây che lấp nên nếu không phải Nhã Như có được cảm ứng thì sẽ rất khó có thể tìm được vị trí chính xác của cửa động này.
Xong xuôi cả hai từ từ tiến vào, hang động tuy tối tăm thế nhưng thị lực của tu sĩ là vô cùng tốt chưa kể tu vi càng cao các giác quan lại càng trở nên nhạy bén hơn vì thế mà cả hai không cần trợ giúp của ánh sáng vẫn một đường thẳng tiến.
Di chuyển được hơn 10 phút, lúc này quả thực bóng tối đã nhấn chìm nơi đây đưa tay đã không thể nhìn thấy năm ngón nữa rồi.
Mạnh Thiên đang định mở lời thì bất chợt trên tay Nhã Như lại xuất hiện một ngọn lửa khiến cả không gian tối tăm này bừng sáng.
Nhã Như quay đầu lại cũng thấy vẻ mặt hơi kinh ngạc của Mạnh Thiên liền cười nói:“Đừng lo lắng, ta có hỏa và phong linh căn nên có thể sử dụng hỏa thuộc tính để phát quang cho chúng ta!”Mạnh Thiên bừng tỉnh, thật ra hắn cũng biết điều này qua đọc mấy cuốn sách kia thế nhưng trăm nghe không bằng một thấy vì thế trước cảnh tượng có chút vô lý này hắn có chút thất thần.
Sau đó hai người lại tiếp tục di chuyển.
Lại thêm 30 phút trôi qua tốc độ của cả hai người vẫn đang đều đều mà tiến, Nhã Như đi trước vì nàng có cảnh giới cao hơn còn Mạnh Thiên thì vẫn kiên trì đi theo nàng đề phòng bất trắc.
Nhưng bất chợt Nhã Như đứng khựng lại khiến Mạnh Thiên sợ hết hồn, thiếu chút nữa đã chạm vào người nàng rồi.
Hắn tò mò không biết sự tình gì sảy ra ở phía trước bèn ngó đầu qua nhìn.
Rơi vào tầm mắt Mạnh Thiên là một cánh cửa đã bị cát bụi bao phủ, tuy nhiên phía trên vẫn cánh cửa vẫn có những hình thù đã hơi mờ do bị bụi bẩn bám lên.
Chỉ thấy các hình thù này được sắp xếp theo một thứ tự có quy luật cuối cùng tạo thành một vòng xoáy hội tụ về một điểm trong trung tâm cánh cửa.
Mà Nhã Như lúc này trên chiếc nhẫn đeo trên tay nàng lóe lên một cái, trong tay nàng đã cầm một tấm ngọc bội màu xanh lục đang tỏa ra ánh sáng mãnh liệt.
Cùng lúc khi tấm ngọc bội được xuất hiện, vị trí trung tâm cánh cửa kia cũng lập tức sáng lên có vẻ như đang cộng minh với chiếc ngọc bội trong tay Nhã Như.
Nàng nhìn về phía Mạnh Thiên, mà hắn cũng đang nhìn về phía nàng.
Mạnh Thiên liền hiểu ý, hắn nhẹ gật đầu tỏ ý tán thành cho Nhã Như sau đó tập cung quan sát.
Mà Nhã Như thấy Mạnh Thiên cũng tỏ vẻ đồng ý thì cũng không do dự gì nữa bèn tiến lên duỗi ra ngọc thủ nhỏ nhắn của nàng rồi đặt tấm ngọc bài vào trong đó.
Ngọc bài vừa vào lập tức toàn bộ những đồ án trên cửa sáng lên một cách mãnh liệt, mà Nhã Như cũng lập tức lui lại chờ đợi dị biến.
‘Cạch cạch cạch’Bất chợt âm thanh phát ra từ cánh cửa kia, sau đó nó từ từ mở ra khiến cho Nhã Như cùng Mạnh Thiên căng thẳng không thôi, không biết bên trong đang ẩn chứa bí mật gì.
Sau khi cánh cửa được mở ra hoàn toàn, khói bụi cũng tản đi lộ ra quang cảnh phía trong.
Mà hai người nhìn vào cũng bất ngờ phát giác bên trong không ngờ lại là một đại điện rộng lớn.
Mà có vẻ như cơ quan này đã được thiết lập từ trước nên khi cánh của mở ra cũng lập tức có những đốm lửa bên trong bùng lên hé lộ cảnh vật phía trong.
Mạnh Thiên cùng Nhã Như hai người nhìn nhau một cái sau đó cùng nhau tiến vào đại điện phía trong, xem thử cơ duyên đồn đại về truyền thừa đế cấp cường giả thực hư ra sao.
Chỉ thấy đại điện bên trong cũng không có quá nhiều đồ vật, chỉ là xung quanh đại điện được treo 12 cái cột trụ được đặt đều ra hai bên, trên những trụ đá kia không ngờ là những bộ xương bị xiềng xích cố định ở chỗ đó.
Quả thực vô cùng đáng sợ, những bộ xương này nếu chú ý kĩ sẽ thấy trên khung xương là những vết rạn nứt, có chỗ còn bị vỡ ra thậm chí là thiếu hụt một số bộ phận như tay, chân.
Nhã Như thấy thế cũng có chút sợ hãi nhưng vốn là tu luyện giả, cảnh tượng chém giết nhìn qua cũng không ít nên có vẻ vẫn hơi chấn tĩnh, tuy nhiên sắc mặt lại tái và tay thì đã nắm chặt lấy tay Mạnh Thiên.
Mà Mạnh Thiên kẻ từng suýt được mệnh danh là nhà khoa học điên thì gan lại lớn hơn nhiều, với lại cũng có kinh nghiệm chôn chất thi thể của hai vị cường giả nên hắn cũng không cảm thấy sợ hãi gì.
Ngược lại khá chân định quan sát những vật thể trong đại điện này.
Bất chợt ánh mắt hắn hướng tới vị trí cuối đại điện, chỉ thấy bên dưới là một bảo tọa được điêu khắc kiểu dáng một chiếc đầu lâu, xung quanh cũng là vô số sương cốt và hộp sọ chất lên thành bậc thang.
Và phía trên đó cũng có một bộ thi cốt đang ngồi trên đó.
Chỉ là Mạnh Thiên chú ý tới bộ hài cốt này lớn hơn các bộ thi cốt kia rất nhiều.
Có thể nói là bộ xương này đã lớn gấp 3 lần một bộ xương bất kì ở đây, quả thực là vô cùng bất thường.
Mà Nhã Như cũng đã chú ý tới bộ xương kia, nàng nhẹ nhàng nói:“ Ta cảm giác được bộ xương kia đang triệu hoán ta!”Mạnh Thiên nhíu mày, hắn có một cảm giác sẽ có chuyện bất ngờ phát sinh thế nhưng đạo lý cầu phú quý trong nguy hiểm hắn cũng nắm được vì thế cũng không hề ngăn cản nàng mà nhẹ gật đầu ra hiệu.
Nhã Như thấy thế cũng chậm dãi đi tới, Mạnh Thiên cũng không hề do dự mà tiến gần tới, tinh thần tập chung sẵn sàng ứng biến với biến cố bất lợi phát sinh.
Bước tới gần pho tượng, Mạnh Thiên và Nhã Như vừa bước chân ra khỏi bậc thang cuối cùng bước vào vị trí của bộ thi côt kia, đứng trước mặt bộ hài cốt cao lừng lững này thì lập tức trận văn dưới chân hai người sáng lên.
Chỉ nghe một tiếng‘ầm’Lập tức cánh cửa thông với đại điên này bị đóng lại ngăn cách không gian nơi đây với ngoại giới.
Mạnh Thiên cùng Nhã Như còn chưa kịp phản ứng thì lập tức có một bóng hình từ bộ xương kia lao ra phiêu phù trước mắt hai người.
Chứng kiến cảnh tưởng này, Mạnh Thiên cùng Nhã Như đồng tử co rụt lại nhưng trước đó ẩn ẩn đã đoán được bộ thi cốt này rất có thể chính là vị cường giả vũ đế kia nên cả hai cũng cố gắng lấy lại tỉnh táo chờ đợi sự tình tiếp sau đó.
Mà bóng hình kia cũng rất nhanh ổn định, hóa thành một nhân ảnh với khuôn mặt già nua bận trên người một bộ hắc bào.
Cùng lúc khi ánh mắt lão giả quét tới trên thân hai người bất trợt miệng lộ ra một nụ cười thần bí nói:“Các ngươi hẳn là tới vì truyền thừa của ta đúng chứ!”Mạnh Thiên và Nhã Như nghe vậy liền hiểu lão giả phiêu phù trước mắt mình là ai bèn chắp tay mở lời:“Vãn bối xin ra mắt đế giả”Lão giả thấy là một nam một nữ đều có bộ dạng anh tuấn bất phàm cử chỉ lễ phép liền hài lòng gật sau đó tiếp tục mở miệng:“Ta chỉ có một câu hỏi cho các ngươi! Truyền thừa chỉ có một, cơ hội nhất phi trùng thiên này sẽ chỉ dành cho người có thức lực mà thôi như vậy ai sẽ tiếp nhận nó”Dứt lời lão giả có chút thâm ý mà nhìn tới hai người, xem phản ứng của đôi nam nữ này.
Cơ hồ là không có chút trì hoãn nào, Mạnh Thiên đã trực tiếp đứng ra chắp tay nói:“Vãn bối xin nhường lại cơ duyên này cho Nhã Như tỷ tỷ”Quả thực hắn cũng không cần cái truyền thừa đế cấp này vì trước đó cũng đã sở hữu thần cấp truyền thừa và lại nếu xét về mặt lý chí thì Mạnh Thiên không đủ thực lực để cạnh tranh với Nhã Như.
Một luyện khí nho nhỏ còn muốn đấu với vũ tông ư hắn chưa có điên tới mức đó.
Mà lão giả nghe thấy Mạnh Thiên dứt khoát như vậy có chút ngoài ý muốn, thế nhưng tỉ mỉ quan sát hai ngườ sau đó hắn lại cười nói:“Có phải là thực lực song phương chênh lệch đúng không! Haha yên tâm ta sẽ giúp ngươi!”Chỉ thấy lão giả phất tay, lập tức một luồng ánh sáng hướng tới Nhã Như khiến sắc mặt nàng hơi biến đổi vì thực lực nàng giờ đã bị áp chế chỉ còn ở cảnh giới luyện khí kì mà thôi quả thực là vô cùng thần kì.
Thế nhưng Nhã Như cũng không lên tiếng chỉ nhìn vào Mạnh Thiên chờ đợi đáp án của hắn.
Mà Mạnh Thiên cũng chẳng hề nao núng vẫn một bộ ung dung mở lời:“Nhã Như tỷ là tỷ tỷ của ta, mà thân ta một đấng nam nhi sao lại có thể vì lợi ích mà bỏ đi hai chứ tình nghĩa chứ!”Lần này thì lão giả quả thực không được sự kinh ngạc, ánh mắt có chút biến hóa thế nhưng vẫn chưa chịu từ bỏ ý đồ vì lão còn có một hậu kế cuối cùng.
Mà cứ mỗi lần lão tung ra hậu kế này bất cứ kẻ nào cũng không thể kháng cự được mà luân hãm trong đó.
Còn về Nhã Như, nàng ánh mắt nhu hòa nhìn về phía Mạnh Thiên, lòng như được nếm mật sau khi nghe lời nói của hắn.
Nhưng vui mừng còn chẳng được bao lâu lão giả kia lại đem tới một tin tức bạo tạc khác khiến cho Nhã Như khiếp sợ không thôi.
“Tiểu tử rất khá! Thế nhưng ngươi có biết các bộ xương treo ngoài cột đá kia là gì không?”Cả hai người Mạnh Thiên và Như Nhã đưa mắt nhìn nhau, sau đó đều lắc đầu từ chối cho ý kiến, chỉ thấy lão giả cười ngạo nghễ nói:“Đây chính là các kẻ thù của ta!”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...